Buổi sáng lúc Triệu Lão Tam tỉnh lại, thấy Triệu Đại Phát không có ở trên giường, lập tức nhận ra có chỗ không được thích hợp.
Trước kia, có ngày nào mà Triệu Đại Phát không ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chịu rời giường, sao hôm nay có thể dậy sớm hơn lão ta được.
Trương Linh Thụy cũng đã rời giường, đang ngồi trên chiếc sô pha cũ nát lật xem một quyển tạp chí.
Đây là do chủ phòng trước để lại.
“Có nhìn thấy ba của mày không?” Triệu Lão Tam hỏi.
Trương Linh Thụy lắc lắc đầu, buổi sáng lúc hắn ngủ dậy đã không thấy người đâu rồi.
Ánh mắt Triệu Lão Tam lia nhanh đến túi hành lý đựng quần áo bên cạnh mình, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Chỉ thấy túi hành lý đã bị mở ra, quần áo bị lục lọi lung tung hết cả lên.
Triệu Lão Tam tìm kiếm một lúc, không còn sức lực ngồi phịch lên giường.
Sổ tiết kiệm cùng với tiền mà ông ta tiết kiệm đã không thấy đâu.
“Ông nội, ông làm sao vậy?” Triệu Linh Thụy đi đến, nghi ngờ hỏi.
“Cút.” Triệu Lão Tam không còn kiên nhẫn trực tiếp đẩy Triệu Linh Thụy một cái ngã ra.
Triệu Linh Thụy bị đẩy ra, hoàn toàn không biết bản thân mình đã làm sai cái gì.
Nhưng lại không dám hỏi nhiều, lùi xuống ngồi trên sô pha khóc nức nở.
Nghe thấy tiếng khóc của cậu, Triệu Lão Tam lại càng tỏ ra khó chịu, bực dọc.
“Đừng khóc nữa, mày với thằng ba bỏ đi của mày đúng là giống nhau, sau tao có thể sinh ra cái loại đó được chứ.” Triệu Lão Tam tức giận quát.
Triệu Linh Thụy bị dọa cho một cái giật mình, cơ thể sợ hãi run bần bật, nhỏ giọng nức nở, cố gắng đè nén tiếng khóc xuống thấp.
Bây giờ Triệu Lão Tam căn bản là không còn chút sức lực nào mà quan tâm đến hắn nữa.
Nếu Triệu Đại Phát lấy trộm được tiền của lão ta, chắc chắn là biết được mật khẩu ngân hàng của lão ta.
Chỉ là làm sao mà Triệu Đại Phát lại biết được mật khẩu ngân hàng của lão ta chứ.
Mật khẩu của thẻ này ngoại trừ lão ta ra thì lão ta không nói cho bất kỳ một người nào khác.
Không đúng, còn có một người biết nữa, đó là một người đã chết từ lâu, cũng chính là mẹ của Triệu Đại Phát.
“Đồ đàn bà thối, đã chết rồi còn không cho người khác sống yên ổn, vừa ngu đần vừa rách nát, lại còn chiều chuộng mày quá đáng nữa, kiếp sau thà đầu thai thành lợn đi cho rồi...”
Triệu Lão Tam càng chửi càng khó nghe, cuối cùng chửi cho đến lúc miệng khô lưỡi khô cũng bớt giận đi rất nhiều.
Sau đó nhìn Triệu Linh Thụy đang co người ngồi trên sô pha, nghĩ nghĩ rồi bước đến.
Triệu Linh Thụy thấy Triệu Lão Tam đi đến gần, cả người sợ đến mức phát run bần bật.
“Sợ cái gì, tao là ông nội mày, thì có thể làm gì được mày chứ?” Triệu Lão Tam quát to một tiếng.
Nhưng tiếp theo giọng nói lại cực kỳ dịu dàng hỏi han: “Có ăn bữa sáng không?”
Triệu Linh Thụy ngơ ra không kịp phản ứng.
“Tao hỏi mày có muốn ăn bữa sáng không?” Triệu Lão Tam khó chịu nói.
Triệu Linh Thụy giật mình một cái, vội vàng lắc lắc đầu.
“Đi, ông nội dẫn mày đi ăn sáng.” Giọng nói Triệu Lão Tam dịu dàng nói.
Lần này Triệu Linh Thụy không dám ngập ngừng nữa, vội vàng gật gật đầu, lại cực kỳ cẩn thận quan sát Triệu Lão Tam, đề phòng lão ta lại nổi giận bất cứ lúc nào.
........
“Bây giờ nói cái gì cũng không được nữa, hôm nay phải quay về, cũng đã ở đây chơi hẳn một ngày rồi.”
Hà Tứ hải nhìn phía trước rồi lại hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, bộ dạng kiểu bạn đang nói cái gì vậy? Tôi không quen Đào Tử, rất là bất đắc dĩ.
“Chúng tôi vẫn còn muốn ở lại chơi một chút nữa, thời gian vẫn còn sớm mà.” Huyên Huyên chỉ vào bên trong viện Tịch Dương nói.
“Muộn rồi, vừa nãy mẹ em gọi điện đến đây, nói là buổi tối sẽ nấu đồ ăn ngon cho em, nếu các em không định quay về, thì bọn anh sẽ đi về, còn các em ở lại đây đi.” Hà Tứ Hải dắt tay Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh nói.
Sau đó nói với Uyển Uyển đang đứng ở bên cạnh nói: “ Em đưa bọn anh về trước đi.”
“Được rồi.” Uyển Uyển đồng ý, đưa tay kéo Hà Tứ Hải.
Đúng lúc này, Đào Tử vèo một cái ôm lấy chân Hà Tứ Hải.
“Em làm gì vậy?” Hà Tứ Hải cố ý hỏi.
“Em phải về nhà cùng với anh.” Đào Tử bày ra dáng vẻ đương nhiên nói.
“Không phải vừa rồi em còn nói không muốn trở về sao?” Hà Tứ Hải nói.
“Em có nói sao?” Đào Tử hỏi ngược lại.
“Chậc...”
Đúng thật là nàng cũng chưa nói là không quay về, chẳng qua là trả vờ không có nghe thấy mà thôi.
“Em đúng là đồ quỷ nhỏ.” Hà Tứ Hải cốc lên chiếc đồ nhỏ của cô bé một cái.
Sau đó tay lại giữ chặt Uyển Uyển đang đứng bên cạnh, Huyên Huyên vội vàng chạy đến túm lấy ống tay áo của Lưu Vãn Chiếu.
Nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì nàng đã bị bỏ lại rồi.
Chỉ là...
Hình như có chỗ nào đó không đúng.
Chỉ trong nháy mắt, đám người Hà Tứ Hải đã có mặt ở trong nhà mình.
Đào Tử còn đang ôm chân ba ba, lập tức buông chân Hà Tứ Hải ra, nói với Uyển Uyển: “Chị ơi, chị ở lại cùng chơi với chúng em đi.”
“Hi hi, tốt quá.” Uyển Uyển vui vẻ đồng ý nói.
“Tốt cái gì? Không phải là bố mẹ em bảo em phải về sớm sao? Mau về đi, ngày mai có rảnh thì lại đến chơi.” Hà Tứ Hải cốc lên cái đầu nhỏ của nàng một cái.
“A...” Uyển Uyển ôm đầu nghĩ nghĩ.
Sau đó vẫy vẫy tay với hà Tứ Hải nói: “Tạm biệt ông chủ.”
Vút một cái biến mất không còn chút tăm hơi nào.
“Haizz.” Đào Tử nhìn thấy Uyển Uyển biến mất, thở dài một cái thật sâu.
“Làm sao thế?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
“Mọi người đều có phép thuật, vì sao con lại không có?”
Đào Tử nhìn đôi tay nhỏ bé của bản thân, tỏ vẻ đau khổ.
“Dì cũng không có nha.” Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
“Tớ cũng không có.” Huyên Huyên nói.
Đào Tử nghe thấy vậy, thì lập tức suy nghĩ lại.
Vẻ mặt bạn lừa người.
“Đào Tử cũng có phép thuật mà.” Huyên Huyên còn nghiêm túc nói.
“Đó là chuyện đương nhiên, phép thuật của tớ rất là lợi hại đó.”
Hay thật, vừa rồi còn nói bản thân mình không có, bây giờ lại nói bản thân mình có, cô bé này thật sự là rất mâu thuẫn.
Cô bé nói xong thì xoay người chạy về phòng mình tìm món đồ chơi ở trong chiếc hòm, tìm được cây gậy phép thuật đồ chơi của cô bé.
Mở chốt ra thì cây gậy phép thuật lóe ra ánh sáng, ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Cô bé cầm cây gậy phép thuật, chạy rầm rầm đến ban công.
Ngẩng cổ nhìn những ánh sáng cuối cùng vẫn còn sót lại trong không trung.
Giơ cao cây gậy phép thuật trong tay lên.
Miệng hô to: “Rồng gầm vang, ầm ầm.”
Sau đó...
Rồng gầm vang,..., trong không trung nổ ra một tiếng sấm.
Đào Tử quay đầu chạy về, chạy một mạch thẳng vào trong lòng Hà Tứ Hải, dọa chết cục cưng rồi.
“Tốt lắm, đừng sợ, chỉ là tiếng sấm đánh xuống mặt đất mà thôi.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ bả vai non nớt của cô bé nói.
Vừa mới dứt lời, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng rào rào của cơn mưa mùa hè.
Trận mưa này đến không hề báo trước.
Hà Tứ hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Đúng lúc bắt gặp vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Vãn Chiếu đang nhìn mình.
“Cái đó... Hôm nay dự báo thời tiết nói có mưa không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu.
“Ha ha, Đào Tử, phép thuật của cậu thật là lợi hại.” Huyên Huyên phấn khích nói.
“Chỉ là tớ không thích trời mưa cho lắm, trời mưa thì chúng ta sẽ không thể ra ngoài chơi được, chỉ có thể chơi ở trong nhà.” Huyên Huyên nói.
“Đúng rồi.” Đào Tử đang nằm trong lòng ba ba nghe thấy vậy thì lập tức ngẩng đầu lên.
Sau đó cầm cây gậy phép thuật chạy ra ban công.
Lại giơ cao cây gậy phép thuật lên, chỉ lên không trung, rất nhiều màu sắc từ cây gậy không ngừng lóe ra, rất có khí thế.
“Đào Tử thật là giỏi, cố lên.” Huyên Huyên phấn khích nói.
Ngay cả Lưu Vãn Chiếu và Hà Tứ hải cũng lộ ra vẻ mặt tò mò mà nhìn.
“Chiêm chiếp quác quác, quác quác chiêm chiếp, đào không nói lý lẽ, không phân rõ trái phải...”
Đào Tử nói linh tinh cái gọi là thần chú phép thuật mà cô bé vừa nghĩ ra.
Nhưng đáp lại cô bé chỉ có tiếng mưa rơi “rào rào.”
Xem ra vừa rồi chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.
------
Dịch: MBMH Translate