"Có về không?"
"Không về."
"Có đi tới trường mẫu giáo học không?"
"Không đi trường mẫu giáo."
"Hôm nay, con quyết tâm không quay về đúng không?"
"Quyết tâm."
Đào Tử nói xong, đứng chống nạnh, ưỡn bụng nhỏ, dáng vẻ anh dũng hy sinh.
"Quyết tâm." Huyên Huyên ở bên cạnh cũng bắt chước dáng vẻ của Đào Tử nói.
"Hai đứa nhóc này." Hà Tứ Hải vừa bực mình lại vừa buồn cười, giơ tay gõ nhẹ lên đầu mỗi đứa một cái.
Hai cô nhóc lập tức kêu khẽ một tiếng, ôm đầu, bĩu môi, bất mãn nhìn Hà Tứ Hải.
Đồ trứng thối, không cho trẻ con chơi.
Thật là tàn nhẫn, còn muốn chia rẽ bạn tốt.
"Được rồi, cứ để Đào Tử và Huyên Huyên ở lại Hạ Kinh chơi thêm một ngày đi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh mỉm cười khuyên.
"Dì Lưu, dì thật tốt."
Đào Tử nghe thấy Lưu Vãn Chiếu nói giúp mình thì tức vui vẻ nói.
"Chị, em (づ ̄3 ̄)づ╭~" Huyên Huyên tất nhiên phải đuổi kịp tiết tấu.
"Cậu cứ để cho hai đứa ở lại đây đi, Uyển Uyển cũng muốn hai đứa nó ở lại chơi cùng đấy." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh nói.
Sau khi chữa trị mắt cho Uyển Uyển xong, thấy bây giờ không còn sớm nữa, Hà Tứ Hải đề nghị bọn họ trở về.
Không ngờ hai nhóc con không chịu, chẳng những không muốn về, còn muốn ở lại chơi cả ngày hôm sau.
Thậm chí không chịu đi tới trường mẫu giáo.
"Được rồi, chẳng qua ngày mai hai đứa không đi học sẽ không sao chứ?" Hà Tứ Hải hơi lo lắng hỏi.
"Có gì đâu? Đơn giản chỉ là đổi chỗ khác chơi thôi. Anh sẽ không nghĩ chúng có thể học được gì ở trường mẫu giáo chứ?"
"Được rồi, vậy chỉ một ngày mai thôi. Nếu ngày mai con vẫn không chịu về, ba sẽ bỏ lại con ở đây luôn." Hà Tứ Hải dọa Đào Tử.
Đào Tử không hề sợ, ôm chân Hà Tứ Hải vui vẻ nói: "Ba tốt nhất."
"Con đấy, đồng ý với con thì là tốt nhất, không đồng ý là đồ trứng thối." Hà Tứ Hải khẽ xoa đầu cô bé nói.
Hì hì...
Buổi tối, ba đứa nhỏ đòi ngủ chung.
Người lớn hết cách, chỉ có thể tùy chúng.
Bên này, người một nhà ngủ rất ngon.
Nhưng có người lại không ngủ được.
Triệu lão tam lật qua lật lại vẫn không sao ngủ được.
Bọn họ thuê một gian nhà cấp bốn.
Nói là nhà cấp bốn, trên thực tế là cái lều được dựng tạm nhưng giá rẻ, chỉ có thể cố mà ở.
Triệu lão tam vẫn cảm thấy hoảng hốt như có chuyện sắp xảy ra.
Hơn nữa, Triệu Đại Phát bên cạnh ngáy vang trời, khiến ông ta càng thêm phiền não.
Ông ta không nhịn được đạp anh ta một cái.
Nhưng Triệu Đại Phát không hề có cảm giác, chỉ lật người ngủ tiếp.
"Sao tôi lại sinh ra kẻ như vậy chứ?" Trong giọng nói của Triệu lão tam đầy vẻ hung ác, cuối cùng chỉ có thể biến thành sự bất đắc dĩ.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía sô pha cũ nát đối diện.
Triệu Linh Thụy nằm co người, ôm một cái chăn rách, ngủ rất say.
"Ôi…"
Triệu lão tam vốn luôn cảnh giác, quyết định rời khỏi trấn Trung Nguyên, dẫn theo cháu trai Triệu Linh Thụy đi nơi khác kiếm sống.
Năm đó, nếu không phải nhờ sự cảnh giác này, ông ta đã sớm ăn cơm tù rồi.
Lại giống như Triệu Đại Phát suy đoán vậy, Triệu lão tam thật sự có chút tiền gửi ngân hàng.
Hiểu con không ai bằng ba. Ông ta hiểu quá rõ tính con trai mình. Chỉ cần ông ta lấy ra, anh ta chắc chắn lại nhét vào cái động không đáy của sòng bạc.
Chẳng qua số tiền này không nhiều, đều do ông ta dành dụm được năm đó. Nhưng xã hội phát triển quá nhanh, số tiền ông ta dành dụm trước đây đã bị mất giá nghiêm trọng.
Dù sao Triệu lão tam cũng lớn tuổi, tiếng ngáy nhanh chóng vang lên, thậm chí không nhỏ hơn Triệu Đại Phát.
Nhưng tiếng ngáy của Triệu Đại Phát lại biến mất...
...
"Ba, cái này cho ba ăn." Đào Tử đưa món thịt tẩm bột rán đã gặm hết một nửa cho Hà Tứ Hải.
Huyên Huyên cũng nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
"Em đấy, ăn không nổi còn cứ đòi ăn, lãng phí." Lưu Vãn Chiếu tiện tay nhận lấy, gặm nốt phần Huyên Huyên đã cắn.
Sau đó cô nhíu mày nói: "Quá ngọt, chị không thích ăn, sẽ béo phì mất. Anh ăn đi."
Cô nói xong, động tác tự nhiên đưa cho Hà Tứ Hải bên cạnh.
Cả quá hành vô cùng lưu loát, không hề có cảm giác trúc trắc.
Hà Tứ Hải: o(╯□╰)o
Mệt cho ba mẹ Uyển Uyển ở đây, bằng không phần còn lại không phải cũng để cho hắn ăn à?
Ba đứa nhỏ mặc kệ những chuyện này. Tay các cô bé rảnh rỗi, lại để mắt tới xâu thịt nướng của một nhà.
"Anh nói nhé, muốn ăn nhưng ăn không nổi, anh cũng không ăn hộ các em nữa đâu." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói.
"Ha ha, ba bụng bự, không sao." Đào Tử đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé muốn vỗ bụng Hà Tứ Hải.
"Tay con bẩn chết đi được, đừng sờ vào quần áo của ba." Hà Tứ Hải lùi lại một bước, vẻ mặt ghét bỏ.
Đào Tử giơ tay mình đến trước mắt, quả nhiên bẩn thật.
Có hạt vừng trên món tẩm bột, có phần hạt đường của bánh tai đường, còn có dầu của bánh quẩy...
Đào Tử nhìn ngón tay út ngắn ngủi, không nhịn được lè lưỡi liếm.
"Ha ha, thật ngon."
"Bẩn chết đi được." Hà Tứ Hải ở bên cạnh vừa mắng vừa luống cuống tay chân muốn tìm khăn giấy để lau cho cô bé.
Không ngờ nhóc con nhân cơ hội đánh lén, chộp về phía quần áo hắn.
Hà Tứ Hải không kịp đề phòng, bị cô bé in một dấu tay.
"Nhóc con này." Hà Tứ Hải cũng bất lực, vỗ vài cái tượng trưng lên mông cô bé.
Nhưng cô nhóc không hề sợ, còn cười ngây ngô.
Lúc này, Uyển Uyển và Huyên Huyên mua xâu thịt dê về, mười đồng ba xâu, đúng lúc mỗi người một xâu.
Đào Tử nhận lấy xâu thịt dê do Uyển Uyển đưa qua, lập tức cắn một miếng.
Trên gương mặt nhỏ nhắn in một vết mỡ dài.
"Con xem con đi." Hà Tứ Hải không nhịn được, đành ngồi xổm xuống lau cho cô.
Đào Tử chợt thò đầu qua hôn "chụt" lên trên mặt Hà Tứ Hải.
"Ôi, bẩn chết được." Hà Tứ Hải lộ vẻ ghét bỏ, vội vàng dùng khăn giấy lau nhưng lại cười.
Huyên Huyên ở bên cạnh gọi chị, sau đó chu môi, (づ ̄3 ̄)づ╭~
"Ối, bẩn chết." Nhìn gương mặt bóng nhẫy của cô bé, Lưu Vãn Chiếu vội vàng tránh né.
Nhưng Huyên Huyên không chịu dừng, đuổi theo cô: "Lại đây em hôn một cái, chỉ hôn một cái thôi..."
Uyển Uyển ở bên cạnh vui vẻ hớn hở nhìn. Chu Ngọc Quyên ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé.
Uyển Uyển thuận tiện hôn một cái lên mặt bà ta.
Chu Ngọc Quyên cảm thấy trong lòng ấm áp, nước mắt rưng rưng. Bà ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.
Đúng lúc này, bọn họ nghe bên cạnh có người nói khẽ: "Mấy cô bé này đáng yêu thật."
Hà Tứ Hải nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy một đôi vợ chồng khoảng ba mươi mấy tuổi đi ngang qua bên cạnh.
Người phụ nữ là người vừa nói chuyện.
Người đàn ông bên cạnh có lẽ là chồng cô ta, nghe vậy thì cười cay đắng nói: "Đều tại tôi nên mới không thể có con."
Tuy anh ta nói nhỏ nhưng Hà Tứ Hải tai thính mắt tinh vẫn nghe được.
Chắc hẳn người đàn ông này có vấn đề gì.
"Được rồi, chuyện này không phải là lỗi tại anh. Trời sinh thì có cách nào chứ? Lần này, chúng ta tới Hạ Kinh, chắc chắn sẽ chữa được bệnh cho anh." Người phụ nữ nói với rất thấu tình đạt lý.
Sau khi chú ý thấy Hà Tứ Hải đang nhìn bọn họ, cô ta còn lịch sự mỉm cười đáp lại hắn.
Trông người phụ nữ rất bình thường, nhưng chắc hẳn là một người rất dịu dàng.
Chẳng qua Hà Tứ Hải không phải đang nhìn bọn họ, mà nhìn một cụ già đi theo phía sau bọn họ.
------
Dịch: MBMH Translate