Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 378 - Chương 378: Tròng Mắt Xanh Lam

Chương 378: Tròng Mắt Xanh Lam Chương 378: Tròng Mắt Xanh Lam

Bản thân Đào Thần là phái nữ.

Sau khi Hà Tứ Hải biến thành Đào Thần, cho dù vẫn là phái nam, nhưng trang phục lại đặc biệt rối loạn.

Trên trường sam màu ánh trăng xuất hiện rất nhiều bông hoa đào màu hồng.

Mái tóc thật dài được búi cao, một cành đào cắm ngang, một lọn tóc dài ở chỗ thái dương rủ xuống.

Mặt không thay đổi nhưng trắng trẻo hơn rất nhiều, nếu dùng mặt hoa đào để hình dung một người, vậy nó rất thích hợp để dùng với Hà Tứ Hải bây giờ.

Mọi người kinh ngạc, há hốc miệng.

Qua rất lâu, mới không nhịn được nuốt nước bọt.

"Ba là ba à?" Đào Tử nghi ngờ hỏi.

"Sao thế? Con không quen biết ba à?" Hà Tứ Hải mỉm cười, khẽ xoa đầu cô bé.

"Cái này, cái này... Tứ Hải, sao anh thay đổi thành dáng vẻ này?" Lưu Vãn Chiếu giật mình hỏi.

"Không được sao?" Hà Tứ Hải giang hai cánh tay, tay áo rộng nhẹ nhàng bay lên.

Trong phòng lập tức phảng phất một mùi thơm.

Mọi người không nhịn được hít vài hơi, cảm giác tinh thần nhất thời phấn chấn, đầu óc dường như cũng trở nên minh mẫn hơn.

Nhưng như vậy còn chưa hết, tất cả đồ nội thất bằng gỗ trong nhà đều bắt đầu nảy mầm, mọc ra cành cây, nở ra hoa đào.

Nhà cũ vốn có rất nhiều đồ bằng gỗ, trong nháy mắt, mọi người giống như đang ở trong rừng đào vậy.

Tất cả mọi người kinh ngạc, từ trên ghế đứng dậy, tập trung lại một chỗ, tò mò quan sát xung quanh, đồng thời càng kính nể và e sợ Hà Tứ Hải hơn.

Thao túng vật chết, khống chế khả năng làm thực vật sinh trưởng, thần linh trong thần thoại cũng chỉ như vậy.

Đặc biệt là Lưu Vãn Chiếu còn đang thầm điên cuồng phỉ nhổ, đây là người bình thường sao?

Vậy tôi là gì? Không phải là người à?

"Bây giờ các người có thể gọi tôi là Đào Thần."

Hà Tứ Hải lấy cành đào trên búi tóc xuống, nhẹ nhàng vung vẩy.

Cành đào trong phòng lay động, cánh đào rơi xuống, bay lượn trên không trung giống như tinh linh, dạo qua mọi người một vòng.

Cuối cùng chơi đùa quanh ba đứa nhỏ.

"Đào Tử, Đào Thần?"

Đào Tử không biết nghĩ đến chuyện gì, ngây ngô cười rất vui vẻ.

Sau đó, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé ra, cánh đào rơi xuống trong lòng bàn tay của cô bé, giống như tinh linh, chơi đùa, nhảy múa ở trong lòng bàn tay của cô bé.

Đám người đều tò mò, bắt chước cô bé, xòe bàn tay ra.

Hà Tứ Hải không để ý tới bọn họ nữa, mà kéo Uyển Uyển đang trốn sau lưng hắn tới trước mặt.

"Nào, để anh chữa trị đôi mắt cho em nhé." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng tháo kính trượt tuyết trên mặt Uyển Uyển xuống.

Không cần nói, vợ chồng Lâm Kiến Xuân chỉ còn lại sự đau lòng.

Còn Huyên Huyên đã từng nhìn thấy qua, hơn nữa mỗi ngày chơi đùa với Uyển Uyển lâu như vậy, đã sớm không còn sợ nữa.

Chỉ có Lưu Vãn Chiếu và Đào Tử là bị giật mình.

Chẳng qua Lưu Vãn Chiếu dù sao cũng là người lớn, lại có Hà Tứ Hải ở bên cạnh, cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

Mà Đào Tử thì sao? Cô ta bị giật mình, rút bàn tay về, nắm chặt vạt áo của Hà Tứ Hải.

Tiếp theo, cô bé không khỏi tò mò nhìn lén Uyển Uyển.

Sau đó, cô bé nhẹ nhàng kéo vạt áo Hà Tứ Hải hỏi: "Ba, mắt của chị Uyển Uyển làm sao vậy?"

"Mắt em ấy bị thương." Hà Tứ Hải nói.

Hắn nói xong, dùng cành đào trên tay quét qua hai mắt của Uyển Uyển.

Tại sao Hà Tứ Hải phải biến thân thành Đào Thần.

Chủ yếu là muốn mượn thần lực của Đào Thần.

Mỗi thần linh đều có thần thông đặc biệt của riêng mình, cũng chính là lực quy tắc.

Ví dụ như Đào Thần có năng lực đặc biệt giống như cây khô gặp mùa xuân.

Đây cũng là kỹ năng thực vật đặc biệt.

Theo động tác của Hà Tứ Hải, vành đen trên mắt Uyển Uyển dần biến mất.

Lâm Kiến Xuân đang nhìn chằm chằm vào Uyển Uyển không khỏi vui mừng nói: "Thật sự có tác dụng."

Nhưng sau đó, mọi người lại thất vọng.

Theo vành mắt đen rút đi, mắt Uyển Uyển không còn là hốc sâu tối tăm nhưng mí mắt lõm xuống, bên trong còn chưa có mắt mới mọc ra.

Trong lòng vợ chồng Lâm Kiến Xuân không khỏi thở dài, chẳng qua kết quả như vậy đã tính tốt rồi, tối thiểu không còn dáng vẻ dọa người nữa.

"Còn lại, sợ rằng phải dựa vào bản thân Uyển Uyển." Hà Tứ Hải nói.

Đây là cả một quá trình, không thể lập tức đảo ngược tư tưởng ăn sâu bén rễ này.

"Cảm ơn Hà tiên sinh." Lâm Kiến Xuân cảm kích nói.

Cho dù vẫn còn tiếc nuối, nhưng kết quả như vậy đã là rất tốt rồi.

Uyển Uyển không còn dáng vẻ dọa người, chắc chắn có thể có nhiều bạn mới.

"Chị, vì sao chị cứ nhắm mắt lại? Chị muốn chơi trốn tìm với em à?" Đào Tử hơi tò mò nhìn Uyển Uyển.

Uyển Uyển lắc đầu, cô bé cảm giác mí mắt như nặng nghìn cân, hơn nữa trống trơn, căn bản không mở ra được.

"Ba thay đổi ma pháp à? Thật lợi hại, có rất nhiều hoa đào, thật đẹp." Đào Tử hưng phấn nói.

"Được rồi, mắt Uyển Uyển vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Tạm thời... không nhìn thấy được hoa đào." Hà Tứ Hải kéo Đào Tử qua, ngăn cô bé nói hết.

"Ồ, vậy mắt chị sẽ lành lại chứ?" Đào Tử tò mò hỏi.

"Đương nhiên rồi, chắc chắn sẽ nhanh chóng lành lại." Hà Tứ Hải khẽ xoa đầu cô bé an ủi.

Theo Hà Tứ Hải nói, trang phục trên người hắn hóa thành một chút bụi màu hồng và tiêu tan ở trong không khí, hoa đào trong phòng nhanh chóng héo rũ, cành cây rút về.

Nếu không phải trong lòng bàn tay bọn họ vẫn còn cánh đào, bọn họ sẽ tưởng tất cả đều là ảo giác mất.

"Chị à, ma pháp không còn rồi. Mắt chị phải mau khỏe, sau đó còn chơi với em đấy." Đào Tử kéo tay Uyển Uyển nói.

Uyển Uyển cảm giác trên bàn tay ấm áp, ngơ ngác khẽ gật đầu.

Sau đó cô bé cảm giác con mắt của mình rất đau.

A…

Cô bé hét lên một tiếng, vội vàng che mắt của mình.

Đào Tử giật mình, đứng bên cạnh luống cuống chân tay.

Lâm Kiến Xuân phản ứng nhanh nhất, ôm cô bé vào trong lòng, khẩn trương nói: "Uyển Uyển, con làm sao vậy? Con đừng dọa ba, con làm sao vậy?"

"Hà tiên sinh, Uyển Uyển làm sao vậy? Con bé không sao chứ?" Chu Ngọc Quyên cũng căng thẳng nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhíu mày, ngồi xổm xuống, đón lấy Uyển Uyển từ trong tay của Lâm Kiến Xuân.

Trong nháy mắt, Hà Tứ Hải cảm giác được đau đớn của Uyển Uyển.

Lại giống như cùng chung thị giác vậy.

Đau đớn này khiến Hà Tứ Hải cũng suýt nữa đã không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.

"Uyển Uyển, đừng sợ, bọn anh đều ở đây." Hà Tứ Hải an ủi.

Cũng may đau đớn này tới nhanh, đi cũng nhanh, một cảm giác mát lạnh xoay quanh trong viền mắt.

Uyển Uyển vốn đau đến mức co giật đã bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn gật đầu, "Em là bé ngoan, em không đau, em không đau..."

"Bọn anh biết, Uyển Uyển ngoan nhất, Uyển Uyển ngoan nhất, được rồi, bây giờ không đau nữa rồi." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào phần lưng gầy gò của cô bé, khẽ an ủi.

"Hà tiên sinh, Uyển Uyển làm sao vậy? Nó không sao chứ?" Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Hà Tứ Hải không trả lời ông ta, mà tiếp tục nói với Uyển Uyển đang nhắm chặt hai mắt: "Em thử mở mắt ra nhìn đi."

Mọi người nghe vậy thì nhìn về phía hai mắt của Uyển Uyển, hai mắt vốn lõm xuống đã phồng lên từ lúc nào, tròng mắt đảo quanh phía dưới mí mắt.

Giống như đang ngủ say chợt mơ thấy ác mộng, bất kể giãy dụa thế nào, mắt nặng tựa nghìn cân, không sao mở ra được.

"Uyển Uyển, cố gắng lên, em là người giỏi nhất mà." Hà Tứ Hải giơ tay khẽ xoa mặt cô bé nói.

"Đúng vậy, Uyển Uyển, ba mẹ đều đang ở bên cạnh con. Con có thể làm được, con thử mở ra mắt đi."

Lâm Kiến Xuân đặt bàn tay nhỏ bé của Uyển Uyển vào trong lòng bàn tay mình. Chu Ngọc Quyên lập tức phủ tay của mình lên, dường như đang truyền can đảm cho Uyển Uyển.

"Uyển Uyển, con phải tin tưởng ba mẹ, tin tưởng Hà tiên sinh, càng phải tin tưởng bản thân." Chu Ngọc Quyên nói.

"Chị Uyển Uyển cố gắng lên." Đào Tử siết chặt nắm đấm nói, cho dù cô bé không biết cố gắng cái gì.

"Ừ, cố gắng lên, chị Uyển Uyển, chị rất giỏi." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

"Em là một đứa trẻ ngoan, cũng là đứa trẻ giỏi nhất." Lưu Vãn Chiếu cũng mở lời an ủi nói.

Uyển Uyển không phải chỉ có một mình, cô bé có ba mẹ, có bạn tốt, có ông chủ, còn có dì rất tốt...

Uyển Uyển không sợ...

Uyển Uyển có thể làm được...

Uyển Uyển có thể...

Uyển Uyển là người dũng cảm nhất...

Uyển Uyển là đứa trẻ ngoan nhất...

Uyển Uyển nắm chặt nắm đấm nhỏ, cố gắng nâng mí mắt nặng nề lên.

Vào giờ phút này, ánh sáng lại xuất hiện, vô số màu sắc tràn vào trong đầu của cô bé.

Nhưng mọi người lại choáng váng, bởi vì tròng mắt của Uyển Uyển không phải màu đen, mà là màu lam nhạt.

Giống như người trong phim hoạt hình, có một vẻ đẹp khác.

Chỉ có Hà Tứ Hải biết, mắt của Uyển Uyển giống hệt với màu viên bi của cô bé.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment