Nhìn hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân mỗi người một tay, kéo Uyển Uyển nhảy nhót đi tới trên đường, Hà Tứ Hải thật lòng mừng cho cô bé.
Uyển Uyển giống như một cái gương vậy. Từ trên người cô bé, Hà Tứ Hải dường như nhìn thấy mình khi còn bé.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn khi đó là ngóng trông ba mẹ tới tìm hắn, đón hắn về nhà.
Nhưng hắn chờ đợi hết ngày này tới ngày khác, lại thất vọng hết lần này tới lần khác.
Bây giờ nghĩ lại, mấy người ba mẹ nuôi nhận nuôi hắn, cho dù không đối xử tốt với hắn, nhưng còn chưa tới mức bắt hắn đi xin ăn trên đường.
Năm đó, hai người Lưu Đại, Lưu Nhị không chỉ bắt một mình Uyển Uyển, có thể đoán được kết cục cuối cùng của bọn họ.
Hơn nữa Hà Tứ Hải vẫn gặp được vợ chồng Hà Đào, vợ chồng bọn họ thật sự giống như ba mẹ ruột của hắn.
Có thể nói, loại bỏ mấy nhà đầu, lúc nhỏ Hà Tứ Hải không thiếu gì.
Cho nên sau khi lớn lên, hắn vẫn có một trái tim biết ơn.
Nếu không có vợ chồng Hà Đào, không có bà nội, đã không có hắn.
Có lẽ hắn cũng sẽ trở thành một cô hồn lang thang khắp nơi, không ngừng tìm kiếm ba mẹ của mình.
Hoặc đi thẳng tới Minh Thổ, quên mất mọi thứ trên thế gian.
Hà Tứ Hải nghĩ tới đây, cúi đầu nhìn Đào Tử đang nắm tay mình
Đào Tử cũng đúng lúc ngước đầu nhìn về phía hắn, cười với hắn.
Hà Tứ Hải cũng mỉm cười, giơ tay bế cô bé lên, để cho cô bé ngồi trên vai của mình.
Huyên Huyên kéo tay chị đi ở phía sau kéo ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Huyên Huyên: (づ ̄3 ̄)づ╭~
Lưu Vãn Chiếu: (* ̄(エ) ̄)
"Chị, em cũng muốn được bế." Huyên Huyên thấy Lưu Vãn Chiếu giả ngốc, trực tiếp chỉ vào Hà Tứ Hải phía trước nói.
"Chị còn muốn được người bế đây này." Lưu Vãn Chiếu bất mãn nói.
Huyên Huyên nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
Người lớn như vậy còn muốn được bế, trẻ con mới cần được bế chứ?
Nghĩ tới đây, Huyên Huyên, trực tiếp cản trước mặt cô.
ヽ(ω) Bế một cái đi~
"Em đấy, đúng là hết cách với em rồi." Lưu Vãn Chiếu bất lực, cúi xuống bế cô bé lên.
Chẳng qua muốn ngồi trên vai cô à? Vậy thì không cần nghĩ, bế lên đã quá sức rồi.
"Chị, em yêu chị." Huyên Huyên hôn chụt một cái lên mặt Lưu Vãn Chiếu.
"Cái miệng nhỏ này của em ngọt thật đấy." Lưu Vãn Chiếu bị cô bé chọc cho phì cười.
Huyên Huyên nghe vậy liếm môi, hơi nghi ngờ, không ngọt mà.
...
"Hà tiên sinh, cảm ơn. Chúng tôi đưa Uyển Uyển về trước." Lâm Kiến Xuân vợ chồng hai kéo Uyển Uyển ở cửa công viên và Hà Tứ Hải xa nhau.
Bọn họ ở khách sạn gần đây, tới vội vàng nên có rất nhiều thứ không mang theo, nghĩ tranh thủ còn sớm sẽ đi mua một chuyến.
"Được, vậy tôi không chiêu đãi các người nữa. Các người còn dành thời gian ở cùng Uyển Uyển." Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
"Cảm ơn." Hai vợ chồng lại cảm ơn.
Bây giờ bọn họ không cần chiêu đãi gì đó, mà cố gắng ở bên cạnh với con gái.
"Chị, chị phải về nhà với ba mẹ chị sao?" Đào Tử ngồi trên vai Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn ba, lại liếc nhìn mẹ, sau đó vui vẻ gật đầu.
"Chị về nhà với ba mẹ." Cô bé hô to.
Chu Ngọc Quyên và Lâm Kiến Xuân liếc nhìn nhau, lộ vẻ khó xử.
Về nhà...
Bây giờ đừng nói quay về Hongkong, cho dù quay về Hạ Kinh, sợ cũng không kịp.
Nhưng...
Uyển Uyển muốn về nhà.
"Tạm biệt em gái Đào Tử, tạm biệt em gái Huyên Huyên, ngày mai chị sẽ tới tìm các em chơi nhé." Uyển Uyển vẫy tay nói với hai đứa.
Cô bé đặc biệt lớn tiếng, bởi vì ba mẹ cô bé ở đây.
...
Uyển Uyển thấy Đào Tử và Huyên Huyên rời đi, ngẩng đầu nhìn về phía hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân.
"Ba, mẹ, chúng ta về nhà đi." Uyển Uyển nói.
"À... được, về nhà thôi." Lâm Kiến Xuân vội vàng đáp ứng.
Chu Ngọc Quyên nhìn về phía ông ta.
Lâm Kiến Xuân nghĩ ngợi rồi vẫy tay về phía bên cạnh, vệ sĩ đi theo phía xa lập tức bước lên.
"Tiểu Miêu, cậu đi trả phòng ở khách sạn, lại đặt vé máy bay... về Hạ Kinh, không có vé máy bay thì đi tàu cũng được." Lâm Kiến Xuân căn dặn.
Lâm Kiến Xuân còn nhà cũ ở Hạ Kinh không bán, vẫn giữ lại, chỉ có điều đã rất lâu không ở.
Vệ sĩ nghe vậy thì khẽ gật đầu, lập tức đi qua bên cạnh gọi điện thoại.
Lúc này, Lâm Kiến Xuân mới nói với Uyển Uyển đang tò mò nhìn mình: "Uyển Uyển, chúng ta về nhà thôi. Chẳng qua nhà hơi xa nên phải đi hơi lâu, con phải kiên nhẫn chờ đấy."
Uyển Uyển nghe vậy thì lắc đầu, vui vẻ nói: "Không sao, chỉ cần ở cùng với ba mẹ là được."
Sau đó, cô bé nắm chặt tay của bọn họ.
Vẻ mặt nghiêm túc nói: "Con sẽ nắm tay ba mẹ, như vậy ba mẹ sẽ không đi lạc nữa."
Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì hai mắt đỏ hoe, xoay người bế cô bé lên.
Sau đó, ông ta đi về phía trước.
"Chúng ta về nhà thôi." Ông ta nói nhỏ bên tai Uyển Uyển.
Ông ta đã nghe Hà Tứ Hải nói qua, Uyển Uyển có năng lực có thể đi bất kỳ nơi nào mà cô bé muốn tới.
Ông ta cũng đã thấy Uyển Uyển dẫn theo đám người Hà Tứ Hải, chớp mắt đã vượt qua đoạn đường cả nghìn dặm.
Nhưng ông ta không muốn Uyển Uyển sử dụng năng lực như thế.
Bởi vì bọn họ đưa Uyển Uyển về nhà, chứ không phải Uyển Uyển đưa bọn họ về nhà.
Vé máy bay không có nhưng có thể đi tàu.
Đi tàu từ Hợp Châu tới Hạ Kinh cũng chỉ hơn bốn giờ, tốc độ còn rất nhanh.
Uyển Uyển ngồi trong lòng mẹ, ôm cổ bà ta, tò mò quan sát tất cả.
Cô bé đã đi qua rất nhiều nơi, từng gặp rất nhiều người, nhưng có rất nhiều điều cô bé không nhớ rõ lắm, cho nên tò mò với tất cả mọi thứ.
"Uyển Uyển, bởi vì chúng ta muốn về nhà nhanh hơn, cho nên chỉ có thể ăn bánh mì thôi."
Lúc này, Lâm Kiến Xuân đi theo lối đi trên tàu về, trong tay cầm bánh mì, nước khoáng, nước trái cây.
Bởi vì bọn họ lên tàu muộn nên không mua được cơm.
Về phần mì ăn liền, ông ta cảm thấy mì ăn liền không tốt cho trẻ con, còn không bằng bánh mì.
"Nào, con ăn thử xem có ngon không." Lâm Kiến Xuân cho túi nilon cho cô bé.
Uyển Uyển nhận bằng một tay, tay còn lại vẫn nắm chặt tay Chu Ngọc Quyên không thả.
Lúc này, Uyển Uyển mới thật sự tiếp nhận bọn họ.
Cho nên rất sợ bọn họ lại "lạc", không tìm thấy.
"Con xem, đây là cái gì?" Lâm Kiến Xuân trở lại chỗ ngồi của mình, thần thần bí bí móc từ trong túi ra một vật.
"Ồ... Đây là chocolate?" Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Thật thông minh, đúng là chocolate." Lâm Kiến Xuân đưa tới.
"Đây là cho con sao?" Uyển Uyển không nhận mà vui vẻ hỏi.
Lâm Kiến Xuân nghe vậy, trong lòng chua xót khổ sở.
"Đương nhiên là cho Uyển Uyển nhà chúng ta rồi. Đây là thưởng cho bé ngoan." Lâm Kiến Xuân cảm giác mũi cay cay, nói.
Uyển Uyển nghe vậy, lúc này mới cười "hi hi" nhận lấy.
"Mẹ bóc cho con nhé." Chu Ngọc Quyên nói.
Sau khi chocolate được bóc ra, Uyển Uyển chỉ ăn một miếng nhỏ, sau đó nhét vào trong túi trước ngực.
Cô bé nói, ngày mai sẽ ăn cùng em gái Đào Tử và em gái Huyên Huyên.
Uyển Uyển ăn no rồi, nằm ở trong lòng Lâm Kiến Xuân ngủ.
Ngủ rất ngon, rất sâu.
Khóe miệng hơi cong lên, nhất định là mơ giấc mơ khiến đứa trẻ vui vẻ.
Ở trong giấc mơ, lắc lư, dao động...
Ba ở đầu thuyền hoa nhỏ chèo thuyền, cô bé và mẹ ngồi ở cuối thuyền.
Trên mặt hồ, từng gợn sóng lấp lánh, bầu trời xanh in bóng xuống mặt hồ, trên thuyền bên cạnh là các loại động vật nhỏ, kèm theo tiếng cười vui vẻ của trẻ con.
Đây là một buổi chiều xuân, ba mẹ đưa cô bé qua công viên Bắc Hải chơi.
Chơi mệt, cô bé ngủ trong lòng ba.
Cô bé biết ba sẽ bế cô bé về nhà, lúc về đến nhà mới đánh thức cô bé.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển... Chúng ta đến nhà rồi." Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Cô bé mơ mơ màng màng, nhìn cánh cửa cũ kỹ lại quen thuộc trước mắt.
Hi hi, chúng ta về nhà rồi.
------
Dịch: MBMH Translate