"Triệu Đại Phát, nghe nói tối hôm qua cậu thắng không ít?" Trước quầy bán thịt heo, Cổ lão lục trong thôn nói với Triệu Đại Phát đang chặt thịt.
"Thắng chó gì chứ? Tất cả đều nôn ra hết rồi." Triệu Đại Phát cáu giận nói, sau đó cắm con dao lên trên tấm thớt.
Triệu Đại Phát có dáng người mập lùn, tóc bết dầu cũng không biết đã bao ngày không gội, bán thịt lâu nên trên người có một mùi khó ngửi.
Lúc này, vẻ mặt anh ta căm phẫn, rất khó chịu vì tối hôm qua mình phát huy thất thường.
"Ông đây chỉ thuận miệng hỏi, sao cậu mắng người thể hả? Thích chơi ngang với ông đây à? To gan nhỉ?" Cổ lão lục trừng mắt quát to.
Đừng thấy Triệu Đại Phát bán thịt heo, trông có vẻ hung ác nhưng trên thực tế anh ta không giết lợn, đều là giả.
Cổ lão lục mới thật sự là người hung ác, dáng người vạm vỡ, lông mày dựng ngược, mắt xếch, trên mặt vẫn có một vết sẹo thật dài do bị người ta chém khi còn trẻ, từng ở tù mấy năm, sau khi ra ngoài xem như an phận thủ thường.
Bây giờ, anh ta làm việc vặt trong phòng đánh bài do người anh em cũ mở.
Từ khi thị trấn nhỏ được mở ra, đều là nông dân ở các thôn xóm xung quanh, văn hóa không cao, giải trí văn hóa ít, chơi mạt chược và đẩy bài cửu đã trở thành phong trào.
Chỉ cần hết việc đồng áng, mọi người cơ bản đều sẽ tập trung lại chơi mạt chược.
Bởi vậy, trên trấn mở ra không ít phòng đánh bài.
Đương nhiên cũng có sòng bạc lấy danh nghĩa là phòng đánh bài.
Cổ lão lục nói là làm việc vặt trong phòng đánh bài, trên thực tế là trông bãi.
Đương nhiên, cũng có cả công việc tới cửa đòi nợ.
Cho nên Cổ lão lục vừa hung dữ lên, Triệu Đại Phát lập tức khiếp sợ.
Anh ta vội vàng móc ra một điếu thuốc đưa tới, cười làm lành nói: "Anh Giả, tôi không phải thua nhiều nên tâm trạng không tốt sao? Mong anh đại nhân đừng chấp tiểu nhân nhé?"
"Vậy còn tạm được." Cổ lão lục không khách sáo, nhận lấy điếu thuốc do Triệu Đại Phát đưa qua, sau đó bảo anh ta châm thuốc cho mình với dáng vẻ như đại ca xã hội đen.
"Thế nào, tối nay còn tới không?" Cổ lão lục phun ra một vòng khói thuốc nói.
"Anh Giả, tối qua đã thua sạch rồi, nếu không hôm nay tôi ra bày quán làm gì?" Triệu Đại Phát cười gượng nói.
"Chó chết, thua sạch vậy à? Được rồi, đừng nói nhảm nữa, cho tôi hai cái thận heo." Cổ lão lục nghe vậy thì dường như mất đi hứng thú.
"Ok." Triệu Đại Phát nghe vậy, rất lưu loát lấy hai cái thận heo cân cho Cổ lão lục.
"Chờ đã..." Cổ lão lục đột nhiên giơ tay nói.
"Sao vậy, anh Giả?" Triệu Đại Phát nghi ngờ hỏi.
"Thận này của cậu còn tươi không đấy?" Cổ lão lục hỏi.
"Tôi bảo đảm tuyệt đối không hỏng, hỏng rồi anh cứ qua đập quán của tôi đi." Triệu Đại Phát lập tức hùng hồn nói.
"Cái quán nát này của cậu còn cần phải đập à?" Cổ lão lục bất mãn nói.
Ý của Triệu Đại Phát là thịt không tươi nhưng chưa hỏng.
"Vậy anh Giả cần thận nữa không?" Triệu Đại Phát thử hỏi dò.
Bây giờ anh ta nghèo, trong túi không có nổi một đồng, số thịt này toàn là thịt hôm trước, bằng không làm gì có tiền nhập hàng.
"Được rồi, cân cho tôi đi." Cổ lão lục nghĩ ngợi rồi nói.
"Vâng vâng, anh Giả." Triệu Đại Phát nghe vậy thì lưu loát cho lên cân.
"Tôi tính rẻ cho anh, ai bảo ngài là anh Giả chứ!" Triệu Đại Phát nịnh nọt.
"Nói hay, anh Giả cậu thích nghe. Tôi hỏi cậu, cậu có muốn gỡ lại không?" Cổ lão lục lơ đãng nói.
"Đương nhiên muốn rồi. Năm nay may mắn đi đâu mất, thua nhiều thắng ít, quá xui xẻo rồi." Triệu Đại Phát oán giận nói.
Đánh bài có người nào thắng, từ giây phút anh lên bàn, anh đã là người thua. Nếu ai cũng có thể thắng, vậy còn mở casino làm quái gì nữa.
Nhưng trên thực tế, mười người đánh bài, có tới chín người cảm thấy mình có thể thắng.
"Muốn gỡ lại, vậy cậu đánh nhỏ thế thì bao giờ mới gỡ được? Đó là chuyện không thể nào." Cổ lão lục khinh thường nói.
"Không phải tại tôi không có tiền sao?" Triệu Đại Phát ngượng ngùng nói.
"Tôi có thể cho cậu mượn." Cổ lão lục nói.
Triệu Đại Phát nghe vậy thì lập tức cảnh giác. Cổ lão lục đâu phải người lương thiện gì. Người này chủ động cho anh ta mượn tiền à? Đùa kiểu gì vậy?
"Anh Giả, tôi nghèo như vậy, anh không sợ tôi không trả nổi à?" Triệu Đại Phát cười híp mắt nói.
"Không có tiền thì có thể dùng căn nhà thế chấp. Hơn nữa tôi không cho cậu mượn không, phải có tiền lãi. Chẳng qua nể mặt mọi người đều là bạn bè, có thể tính ít thôi." Cổ lão lục nói.
Triệu Đại Phát nghe Cổ lão lục nói trắng ra như vậy, trái lại thấy yên tâm hơn.
"Tôi chỉ có một căn nhà, nếu thua nữa, trong nhà có lớn có bé, già trẻ đều đủ cả, sợ rằng đều phải ngủ ngoài đường với tôi mất." Triệu Đại Phát cười nói.
"Cho nên tôi vẫn đàng hoàng bán thịt thôi."
"Được rồi, tôi chỉ nói vậy thôi." Cổ lão lục cầm quả thận trên cái thớt và quay người rời đi.
"Anh Giả, anh Giả."
"Còn có chuyện gì nữa?" Cổ lão lục quay đầu, phun ra một vòng khói thuốc với vẻ mất kiên nhẫn.
"Anh còn chưa trả tiền thận mà." Triệu Đại Phát cười theo nói.
"Ghi nợ." Cổ lão lục bắn điếu thuốc lá trên tay đi, rời đi mà không thèm quay đầu lại.
"Phì, một kẻ tồi tệ như anh còn ra vẻ ta đây gì chứ?" Triệu Đại Phát bất mãn phun ra một bãi nước bọt.
Chẳng qua...
Anh ta nhìn những miếng thịt heo trắng bệch trên tấm thớt. Mấy năm nay toàn chi ra, dựa vào số thịt vụn này, chỉ sợ cả đời cũng không cần nghĩ tới chuyện gỡ lại.
Lại giống như kế hoạch của Tô Trường Hà.
Triệu Đại Phát thậm chí không chờ được mấy ngày, buổi tối hôm đó đã xuất hiện ở trong sòng bài.
Đương nhiên, tiền là do mượn tới.
Cổ lão lục giữ chữ tín, nói tính lãi ít cho anh ta thì tính lãi ít thật, chỉ lấy một nửa so với ngày thường.
Chẳng qua anh ta cẩn thận, chỉ nhỏ mượn một khoản tiền nhỏ, không dám mượn nhiều.
Hành vi của ánh ta cũng không thể thoát khỏi sự dự đoán của nhóm người Tô Trường Hà.
Tô Trường Hà làm găng tay trắng, từ trước đến nay đều không đánh một mình, anh ta có một đoàn đội rất hoàn thiện.
Trong đoàn đội có đủ loại nhân tài.
Sau khi bọn họ nhận được tài liệu về Triệu Đại Phát, lập tức tiến hành nghiên cứu tâm lý của anh ta.
Có thể nói, báo cáo phân tích tâm lý còn hiểu rõ Triệu Đại Phát hơn cả bản thân anh ta.
Bọn họ tính ra các loại hành vi phản ứng và mấu chốt tâm lý của Triệu Đại Phát, lập ra kế hoạch tác chiến hoàn hảo.
