Uyển Uyển ngồi trên bục cửa bằng đá, trong tay cầm lấy một xâu mứt quả, than ngắn thở dài nhìn ra ngoài cửa.
Cho dù trở về nhà, cô bé vẫn có cảm giác không giống, nhưng không thể nói rõ là không giống ở chỗ nào.
Có thể tất cả đều là gương mặt xa lạ, làm cô bé cảm thấy không giống.
Bà Lan không còn ở nhà bên cạnh nữa, bây giờ ở trong đó là một chú trẻ tuổi.
Thái Tư Nguyên ở nhà đối diện đã rất lớn rồi, hơn nữa cậu ta còn có con, con cậu ta lớn hơn cả cô bé.
Thái Tư Nguyên không nhận ra cô bé, con cậu ấy không chịu dẫn cô bé đi chơi cùng, nói cô bé là con nít ranh.
Hừ, tôi mới không phải là con nít ranh, Uyển Uyển rất bất mãn nghĩ.
Chu Ngọc Quyên ngồi ở trong sân nhìn con gái than ngắn thở dài thì rất đau lòng.
Bà ta nghĩ ngợi rồi gọi: "Uyển Uyển."
"Dạ?" Uyển Uyển nghi ngờ quay đầu lại.
"Có phải con thấy rất nhàm chán không? Nếu con thấy chán, có thể đi tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi." Chu Ngọc Quyên nói.
"Hai em ấy đang ở trong trường mẫu giáo, con chỉ có thể tìm ông chủ chơi." Uyển Uyển nghe vậy lại thở dài.
"Vậy Uyển Uyển nhà chúng ta có muốn tới trường mẫu giáo học không?" Chu Ngọc Quyên chợt nảy ra một ý định, hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy thì vui vẻ khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại buồn bã lắc đầu.
"Sao vậy?" Chu Ngọc Quyên lo lắng hỏi.
"Người mù không thể học ở trường mẫu giáo, con sẽ dọa các bạn nhỏ mất." Uyển Uyển chỉ vào kính trượt tuyết trên mặt mình.
Cho dù cô bé đeo kính trượt tuyết không dọa các bạn nhỏ, cũng rất ngầu, nhưng vẫn có đứa trẻ lén nói cô bé là đứa trẻ kỳ quái, cô bé nghe được đấy.
Chu Ngọc Quyên thầm thở dài, nghĩ ngợi lại nói: "Uyển Uyển, ông chủ của con nói mắt con có thể lành. Chỉ cần bản thân Uyển Uyển muốn là được, Uyển Uyển con có muốn mắt lành lại không?"
Chu Ngọc Quyên vừa nói vừa dẫn dắt, đồng thời chú ý tới lời nói, sợ tổn thương đến Uyển Uyển.
"Muốn." Uyển Uyển nghe vậy thì lập tức hô to.
Nhưng...
Không chỉ muốn là được, Chu Ngọc Quyên cũng rất bất lực.
Chẳng qua bà ta đột nhiên nghĩ đến một cách.
"Uyển Uyển, ông chủ lợi hại như vậy, không bằng bảo ông chủ chữa mắt cho con?" Chu Ngọc Quyên hưng phấn nói.
Bà ta càng nghĩ càng thấy ý này có thể thực hiện được.
Thật ra Hà Tứ Hải có thể chữa mắt được cho Uyển Uyển hay không, không quan trọng, chỉ cần Uyển Uyển tin hắn có thể chữa là được.
"Ồ, hi hi, vậy con đi hỏi ông chủ thử xem." Uyển Uyển nghe vậy thì rất vui vẻ, dù sao ở trong lòng của cô bé, ông chủ rất lợi hại.
Phượng Cô đại nhân và bà Dương đều sợ hắn đấy.
"Không cần, đây là chuyện của người lớn, mẹ sẽ bảo ba con hỏi thử." Chu Ngọc Quyên vội vàng nói.
"Được."
Uyển Uyển vui vẻ đáp một tiếng, sau đó hơi nghi ngờ hỏi: "Ba con đâu?"
"Ba con có việc phải ra ngoài. Chờ ba con về, ba mẹ sẽ dẫn con đi ăn ngon, được không?" Chu Ngọc Quyên nói.
"Ăn ngon ạ?" Uyển Uyển hơi nghi ngờ. Món gì ngon chứ?
"Không phải con thích ăn vịt nướng à? Mẹ đã đặt chỗ từ sáng sớm rồi, buổi tối chúng ta sẽ cùng đi ăn." Chu Ngọc Quyên nói.
"Vịt vịt ạ?"
Uyển Uyển nghe vậy thì hưng phấn.
Sau đó nói với vẻ vô cùng mong đợi: "Vậy con có thể cho em gái Đào Tử và em gái Huyên Huyên cùng đi không?"
"Đương nhiên là được rồi." Chu Ngọc Quyên nói.
Trong lòng bà ta vẫn đang suy nghĩ, đợi lát nữa gọi điện thoại tới cửa hàng, xác định số người lần nữa.
...
"Đồ khốn nạn, không để ý tới tình cảm anh em. Ngày trước tôi đối xử với anh ta thế nào chứ? Đồ chó Cổ lão lục này..." Triệu Đại Phát mang theo túi da rắn, hùng hùng hổ hổ nói.
Triệu Lão Tam đi theo phía sau, tức giận đá anh ta hắn một bước.
"Có sức ở đây mắng còn không bằng mau chóng nghĩ cách tìm một chỗ ở đi. Lẽ nào, mày định tối nay thật sự để tao và Linh Thụy ngủ ngoài đường với mày à?" Vẻ mặt Triệu Lão Tam thâm trầm nói.
Nhưng Triệu Đại Phát không hề sợ ông ta, bất mãn nói: "Lão già đáng chết nhà ông phiền muốn chết, tìm một khách sạn ở không được sao? Ông gấp làm gì chứ?"
"Khách sạn à? Thế mày còn tiền sao?" Triệu Lão Tam tức giận nói.
Triệu Đại Phát nghe vậy, lập tức mặt dày nói: "Ba, ba còn tiền riêng không? Chắc chắn ba còn, đúng không? Ba có thể cho con một ít không?"
"Lăn..." Triệu Lão Tam nổi giận, kéo Triệu Linh Thụy đang ngơ ngác nhanh chóng rời đi.
"Phì, lão chết tiệt, còn lại bộ xương già, ngang ngược gì chứ?" Triệu Đại Phát nhìn theo bóng lưng của Triệu Lão Tam, bất mãn nói.
Anh ta đảo tròng mắt, cảm thấy ông già chắc hẳn còn tiền gửi ngân hàng.
Nếu có thể lấy được, anh ta chưa chắc đã không có cơ hội gỡ lại.
"Đồ con lợn, đồ con lợn, sao tôi có một con trai ngu ngốc như thế chứ?" Triệu Lão Tam không ngừng mắng.
Làm một người từng trải, ông ta liếc mắt đã nhìn ra đây căn bản là cái bẫy nhằm vào Triệu Đại Phát.
Nhưng ông ta đã già rồi, nếu là lúc còn trẻ, sao có thể để người ta bắt nạt như vậy.
Chỉ có thể bị người ta đuổi ra khỏi nhà giống như chó nhà có tang.
Ông ta liếc nhìn cháu trai bị mình kéo theo, trong lòng cảm thấy an ủi, tuyệt đối không thể để cho nó đi theo con đường của ba nó, nhà lão Triệu vẫn có hy vọng.
Chẳng qua trong lòng ông ta mơ hồ cảm thấy bất an.
Luôn cảm giác như có người đang nhằm vào cả nhà bọn họ.
Trước đây ông ta làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, cho nên chỉ cần vừa có biến động nhỏ, ông ta đều rất cảnh giác.
Không biết tại sao, ông ta nhớ tới người hỏi đường gặp ở ngoài cửa tiệm nhỏ hôm đó...
...
Hà Tứ Hải do dự rất lâu, cuối cùng vẫn đặt lối vào "Chợ Phượng Hoàng" ở trong Vấn Tâm Quán.
Dù sao lệnh bài chợ Phượng Hoàng ở trên tay hắn, hắn có thể thay đổi lối vào bất kỳ lúc nào.
Đứng trên đường phố vắng vẻ của chợ Phượng Hoàng, Hà Tứ Hải không khỏi xúc động trước tạo vật thần kỳ.
Ở trong không gian này, hắn giống như thần sáng thế.
Cả không gian đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Trong đầu vừa thoáng suy nghĩ, cửa hàng ở hai bên đường nhanh chóng phân giải, sau đó tạo lại, biến thành một kiến trúc mới.
Chẳng qua Hà Tứ Hải không định thay đổi hai bên đường.
Bởi vì con đường này đầy phong thái cổ xưa, vẫn tương đối phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
Điều duy nhất phải thay đổi chính là miếu Phượng Hoàng ở cuối đường.
Theo suy nghĩ trong đầu của Hà Tứ Hải, cột đồ đằng cực lớn và quảng trường trước miếu Phượng Hoàng nhanh chóng phân giải biến mất, cuối cùng thành một vườn hoa rất lớn.
Ba chữ miếu Phượng Hoàng phía trên cánh cổng đã biến thành Vấn Tâm Quán.
Đình gác xép đài vốn hoa lệ biến mất, biến thành một sân nhỏ tĩnh mịch.
Chờ tất cả được cải tạo xong, Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn về phía hai tay của mình.
Chẳng trách tất cả đều muốn có được lực lượng, đều muốn trở thành thần.
Loại lực lượng nắm giữ tất cả trong tay này thật sự quá tuyệt vời, làm người ta có một cảm giác muốn nghiện.
Chẳng qua Hà Tứ Hải nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tất cả đều là giả mà thôi.
Hà Tứ Hải đi trên đường, cẩn thận quan sát trấn nhỏ hoàn toàn thuộc về hắn.
Hắn hết sức hài lòng, điểm duy nhất không tốt là quá yên tĩnh, thậm chí không có nổi tiếng côn trùng kêu.
Vậy phải giải quyết vấn đề này thế nào?
Hà Tứ Hải cứ suy nghĩ mãi, sau đó ra khỏi chợ Phượng Hoàng, trở lại trong Vấn Tâm Quán.
Hắn xem giờ, thấy Đào Tử và Huyên Huyên sắp tan học.
Đi ra ngoài, liếc nhìn mặt trời sắp xuống núi.
Lại là một ngày nhàn nhã.
Làm người không thể nhàm chán như vậy được.
Hôm nay thì thôi, bắt đầu từ ngày mai phải tìm thêm mấy khách.
Mấy vụ kinh doanh gần đây đều không nhận được tiền, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ không ổn.
Mình xử trí quá cảm tính rồi, nên thu còn phải thu thôi...
Hà Tứ Hải đứng ở cửa, tự mình hối lỗi.
Một con chó trông quen mắt đi ngang qua trước cửa, tò mò nhìn hắn.
Sau đó nó đứng bên chân tường, nhấc chân đái.
Hà Tứ Hải đang tự mình hối lỗi, tư duy cũng bị dẫn lệch. Sắp vào đông rồi, mình phải ăn thịt chó để tẩm bổ thôi.
Đặc biệt là những con chó đất không có mắt như vậy.
Chẳng qua nghĩ lại cũng thấy buồn cười, mình đã nhàm chán tới mức so đo với chó rồi sao?
"Hi hi, ông chủ, em trở về rồi." Giọng nói của Uyển Uyển đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
Hà Tứ Hải xoay người, thấy Uyển Uyển cầm một xâu mứt quả trong tay, xuất hiện ở giữa phòng khách.
"Ồ, không phải đã nói mấy ngày nay em ở cùng với ba mẹ em là được rồi, không cần qua sao?" Hà Tứ Hải nói.
"Em đến tìm em gái Đào Tử và em gái Huyên Huyên, mời các cô ấy ăn vịt nướng." Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Vậy à? Đúng lúc hai đứa cũng sắp tan học rồi. Chúng ta cùng đi đón bọn họ nhé?" Hà Tứ Hải nói.
"Được."
Uyển Uyển chạy tới, chủ động nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.
Bàn tay Uyển Uyển nhỏ nhắn, mềm mại.
Bàn tay Hà Tứ Hải rất lớn, rất rắn chắc.
------
Dịch: MBMH Translate