Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 377 - Chương 377: Biến Thân

Chương 377: Biến Thân Chương 377: Biến Thân

Chu Ngọc Quyên gọi điện tới muộn, không thể đặt được phòng Vip, chỉ có thể ăn cơm trong đại sảnh.

"Đại sảnh thì đại sảnh, chẳng phải cũng rất tốt sao?" Hà Tứ Hải vừa cười vừa nói, sau đó chủ động ngồi xuống.

Lúc này, mọi người mới lần lượt ngồi xuống.

Trên chiếc bài dài, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu ngồi cạnh nhau.

Ba đứa nhỏ ngồi phía đối diện.

Vợ chồng Lâm Kiến Xuân mỗi người ngồi một đầu, như vậy cũng tiện chăm sóc cho đám trẻ.

"Đã bao nhiêu năm chưa ăn được món vịt quay chính tông như vậy." Lâm Kiến Xuân xúc động nói.

"Ba thật giỏi, ba cũng biết làm vịt nướng." Uyển Uyển ở bên cạnh nói.

Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì hơi xấu hổ. Trước đây, ông ta chỉ nói khoác với Uyển Uyển một câu, Uyển Uyển lại tưởng thật.

"Thật à? Vậy khi nào có cơ hội nhất định phải nếm thử tay nghề của ba Uyển Uyển." Hà Tứ Hải cười nói.

Đồng thời, hắn gói một bánh cho Đào Tử, nhét vào trong miệng nhỏ của cô bé.

Bịt kín cái miệng vừa muốn nói chuyện của cô bé.

Huyên Huyên đang cúi đầu đối phó với con tôm pha lê lớn trước mặt.

Trong tay Uyển Uyển lại cầm lấy một cái chân vịt lớn. Đây là Chu Ngọc Quyên căn dặn nhân viên phục vụ giữ lại, không chặt nhỏ.

Sau khi ra khỏi quán vịt, mọi người không vội trở lại mà đi bộ trên đường.

"Nhiều năm không tới Hạ Kinh, không ngờ lần này lại tới bằng cách này." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Trước đây cô Lưu đã tới Hạ Kinh à?" Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh thuận miệng hỏi.

"Vâng, trước đây tôi học đại học ở Hạ Kinh, mặt khác bác cả của tôi cũng ở đây." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Vậy cô Lưu có muốn đi thăm bác cả của cô không?"

"Không cần, hôm nay quá muộn rồi, lần sau lại tính." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Lại nói tiếp, tôi và ba Uyển Uyển cũng rất nhiều năm không quay về Hạ Kinh, ở đây phát triển quá nhanh, rất nhiều nơi cảm giác không nhận ra được nữa rồi."

Chu Ngọc Quyên và Lưu Vãn Chiếu vừa nói chuyện, vừa nhìn ba đứa trẻ chạy tới chạy lui.

Mà Hà Tứ Hải và Lâm Kiến Xuân đi cuối cùng.

Lâm Kiến Xuân nói suy nghĩ của Chu Ngọc Quyên cho Hà Tứ Hải nghe, nhờ hắn giúp đỡ.

Thật ra, khi ông ta nghe được ý định của Chu Ngọc Quyên, phản ứng đầu tiên là phương pháp này có thể thực hiện được, đã rất kích động.

Mà Hà Tứ Hải chính là người lựa chọn thích hợp nhất.

Nếu là thần, thần tất nhiên không gì không làm được.

Hơn nữa, qua mấy ngày bọn họ ở chung với Uyển Uyển, có thể thấy được Uyển Uyển đặc biệt tin tưởng Hà Tứ Hải.

"Có lẽ thật sự có thể làm được điều này." Sau khi Hà Tứ Hải nghe xong, cũng cảm thấy có thể thử.

Chỉ cần Uyển Uyển đủ tin tưởng hắn, như vậy cô bé cũng đủ tin tưởng mắt mình có thể chữa được.

Nhưng cách này có thực hiện được hay không, phải thử qua mới biết.

"Nếu không, Hà tiên sinh, tối nay ngài lại thử xem?" Lâm Kiến Xuân nói đầy vẻ cầu xin.

"Được, chờ sau khi trở về, tôi sẽ nói với Uyển Uyển." Hà Tứ Hải nói.

"Đã vậy, hôm nay chúng ta đi dạo đến đây thôi. Bây giờ đi về đi. Chờ lần sau lại đi dạo tiếp."

Kể từ khi biết mắt của con gái có thể bình phục, ông ta đã không thể chờ được.

Mấy người lớn cảm thấy không có gì, ngược lại ba đứa trẻ không mấy tình nguyện, chúng còn chưa chơi đủ đâu.

Buổi tối, Hạ Kinh rực rỡ ánh đèn, có một vẻ đẹp khác.

Người qua lại trên đường, cửa hàng đông đúc, mùi thơm của thức ăn xộc thẳng vào mũi, các món đồ chơi nhỏ thú vị, tất cả đều thu hút các cô bé.

Nhưng người lớn đã nói phải đi về, trẻ con có cách nào chứ.

Chúng chỉ có thể theo về thôi.

"Oa, đây cũng là nhà của chị Uyển Uyển à?" Đào Tử nhìn căn nhà cũ với vẻ mặt kinh ngạc.

"Có hơi tồi tàn." Huyên Huyên nói.

Quả thật rất tồi tàn. Năm đó, Lâm Kiến Xuân đi Hongkong, cho dù không bán đi nhà cũ nhưng không tu sửa, hơn nữa thời gian dài không có hơi người, tất nhiên nhìn qua rất cũ nát.

Đây là sau khi trở về, ông ta đã nhờ người quét dọn qua, bằng không còn nhìn cũ nát nữa.

Nhưng bây giờ, căn nhà nát như vậy đặc biệt đáng giá, quan trọng là có muốn mua cũng không ai bán.

"Mọi người đều vào nhà ngồi đi." Chu Ngọc Quyên mở cửa, nói với mọi người.

Sau đó, bà ta nói với Uyển Uyển: "Con là cô chủ nhỏ, phải lên tiếng mời các vị khách nhỏ của con chứ? "

"Hi hi, em là cô chủ nhỏ, mọi người đều vào nhà em chơi đi. Nhà em có rất nhiều đồ ăn ngon, có thể mời mọi người ăn đấy."

Uyển Uyển nghe mẹ nói mình là cô chủ nhỏ, cô bé rất vui vẻ, lập tức nhiệt tình mời mọi người.

Không chỉ lấy ra đồ ăn vặt mà ba mẹ mua cho cô bé, còn muốn rót trà cho mọi người.

Lâm Kiến Xuân sợ đến mức vội vàng ngăn cản cô bé.

"Uyển Uyển, em qua đây, anh có chút chuyện muốn nói với em." Hà Tứ Hải không uống trà, đứng lên vẫy Uyển Uyển.

Chủ yếu là ánh mắt vợ chồng Lâm Kiến Xuân thật sự làm hắn không chịu nổi.

Chẳng qua Hà Tứ Hải cũng hiểu tâm trạng của người làm ba mẹ như bọn họ.

"Hi hi, ông chủ, anh gọi em là 'bốn' gì à?" Uyển Uyển chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, tò mò hỏi.

Từ sau khi tìm được ba mẹ, Uyển Uyển trở nên cởi mở hơn. Cho dù ở trước mặt người xa lạ, cô bé vẫn nhát gan, nhưng ở trước mặt những người quen như Hà Tứ Hải, cô bé đã có thể mở rộng cửa lòng.

Nhưng Uyển Uyển qua, Đào Tử và Huyên Huyên cũng qua, đôi mắt to chớp chớp, tò mò nhìn Hà Tứ Hải như đang hỏi hắn có chuyện gì.

"Không có chuyện của hai đứa, hai đứa đi qua bên kia chơi đi." Hà Tứ Hải phất tay, đuổi hai cô bé.

"Hừ, sao ba có thể nói như vậy chứ? Uyển Uyển là chị của bọn con. Chuyện của chị Uyển Uyển cũng là chuyện của bọn con." Đào Tử nói.

Huyên Huyên nói: "Đào Tử nói rất đúng."

"Đây là chuyện của người lớn, đám trẻ bọn con không cần quan tâm."

"Chị Uyển Uyển cũng là trẻ con." Đào Tử phản bác.

"Cũng là trẻ con." Huyên Huyên nói.

Cháu là vai diễn phụ à?

"Uyển Uyển, em đi theo anh." Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển tới bên cạnh, quyết định không để ý tới hai cô nhóc.

Nhưng Hà Tứ Hải suy nghĩ nhiều rồi, hai nhóc con tiếp tục bám theo, nhất quyết không rời, giống như cao da chó vậy.

"Huyên Huyên, qua đây, đến chỗ chị nào." Lưu Vãn Chiếu nói giúp.

"Đào Tử, cháu cũng đến đây đi. Dì mới mua mấy đồ chơi cho Uyển Uyển, dì đưa cho các cháu chơi nhé." Chu Ngọc Quyên cũng nói.

Nhưng Đào Tử và Huyên Huyên lờ đi.

Ha ha, đi theo ba (ông chủ) chơi vui hơn, các cô bé đã xem chuyện này thành trò chơi rồi.

"Thôi quên đi, hai đứa muốn nghe thì nghe." Thật sự không đuổi được hai nhóc cao da chó này, Hà Tứ Hải cũng chỉ có thể bất lực, mặc kệ chúng.

Thật ra Hà Tứ Hải chủ yếu muốn đuổi Đào Tử đi, vì lo làm cô bé sợ. Huyên Huyên đã từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Uyển Uyển, thật ra cũng không sao.

"Uyển Uyển, anh muốn nói với em, anh có thể chữa được mắt cho em. Em thả lỏng, chúng ta thử trước được không?" Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển đến trước mặt mình, nói với cô bé.

Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, sau đó vui vẻ gật đầu.

Hà Tứ Hải nghĩ ngợi rồi móc quyển sổ ra, lật tới trang bảy mươi bảy.

Phía trên đó là trang sách của Đào Thần, đánh số 82.

Đào Thần vốn ở trang bảy mươi sáu, nhưng lần trước thu được Phượng Cửu.

Đánh số của Phượng Cửu là 36.

Cho nên trang của Đào Thần rời về phía sau.

Hà Tứ Hải không tránh mọi người, cho nên đám người đều tò mò nhìn.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy được quyển sổ trên tay Hà Tứ Hải, chỉ thấy tay hắn di chuyển trên không trung.

Ngón tay Hà Tứ Hải xoa nhẹ trên trang của Đào Thần.

Trong không trung lập tức xuất hiện một sợi dây xích màu đỏ.

Uyển Uyển và Huyên Huyên lộ vẻ sợ hãi, vội vàng trốn ra sau lưng Hà Tứ Hải, thò đầu ra nhìn.

Những người khác không nhìn thấy, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Đào Tử vẫn ngây ngô cười, hỏi có phải chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển đang chơi trốn tìm không?

Trên sợi dây xích chính là Đào Thần đã bị kéo đi trước đó. Bây giờ cả người cô ta bị sợi dây xích màu đỏ trói chặt.

Sợi dây xích màu đỏ giống như linh xà lùi vào trong hư không, thả cô ta ra.

Nhưng Đào Thần trước mắt hoàn toàn chỉ là một thể xác, mất đi sự linh động, đứng sừng sững ở trước mắt Hà Tứ Hải không nhúc nhích.

Theo suy nghĩ trong đầu Hà Tứ Hải, thể xác kia phân giải thành từng luồng khí màu xám, quấn ở trên người Hà Tứ Hải.

Sau đó hình dáng Hà Tứ Hải thay đổi lớn...

Lần này, không chỉ Huyên Huyên và Uyển Uyển có thể thấy, tất cả những người khác có mặt ở đó đều có thể thấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment