Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 373 - Chương 373: Ba Mẹ Tới Tìm Con

Chương 373: Ba Mẹ Tới Tìm Con Chương 373: Ba Mẹ Tới Tìm Con

"Được rồi, đừng đùa nữa." Hà Tứ Hải xách Đào Tử vừa chạy qua trước mặt hắn lên.

Cô bé ở giữa không trung, hai bắp chân vẫn còn đang đạp tới đạp lui.

Đào Tử bị bắt, Huyên Huyên và Uyển Uyển tất nhiên đều dừng lại.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu bảo đám trẻ ngồi nghỉ trên ghế.

"Mấy đứa chơi tới đổ mồ hôi rồi, tối về phải tắm rửa đấy." Lưu Vãn Chiếu nói với đám trẻ.

"Ha ha, em không tắm đâu." Huyên Huyên cười nói.

Huyên Huyên không thích nước, cho nên không thích tắm, càng không thích gội đầu. Điều đó làm cô bé có cảm giác ngạt thở, cảm giác này rất tệ.

"Không tắm sẽ biến thành một đứa trẻ thối." Đào Tử nói xong còn thò cổ tới ngửi người Huyên Huyên.

"Ừ, thối thối, chị thối." Đào Tử nói như thật.

Huyên Huyên không tức giận, nghe vậy thì cười ngây ngô: "Chị là đứa trẻ thối."

Dáng vẻ ngốc nghếch.

Uyển Uyển ở bên cạnh mừng thầm.

Nhưng không tắm, không có nghĩa cô bé biến thành một đứa trẻ thối.

Cô bé đã biến thành quỷ, sau đó biến thành người, tất cả lại OK, sạch sẽ, dường như hệ thống được thiết lập lại, vô cùng thuận tiện.

Khi Huyên Huyên lần đầu tiên phát hiện ra bí mật này, còn lén vui mừng rất lâu đấy.

"Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi về, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Mới không có." Đào Tử nghe vậy lập tức phản bác.

"Tại sao lại không? Cháu xem mặt trời bây giờ đang ở đâu?" Hà Tứ Hải chỉ vào mặt trời đã chìm một nửa xuống hồ.

"Đó là xuống hồ, mới không phải xuống núi." Đào Tử →_→ phản bác.

Dáng vẻ chú thật không thông minh.

Từ sau khi nhìn thấy biển, Đào Tử cuối cùng không nói hồ Kim Hoa là biển nữa, đây là một chuyện tốt.

"Được rồi, nó cũng không khác gì nhau, nói chung phải về nhà." Hà Tứ Hải nhún vai một cái nói.

"Sao có thể không khác nhau chứ?" Đào Tử nghe vậy thì rất bất mãn.

"Đúng vậy, một bên là núi, một bên là hồ, hoàn toàn khác nhau." Huyên Huyên nói giúp.

Uyển Uyển lặng lẽ gật đầu, biểu thị tán thành.

"Ba đứa nhỏ này, ba nói là phải về nhà, kết quả đều giống nhau." Hà Tứ Hải nghẹn lời nói.

"Con còn muốn chơi thêm một lát mà?" Đào Tử chớp đôi mắt to, ra vẻ đáng thương.

Hà Tứ Hải suýt nữa đồng ý.

"Không được, phải về. Mấy đứa không ăn cơm tối à?"

"Nhưng con vẫn chưa đói, con không muốn ăn cơm."

"Vậy cũng không được."

Ôi… Đào Tử nghe vậy thì thở dài.

"Người lớn thật là, cái này không được, cái kia cũng không được." Đào Tử than thở như người lớn, trượt từ trên ghế xuống.

Huyên Huyên và Uyển Uyển giống như chuột nhỏ trộm được gạo, ở bên cạnh che miệng cười trộm.

Ngay cả Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cũng không nhịn được cười.

"Con nhóc này, sao càng ngày càng biết cách nói chuyện vậy? Ai dạy con hả?" Hà Tứ Hải bế cô bé lên, vỗ nhẹ vài cái vào mông cô bé.

"Cô giáo Từ ạ." Đào Tử lớn tiếng nói.

Nếu cô giáo Từ biết được, chắc chắn sẽ kêu oan, không nổi gánh tội này.

Lưu Vãn Chiếu tiện tay bế luôn Huyên Huyên còn đang ngồi trên ghế lên.

Uyển Uyển liếc nhìn Huyên Huyên được Lưu Vãn Chiếu bế trong lòng, lại liếc nhìn Đào Tử được Hà Tứ Hải bế trong lòng.

Vẻ mặt cô bé hơi buồn bã, lặng lẽ trượt từ trên ghế xuống, đậy bình nước của mình và đeo lên người.

Đúng lúc này, cô bé cảm giác người mình nhẹ bỗng, bay lên cao.

Sau đó bị Hà Tứ Hải đặt ở trên vai.

"Về nhà thôi."

"Hi hi..." Uyển Uyển vui vẻ cười ra thành tiếng.

Ngồi trên vai ông chủ thật là cao, nhìn thấy thật là xa.

Còn nhìn thấy ba mẹ đang mỉm cười nhìn cô bé.

╰(*°▽°*)╯

Ba mẹ?

"Ba, mẹ." Uyển Uyển hưng phấn hét to, vung vẩy cánh tay nhỏ.

Hà Tứ Hải cúi người thả cô bé xuống.

Uyển Uyển lập tức vừa gọi ba mẹ vừa chạy tới.

Sau đó lao vào trong lòng Chu Ngọc Quyên vừa chạy tới đón.

"Mẹ…"

"Ơi."

Uyển Uyển ôm cổ Chu Ngọc Quyên, giờ phút này cô bé cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Lâm Kiến Xuân từ phía sau đi tới, ngồi xổm xuống, xoa nhẹ gò má của cô bé.

"Ba." Uyển Uyển gọi một tiếng.

"Con thấy ba mẹ, có vui không?" Lâm Kiến Xuân dịu dàng hỏi.

"Vui ạ." Uyển Uyển lớn tiếng nói.

Sau đó, cô bé hơi nghi ngờ, thả cổ của Chu Ngọc Quyên ra.

Tò mò hỏi: "Ba mẹ, sao các người ở đây?"

"Bởi vì ba mẹ tới tìm con đấy." Chu Ngọc Quyên vuốt ve gò má của cô bé, dịu dàng nói.

Uyển Uyển nghe vậy thì thoáng ngây người.

Sau đó...

"Oa oa" khóc lớn.

Khóc đến không thở được, khiến cho rất nhiều người đi lại trong công viên đều tò mò nhìn lại.

"Uyển Uyển, con làm sao vậy? Có phải mẹ nói gì sai không?" Chu Ngọc Quyên lo lắng hỏi.

Hai vợ chồng nhất thời luống cuống tay chân, không biết làm sao mới tốt.

Nhưng Uyển Uyển vẫn không ngừng khóc lớn.

Lúc này Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đi tới, thả Đào Tử và Huyên Huyên xuống.

Hai đứa nhóc lập tức kéo Uyển Uyển, bảo cô bé không cần khóc nữa.

"Bé ngoan không khóc nhè nhé." Huyên Huyên nói.

Uyển Uyển nghe vậy, cố gắng, mếu máo nghẹn ngào nói: "Chị là bé ngoan, chị không khóc... Chị không khóc... Oa... Nhưng... chị vẫn rất muốn khóc."

"Ha ha, vậy chị cứ khóc đi. Bà nội nói, đứa trẻ khóc, khóc xong sẽ không sao nữa." Đào Tử ở bên cạnh nói.

"Bé ngoan không khóc." Uyển Uyển nói.

"Vậy làm bé ngoan khóc đi." Đào Tử lập tức nói.

Huyên Huyên nghe vậy thì thoáng ngây người. Còn có thể như vậy à?

Nghe Đào Tử nói vậy, Uyển Uyển càng khóc lớn hơn.

Khóc cũng là đứa trẻ ngoan.

"Nhưng chị Uyển Uyển, vì sao chị muốn khóc vậy? Chị không vui à?" Đào Tử tò mò hỏi.

Uyển Uyển lắc đầu.

"Không phải không vui, thế chị khóc làm gì? Lẽ nào quá vui nên chị mới khóc à? Ha ha…" Huyên Huyên ở bên cạnh vui vẻ nói.

Nhưng Uyển Uyển nghe vậy thì khẽ gật đầu.

Huyên Huyên: (⊙⊙)

Chẳng qua nghĩ kỹ lại, hình như cô bé cũng từng khóc vì vui đấy.

"Oa, vậy tại sao chị vui? Chị mau nói cho em nghe, để em cũng vui đi." Đào Tử hưng phấn nói.

Cô bé còn chưa nghe, đã thấy vui rồi.

"Ba mẹ của chị tới tìm chị đấy." Uyển Uyển nghẹn ngào nói.

Đào Tử: ?

Hóa ra chỉ có vậy? Cái này có gì vui chứ? Đào Tử nghĩ thầm.

Sau đó, cô bé thở dài, ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh.

Hình như đáng vui thật.

Cô bé cũng rất muốn ba mẹ đến tìm mình, cô bé đã sắp quên mất ba mẹ trông thế nào rồi.

Uyển Uyển nói câu này, người xúc động nhất chính là vợ chồng Lâm Kiến Xuân.

Hóa ra khóc vì vậy.

Khóe mắt hai người đều ướt, cố nén nước mắt, trong lòng đau như bị dao cắt vậy.

Sao năm đó mình không tìm Uyển Uyển nhiều hơn chứ? Trong lòng bọn họ đầy tự trách và hối hận.

Nhiều năm như vậy, Uyển Uyển hy vọng ba mẹ tìm được cô bé tới mức nào.

Cô bé vẫn chờ, nhưng chỉ có sự thất vọng vô tận...

Cho nên cô bé mới khóc vì một câu "ba mẹ tới tìm con" của Chu Ngọc Quyên.

Cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, cô bé rất tủi thân.

Nhưng lại rất vui vẻ.

Ba mẹ tìm được cô bé rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment