Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 380 - Chương 380: Cầu Con

Chương 380: Cầu Con Chương 380: Cầu Con

Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Uyển Uyển xoay mặt hết nhìn mẹ lại nhìn ba.

Bây giờ bọn họ đang chèo thuyền ở trên mặt hồ.

Uyển Uyển chọn một con thuyền vịt mũm mĩm màu vàng.

Nhưng bây giờ không cần ba chèo thuyền.

"Pin pin pin" lại rời đi. Ba còn bảo cô bé lái thử, cô lái cho thuyền xoay quanh, chẳng qua chơi rất chơi vui vẻ.

"Đào Tử."

Uyển Uyển nằm sấp bên mép thuyền, vẫy tay với Đào Tử ngồi trên chiếc thuyền người cá đối diện đó không xa.

Còn Huyên Huyên, cô bé và Lưu Vãn Chiếu ở trên bờ. Cô bé không thích ngồi thuyền, càng không thích nước, ngồi trên băng ghế trên bờ uống nước trái cây, thản nhiên thoải mái không phải rất tốt sao?

"Cẩn thận, kẻo rơi xuống nước." Lâm Kiến Xuân cẩn thận trợ giữ lưng cho con gái.

"Hi hi, con biết bơi, còn rất giỏi đấy." Uyển Uyển đắc ý nói.

Lâm Kiến Xuân mới nhớ ra con gái hình như biết bơi thật.

Lúc ông ta còn trẻ, thường dẫn con gái tới bể bơi thành phố. Cho nên đừng thấy cô bé còn nhỏ, nhưng kỹ thuật bơi lội không tệ. Chẳng qua lâu lắm rồi, ông ta không nhớ rõ những chuyện đó nữa.

Mấy ngày nay ở chung với con gái, rất nhiều ký ức bị quên lãng đã chậm rãi hiện ra, mặc dù rất mơ hồ.

Hai nhóc con lái một vòng trên mặt hồ, cuối cùng cũng hài lòng lên bờ.

Huyên Huyên gối lên chân Lưu Vãn Chiếu, nằm nghỉ trên ghế, hai chân bắt chéo, ngón chân ngọ nguậy rất vui vẻ.

"Còn rất biết hưởng thụ nhỉ?"

Hà Tứ Hải nhìn dáng vẻ cô bé, cảm thấy hơi buồn cười.

Huyên Huyên ngồi dậy, chỉ vào bà cụ ngồi trên thềm đá cách đó không xa, n nói: "Ông chủ, bà cố nội đi theo chúng ta đây."

Đám người Lâm Kiến Xuân bên cạnh nghe vậy nhìn theo hướng cô bé chỉ, trên thềm đá vắng vẻ làm gì có bà cụ nào.

Trong lòng bọn họ không khỏi hoảng sợ. Trái lại Lưu Vãn Chiếu đã quen rồi, không cảm thấy gì.

"Các người chăm sóc Đào Tử giúp tôi." Hà Tứ Hải nói.

"Ừ, ba đi đi, con sẽ chăm sóc cô bé rất tốt." Đào Tử xua tay, vỗ vào bụng nhỏ của mình nói.

"Bây giờ con không nên gọi là Đào Tử, phải gọi là Đào nghịch ngợm." Hà Tứ Hải vỗ nhẹ một cái lên trán cô bé, sau đó xoay người đi về phía bà cụ.

Bà cụ thấy Hà Tứ Hải đi tới, vội vàng đứng lên.

Bà cụ rất già nua, mặc quần áo màu xanh lam, lưng rất còng, trong tay chống một cây gậy.

Nói là gậy cũng không thỏa đáng, chỉ là một khúc cây to.

Bà cụ nhìn thấy Hà Tứ Hải qua, vội vàng chống gậy đứng lên.

"Tiếp dẫn đại nhân." Bà cụ cung kính nói.

Đầy vẻ kính sợ.

Bình thường người càng lớn tuổi lại càng kính nể, e sợ quỷ thần.

"Bà ngồi xuống rồi hẵng nói." Hà Tứ Hải thuận tiện ngồi xuống bậc thang.

Bà cụ ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng ngồi xuống.

"Bà ở đâu vậy?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

Bởi vì nghe giọng điệu nói chuyện của bà cụ không giống với người Hạ Kinh.

"Tôi là người Phù Thành." Bà cụ nói.

"Đôi vợ chồng kia là người thế nào với bà?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Là con trai và con dâu tôi." Bà cụ nói tiếp, gương mặt đầy vẻ ấm áp.

"Ồ, vậy bà có tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Bà còn muốn nói gì với con trai và con dâu của bà à?" Hà Tứ Hải hỏi.

Bà cụ nghe vậy thì lặng lẽ thở dài.

Sau đó kể lại về cuộc đời mình.

Bà cụ họ Hoàng, tên Lan Thảo, là người ở thôn Hồ Khẩu, phía dưới Phù Thành tỉnh Tứ Xuyên.

Hoàng Lan Thảo lấy một người cùng quê tên là Cổ Sơn.

Cả đời Hoàng Lan Thảo có tất cả ba đứa con, hai gái, một trai.

Người đàn ông mà bà cụ đi theo hôm nay chính là Cổ Thao con trai bà.

Cổ Thao đứng thứ ba trong nhà, còn là đứa con cưng của Hoàng Lan Thảo.

Cổ Thao không chịu thua kém, học rất giỏi, cuối cùng rời thôn, vào thành phố tìm công việc, đồng thời lúc kết hôn đã có nhà riêng.

Nhưng Cổ Thao lấy vợ nhiều năm, vẫn không có con, trở thành tâm bệnh trong nhà.

Thật ra không phải Trần Hồng Lệ không thể mang thai, mà lần nào mang thai cũng bị sảy, không giữ lại được.

Sau khi bị sảy thai hai lần, người nhà hoảng loạn tới bệnh viện kiểm tra, phát hiện Trần Hồng Lệ hoàn toàn không có vấn đề.

Vậy người có vấn đề chính là Cổ Thao.

"Nó là nhiễm. . . thể gì đó khác thường, nói chung đứa trẻ không giữ được." Hoàng Lan Thảo thở dài.

"Vậy tôi không thể giúp bà về tâm nguyện này được rồi. Dù sao tôi là tiếp dẫn giả, không phải là người đưa con." Hà Tứ Hải cười gượng nói.

"Không phải, không phải. Thật ra tôi muốn nhờ tiếp dẫn đại nhân nói với con trai tôi giúp, bảo nó tới miếu Tống Tử Nương Nương ở Lâm Đạo Khẩu. Miếu Tống Tử Nương Nương rất linh nghiệm, chỉ cần cầu xin nương nương, chắc chắn có thể có con." Hoàng Lan Thảo nói.

"Thật sự có Tống Tử Nương Nương à? Bà đã từng nhìn thấy sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy trong lòng dao động.

"Không. Chẳng qua đã có tiếp dẫn đại nhân, chắc chắn phải có Tống Tử Nương Nương." Hoàng Lan Thảo nói.

Lời nói này làm Hà Tứ Hải hết đường chống đỡ.

"Chẳng qua miếu Tống Tử Nương Nương kia thật sự linh nghiệm như vậy sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi. Nhà Quế Lan ở thôn tôi, còn có nhà Liên Dương ở thôn bên cạnh đều đi miếu Tống Tử Nương Nương, rất nhanh đã mang thai, bây giờ con cũng lên tiểu học rồi." Hoàng Lan Thảo nói với sự tin tưởng chắc chắn.

"Đã vậy, sao trước đây bà không bảo con trai bà đi chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tôi nói nhưng nó không tin, căn bản không nghe lời tôi. Thằng nhóc thối này từ nhỏ đã là đứa ngang bướng. . ." Hoàng Lan Thảo nói.

"Nếu chỉ chuyển lời, tôi nghĩ không thành vấn đề. Tôi có thể tiếp nhận tâm nguyện của bà." Hà Tứ Hải nói.

"Tiếp dẫn đại nhân, tôi hy vọng ngài có thể khuyên nhủ con trai tôi, tính cách hắn rất cố chấp, tôi sợ nói nó không nghe." Hoàng Lan Thảo nói.

"Yên tâm, lúc bà xuất hiện ở trước mặt anh ta, tôi nghĩ bà nói gì anh ta đều sẽ tin thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Ha ha." Hoàng Lan Thảo nghe vậy thì cười vui vẻ.

Sau đó, bà cụ lại lo lắng nói: "Dáng vẻ tôi bây giờ có thể dọa nó không?"

"Bà là mẹ anh ta, tôi nghĩ anh ta chắc hẳn sẽ không sợ bà đâu."

"Tiếp dẫn đại nhân nói cũng phải. Cho dù tính tình Tiểu Thao rất ngang bướng nhưng là một đứa con hiếu thảo. Lúc tôi qua đời, nó đã thay quần áo cho tôi, canh cho tôi ba ngày ba đêm, cũng không thấy nó sợ tôi."

Hoàng Lan Thảo nhìn về phía xa, cười ha hả nói.

"Thật sao? Vậy lúc bà còn sống chắc rất hạnh phúc nhỉ?" Hà Tứ Hải nói.

Hoàng Lan Thảo nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt, buồn bã nói: "Hạnh phúc gì chứ? Ông già kia chẳng ra gì. Tôi đã phải chịu khổ hơn nửa đời người. Nếu không phải vì mấy đứa trẻ, tôi đã muốn chết lâu rồi."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng. Hắn không biết Hoàng Lan Thảo đã gặp chuyện gì khi còn sống, đương nhiên không thể nào an ủi.

Đúng lúc này, Hoàng Lan Thảo đột nhiên hỏi Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân, nếu trong đời làm chuyện gì sai lầm, sau khi chết có thể có báo ứng không?"

"Đương nhiên là có rồi." Hà Tứ Hải gật đầu rất chắc chắn.

Hoàng Lan Thảo nghe vậy, sắc mặt trở nên không được tự nhiên, sau đó lắp bắp nói: "Vậy nếu là, nếu như vì. . ."

"Vì cái gì?" Hà Tứ Hải nghi ngờ hỏi.

"Không. . . Không có chuyện gì, tôi. . . đi qua xem con trai và con dâu tôi đấy." Hoàng Lan Thảo nói xong, hoảng hốt rời đi.

Dường như bà ta đã quên mất tâm nguyện vừa rồi.

Hà Tứ Hải nhìn theo bóng lưng bà đi xa, lộ ra vẻ trầm tư.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment