Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 382 - Chương 382: Báo Thù.

Chương 382: Báo Thù. Chương 382: Báo Thù.

"Anh rể, anh vẫn là trở về đi, mau đưa Trạch Vũ về đi, hắn mỗi ngày ở chỗ này của em ăn uống chùa không nói, còn không ngừng oán giận các anh chị bị ma quỷ ám ảnh, con trai ruột cũng không muốn, em đều phiền muốn chết rồi, sáng sớm nay, em còn chưa ăn sáng thì đã kéo em nói một đống chuyện..."

Lâm Kiến Xuân sáng sớm đã nhận được điện thoại của Chu Chính Quốc từ Hồng Kông gọi tới.

Chu Chính Quốc cũng chính là oán giận một trận, cái đề tài này rất nhanh đã trôi qua rồi.

Sau đó hỏi: "Anh rể, chị em cùng với Uyển Uyển đâu rồi?"

"Bọn họ ra ngoài mua thức ăn rồi." Nói đến các nàng, khóe miệng của Lâm Kiến Xuân không tự chủ được nở nụ cười.

"Uyển Uyển như thế nào, cô bé ... Không sao chứ?" Chu Chính Quốc do dự một chút, lại tiếp tục hỏi.

"Tốt, đương nhiên tốt, Anh đã nói với em rồi, này còn may mà có Hà tiên sinh, hắn giúp cho mắt của Uyển Uyển ..."

Lâm Kiến Xuân cao hứng kể tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm đó, cho tới bây giờ nhớ tới, đều phảng phất cảm giác như ở trong mơ vậy.

"Mẹ, mẹ phải nắm chặt tay của con, đừng để bị lạc."

Uyển Uyển nắm lấy tay Chu Ngọc Quyên, nghiêng khuôn mặt nhỏ, ngước cổ nhìn bà nói.

"Được rồi, mẹ nhất định lẳng lặng nắm tay Uyển Uyển không buông ra." Chu Ngọc Quyên ôn nhu nói.

Uyển Uyển đó là sợ bà đi lạc mất, mà là sợ chính mình đi lạc mất.

"Mẹ, chúng ta còn có thể đi bao xa?" Uyển Uyển hiếu kỳ hỏi.

"Ở phía trước cũng không xa lắm, Uyển Uyển còn nhớ không? Trước đây con cũng cùng với mẹ đi mua thức ăn, con thích ăn bánh dầu đường ở nhà Hồ Tứ gia nhất." Chu Ngọc Quyên nói.

Lần này trở về, bà vốn tưởng rằng khu phố cũ bán ẩm thực chắc đã biến mất từ lâu, nhưng không ngờ nó vẫn còn ở đó, mỗi ngày đều rất là náo nhiệt, điều này làm cho Chu Ngọc Quyên khá là kinh ngạc.

Uyển Uyển khi còn bé thích nhất chính là cùng với mẹ đi mua thức ăn, bởi vì đi mua thức ăn, có thể mua được đồ ăn ngon.

Uyển Uyển đương nhiên nhớ rõ việc này, vui vẻ nói: "Con muốn ăn bánh dầu đường."

"Đương nhiên có thể, nhưng mà nhà Hồ Tứ gia từ lâu đã không còn bán bánh dầu đường nữa." Chu Ngọc Quyên khá là tiếc nuối nói.

Tuy rằng phố cũ vẫn là phố cũ, nhưng đã không còn ai biết đến Chu Ngọc Quyên nữa.

"Vậy thì hắn bán cái gì?" Uyển Uyển tò mò hỏi.

"Cái này, mẹ cũng không rất rõ, có lẽ hắn cái gì cũng không bán, Hồ Tứ gia tuổi đã lớn."

"Ồ." Uyển Uyển nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Ngọc Quyên.

"Làm sao vậy?" Chu Ngọc Quyên hỏi.

Uyển Uyển lắc đầu, sau đó nhìn về phía trước, một chiếc chiếc xe hơi chạy qua.

Uyển Uyển trong mắt có phần mê man, tuy rằng đã tìm được cha mẹ của mình, nhưng mà có chút không giống lắm.

Cô không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chính là cảm giác có chút không vui.

Dường như nhận ra được tâm trạng của con gái, Chu Ngọc Quyên xoay người lại ôm cô vào lòng.

Nhưng mà Uyển Uyển giãy giụa không cho.

"Làm sao vậy, con không muốn mẹ ôm con sao?" Chu Ngọc Quyên có phần khổ sở mà nói.

Uyển Uyển lắc đầu, "Mẹ đã già rồi, ôm không nổi con đâu."

Chu Ngọc Quyên nghe vậy khóe mắt có phần ướt át.

Bà đã bỏ lỡ khoảng thời gian tốt nhất để làm bạn với con bé.

"Mẹ, đưa giỏ cho con đi." Uyển Uyển kéo cái giỏ trúc trong tay Chu Ngọc Quyên nói.