Nhờ vậy, Tô Trường Hà mới có thể làm mọi việc thuận lợi trong nhiều năm như vậy.
Xã hội bây giờ không phải là thời đại cầm vũ khí lên, tất cả đều phải dùng đầu óc, người giỏi vận dụng đầu óc chắc chắn sẽ thắng.
Triệu Đại Phát vay được tiền không lập tức thua sạch số tiền này, trái lại thắng được một khoản nhỏ.
Anh ta cẩn thận, lập tức trả lại số tiền đã mượn của Cổ lão lục.
Nhưng anh ta không chịu dừng tay, rất nhanh đã thua hết số tiền thắng được, chỉ có thể lại đi vay Cổ lão lục.
Sau vài lần như vậy, Triệu Đại Phát chậm rãi quen với chuyện vay tiền, dần dần bớt cảnh giác, càng mượn càng nhiều, càng nhiều càng mượn. Anh ta tin tưởng chỉ cần có cơ hội, anh ta có thể thắng lại cả tiền vốn lẫn lời trước đây về.
Anh ta cơ bản không bán thịt nữa, vì thế Triệu Lão Tam và anh ta cãi nhau nhiều lần, nhưng anh ta lợn chết không sợ nước sôi, chỉ một lòng muốn gỡ lại.
Đúng lúc này, tòa án tự nhiên gửi giấy cho anh ta, anh ta lại bị người đàn bà đê tiện kia kiện.
Điều này làm tâm trạng Triệu Đại Phát vốn không tốt lại càng tức giận hơn.
"Con đàn bà đê tiện này, chờ tao thắng được tiền, mày nhất định sẽ đẹp mặt." Triệu Đại Phát đã uống ít rượu, hùng hùng hổ hổ đi vào casino.
"Anh Giả, anh cho tôi mượn thêm năm chục nghìn. Hôm nay tôi nhất định phải gỡ lại vốn." Triệu Đại Phát vay tiền Cổ lão lục với dáng vẻ đương nhiên.
Anh ta đã quen mở miệng, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.
"Triệu Đại Phát, cậu đã nợ không ít tiền rồi, còn mượn nữa, cậu lấy gì trả chứ?" Cổ lão lục hút thuốc, nói với vẻ mặt bình thản.
Triệu Đại Phát nghe vậy thì thoáng ngây người. Lúc trước, anh ta tới vay tiền, chỉ cần mở miệng sẽ dễ dàng lấy được tiền.
Trong lòng anh ta hơi do dự.
"Triệu Đại Phát, tôi thấy hay là hôm nay thôi đi. Cậu cứ nghĩ cách trả số tiền nợ tôi trước đã. Bằng không, cậu sẽ phải thật sự phải gán căn nhà cho tôi đấy." Cổ lão lục vừa cười vừa nói với dáng vẻ tôi chỉ muốn tốt cho cậu.
"Vậy... tôi thế chấp căn nhà cho anh, anh cho tôi mượn thêm một khoản đi." Triệu Đại Phát nhìn Cổ lão lục nói.
Cổ lão lục nghe vậy thì ngây người, sau đó khuyên: "Triệu Đại Phát, đầu óc cậu có vấn đề à? Cậu thế chấp căn nhà cho tôi, cậu bảo sau này chú Triệu và Linh Thụy ở đâu? Hôm nay tôi coi như cậu uống nhiều, cậu vẫn nên về đi."
Triệu Đại Phát nghe Cổ lão lục nói vậy, trong lòng vốn còn do dự lại đột nhiên kiên trì đòi lấy căn nhà để gán nợ.
"Cậu nghiêm túc chứ?" Cổ lão lục ngạc nhiên hỏi.
Triệu Đại Phát không chút do dự gật đầu.
"Được rồi, tôi cho cậu nhiều thêm một chút, hy vọng hôm nay cậu có thể đổi vận." Cổ lão lục do dự một lát, cuối cùng nói với vẻ khó xử.
"Cảm ơn anh Giả." Triệu Đại Phát dường như nhìn thấy hy vọng.
Trước đây vì cưới vợ, cho nên căn nhà do anh ta đứng tên, muốn thế chấp rất đơn giản. Triệu Đại Phát hồ đồ chỉ ký tên mấy cái, đã dễ dàng lấy được một khoản tiền.
Sau đó anh ta hào hứng vào sòng bạc.
Anh ta tin tưởng, hôm nay mình chắc chắn sẽ gỡ lại vốn, thắng được một khoản tiền lớn.
------
Dịch: MBMH Translate