Hiện tại rất ít người dùng loại giỏ trúc để đi mua thức ăn, đều là dùng túi nilon, thậm chí xe đẩy nhỏ gì gì đó.

Chiếc giỏ trúc này của Chu Ngọc Quyên cũng là tìm thấy được ở nhà, đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không bị hỏng.

"Vậy cám ơn Uyển Uyển, Uyển Uyển giỏi quá." Chu Ngọc Quyên không có từ chối, đem giỏ trúc đưa cho cô.

Uyển Uyển một tay lôi kéo mẹ, một tay mang theo giỏ trúc, sải bước về phía trước với đôi chân ngắn.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua những ngọn cây, chiếu xuống điểm một chút loang lổ.

Tâm trạng của Uyển Uyển bỗng nhiên lại khá hơn.

Cô đem giỏ trúc chụp ở trên đầu mình cười ngây ngô.

"Chụp mũ."

Qua khe hở trên chiếc giỏ trúc, cô nhìn thấy một chiếc lá từ trên không rơi xuống, xoay quanh bay lượn.

Giống như là một Tinh Linh vậy.

Thế giới thật đẹp.

...

"Con tiện nhân kia, tiện nhân, vẫn đúng là một chút tình cảm không nói." Triệu Đại Phát vô cùng nổi giận.

Mạnh Kim Cúc vậy mà thật sự tố cáo bọn họ.

Sao cô ta dám? Dám làm như vậy chứ?

Đừng nói Triệu lão tam, Triệu Đại Phát cũng rất là tức giận, tòa án chỗ này, trời sinh với hắn xung đột lẫn nhau, tới chỗ như thế, khiến hắn cả người không dễ chịu.

Cho nên hắn không có ra tòa, chỉ để cho Triệu Đại Phát đi.

Tòa án phán quyết, Triệu Linh Thụy từ lúc này sẽ do kỳ mẹ của cô Mạnh Kim Cúc nuôi nấng, Triệu Đại Phát mỗi tháng phải thanh toán phí sinh hoạt tương ứng.

Tòa án sở dĩ hòa lúc trước phán quyết hoàn toàn ngược lại, là vì có chứng cứ cho thấy, Triệu Đại Phát nghiện đánh bạc, không có chỗ ở cố định, tự nhiên đứa nhỏ không thể giao cho hắn nuôi nấng được.

"Đồ vô dụng, vậy mà lại không tranh nổi với một con tiện nhân, bay rồi, bay thật sự rồi."

Khi Triệu Đại Phát đưa kết quả phán quyết này nói cho Triệu lão tam biết.

Triệu lão tam nổi giận thẳng tay tát anh ta một cái.

Triệu Đại phát bị đánh có chút choáng váng.

Nhưng khi bàn tay đánh đến lần hai, hắn phản ứng lại.

Hắn không phải là Triệu Linh Thụy không biết phản kháng, trực tiếp đẩy hắn ta một cái.

Triệu lão tam lảo đảo ngã xuống đất.

"Lão già chết tiệt, ông muốn làm cái gì?" Triệu Đại Phát tặc lưỡi khinh thường một tiếng.

"Mày ... mày ..." Triệu lão tam tức giận nói không ra lời.

"Mày cái gì mà mày." Triệu Đại Phát móc ra một tấm thẻ chi phiếu ném vào người Triệu lão tam.

"Lão già chết tiệt, mỗi ngày đều quý trọng tấm thẻ này, tôi còn tưởng rằng bên trong có nhiều tiền lắm chứ, ông có phải là giấu đi ở chỗ khác rồi không?" Triệu Đại Phát hỏi.

"Lăn?" Triệu lão tam nắm lấy thẻ ngân hàng ném tới.

"Cha, nếu cha muốn, lại cho con thêm ít, lần này con nhất định có thể gỡ vốn." Triệu Đại Phát trơ mặt ra chuẩn bị đem Triệu lão tam đỡ dậy.

Triệu lão tam nhân cơ hội quăng một bạt tai nữa.

Triệu Đại Phát bị đánh lỗ tai vang lên tiếng ong ong, trong lòng tức giận, trực tiếp một cước đạp tới.

Triệu lão tam cũng không phải kẻ tầm thường, trực tiếp kéo chân của Triệu Đại Phát, hai người uốn éo đánh nhau.

Triệu Linh Thụy co người lại ở trên ghế sa lon cả người run sợ.

Rốt cuộc hai người thở hồng hộc ngồi dưới đất, lúc này mới dừng tay lại.

"Cái tên rác rưởi này, ngay cả lão tử cũng đánh, tao đã nói với mày rồi, tao mặc kệ mày, nhưng mà tao tuyệt đối sẽ không đưa Linh Thụy cho con tiện nhân kia, nó là mầm mống của nhà họ Triệu, nó còn họ Triệu ..." Triệu lão tam nổi giận quát to.

Sau đó bị sặc đến ho khan lớn tiếng.

"Ha ha, lão già chết tiệt, ông nói không cho thì không cho à?" Triệu Đại Phát thở hổn hển, cười nói.

"Cô ta còn dám tới đây cướp người sao, tao sẽ giết cô ta." Vẻ mặt Triệu lão tam tàn khốc mà nói.

"Cô ta đương nhiên không dám tới cướp, thế nhưng tòa án sẽ đến cưỡng chế chấp hành." Triệu Đại Phát nói.

"Bọn họ dám, chẳng qua lưỡng bại câu thương, còn sợ bọn họ không được." Triệu lão tam vẽ mặt khinh thường.

Hắn đã lớn tuổi rồi, biết rõ ưu điểm của mình, tòa án cưỡng chế chấp hành thì thế nào, chỉ cần hắn liều chết không theo, có thể làm gì được hắn? Dám đem hắn làm gì?

"Một nắm xương già rồi, nổi giận cho ai xem?"

Triệu Đại Phát ngồi dậy, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.

"Mày lại muốn đi đâu?" Triệu lão tam hỏi tới.

"Ông quản tôi." Triệu Đại Phát mắng hắn một câu, trực tiếp đi.

Triệu lão tam ngồi dưới đất thở dốc một lúc, cố nén đau đứng lên, hùng hùng hổ hổ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hắn quyết định mang theo cháu trai đến nơi khác kiếm sống, hắn luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Về phần Triệu Đại Phát, hắn là hoàn toàn buông tha.

Kỳ thực cũng không có đồ vật gì để thu thập, chỉ cần một ít quần áo để thay đổi.

"Ông nội, là ba ba." Đi tới trên đường, Triệu Linh Thụy nhỏ giọng nói với Triệu lão tam.

Trong lúc đó cách đó không xa Triệu Đại Phát đang bị mấy người vây đánh.

Người đi đường thấy, đều tránh đi rất xa.

Triệu lão tam không có tiến lên, chỉ là lôi kéo Triệu Linh Thụy đứng ở đằng xa lạnh lùng nhìn xem.

Triệu Linh Thụy lúng túng nghĩ muốn nói chuyện, cuối cùng cũng không dám mở miệng.

Người vây đánh Triệu Đại Phát rất nhanh tản đi.

Triệu Đại Phát lúc này mới giãy giụa ngồi dậy.

Hắn đã sớm nhìn thấy Triệu lão tam.

Hắn lau vết máu trên khóe miệng, tác động đến vết thương, miệng hút một ngụm khí lạnh.

"Phi." Hướng về trên đất nhổ ra cục đờm.

"Này lão bất tử." Hắn mắng.

Sắc mặt Triệu lão tam âm trầm hướng về hắn vẫy vẫy tay.

"Lão già chết tiệt, ông muốn làm gì?" Triệu Đại Phát lớn tiếng quát hỏi.

Sau đó khấp khểnh hướng về phía Triệu lão tam đi tới.

Trong lòng hắn kỳ thực còn ôm một tia may mắn, có lẽ lão già thấy hắn bị đánh thảm như vậy, có lẽ sẽ cho hắn tiền trả nợ.

Triệu lão tam suy nghĩ một chút, từ trong túi móc ra một xấp tiền giấy vụn, đại khái khoảng hơn trăm ngàn.

Từ trong đó rút ra năm đồng đưa cho Triệu Linh Thụy, chỉ chỉ cửa hàng nhỏ ở bên cạnh nói: "Con đi mua một ít thức ăn đi."

Triệu Linh Thụy từ giữa trưa đến bây giờ, cũng đã đói bụng rồi.

Triệu Linh Thụy nhận tiền xoay người đi đến cửa hàng nhỏ.

"Cha, cha kêu con làm gì ..." Triệu Đại Phát băng qua đường, nụ cười trên khóe miệng, vẻ mặt lấy lòng hỏi.

Đúng lúc này, một chiếc xe vận tải không biết từ nơi nào chạy nhanh đi qua.

"Ầm."

Một tiếng vang, đem Triệu Đại Phát va bay ra ngoài, tiếp đó lại từ trên người hắn ép tới.

Giống như là ép chết một con chuột trong con rãnh nước bẩn, máu bắn tung tóe khắp nơi.

"Đại Phát." Triệu lão tam kêu rên một tiếng.

Mặc dù Triệu Đại Phát chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là con trai của hắn.

"Tông chết người rồi ..."

"Mau gọi cảnh sát ..."

...

Người đi đường dồn dập xông tới, Triệu lão tam vẻ mặt hoảng hốt co quắp ngồi dưới đất.

Tôi chỉ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó...

Tôi chỉ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó ...

Triệu lão tam không ngừng mà lẩm bẩm, chợt nhớ tới cái gì đó, bò lên, chạy nhanh vào cửa hàng nhỏ ở bên cạnh.

Trong cửa hàng nhỏ không có đứa nhỏ nào.

Cháu trai của hắn đã không thấy nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment