Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 383 - Chương 383: Lâm Trạch Vũ Đến.

Chương 383: Lâm Trạch Vũ Đến. Chương 383: Lâm Trạch Vũ Đến.

"Đồng chí cảnh sát, cháu của tôi mất tích rồi, anh nhất định phải giúp tôi tìm được nó." Triệu lão tam nhìn thấy cảnh sát, cũng không cảm thấy chột dạ, tiến lên cầu khẩn nói.

"Lão nhân gia, nén bi thương, hay là trước xử lý tốt hậu sự của con trai ông ạ?"

"Cháu của tôi một người lớn sống sờ sờ không thấy, các anh mặc kệ, con trai của tôi hắn cũng đã chết rồi, các anh sao lại quan tâm nhiều như vậy?" Triệu lão tam cáu kỉnh nói.

Cảnh sát nghe vậy cũng rất là bất lực, sau đó nói: "Cháu trai của ông đã được tìm thấy."

"Tìm được rồi, nó đang ở đâu? nó đang ở đâu?" Triệu lão tam vội vàng nói.

"Cậu bé được mẹ đón đi rồi." Cảnh sát nói.

"Cái gì, cái con tiện nhân kia, cô ta dựa vào cái gì mang cháu trai tôi đi, đồng chí cảnh sát, việc này các anh cũng không thể mặc kệ được, ban ngày ban mặt, lại đi bắt trẻ con." Triệu lão tam nổi giận nói.

"Lão nhân gia, chúng tôi hiểu nỗi lòng của anh, nhưng mẹ của đứa trẻ đã có phán quyết của tòa án, mang đứa nhỏ đi là hợp lý hợp pháp, chúng tôi cũng không có quyền quản người ta." Cảnh sát cười khổ nói.

"Con tiện nhân đó dựa vào cái gì, bà già nó, nói cho tôi người ở nơi nào, tự tôi đi tìm cô ta, cô ta dựa vào cái gì mà mang cháu trai tôi đi, đó là con cháu của nhà họ Triệu chúng tôi, nó họ Triệu, nó họ Triệu ..." Triệu lão tam lôi kéo quần áo của cảnh sát điên cuồng gầm hét lên.

Đúng lúc này, một vị cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh nói: "Đoán chừng rất nhanh sẽ không còn là họ Triệu nữa."

Triệu lão tam nghe vậy sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm vào người cảnh sát trẻ tuổi vừa rồi nó, vẻ mặt hung dữ nói: "Lời cậu mới nói là có ý gì."

Cảnh sát trẻ tuổi nơi nào sẽ sợ hắn, lườm hắn một cái, nhưng nghĩ tới hắn là người già, con trai chết rồi, cháu trai cũng mất, tâm không khỏi lại mềm nhũn ra.

"Trước đó mẹ cháu bé đã đến làm thủ tục nhập hộ khẩu cho cháu bé rồi, cũng có hỏi tư vấn thủ tục đổi tên cho cháu bé." Cảnh sát trẻ tuổi nói ra.

Triệu lão tam nghe vậy, hoàn toàn sững sờ, buông bàn tay đang nắm ống tay áo của viên cảnh sát ra, đặt mông ngồi dưới đất.

Lần này các vị cảnh sát trái lại hoảng loạn, nếu như ông lão này xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng phải gánh trách nhiệm.

Lại vỗ nhẹ lưng, rót nước, khuyên giải.

Nhưng mà ngẫm lại ông lão này quả thực cũng đáng thương.

Con trai không còn, cháu trai cũng mất.

Triệu lão tam phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, hắn hiện tại mới phản ứng lại, mọi chuyện xảy ra dường như có một cánh tay ở sau lưng điều khiển.

Đây là trả thù hắn, khiến hắn đoạn tử tuyệt tôn.

Hiện tại chỉ có còn lại mình hắn, hắn không cảm thấy bàn tay điều khiển sau lưng sẽ bỏ qua cho hắn.

Khẳng định sau đó sẽ có chuyện gì nữa.

Có lẽ chỗ an toàn nhất lúc này là sở cảnh sát hoặc là trong ngục giam.

Như vậy có phải đem tất cả những sai phạm trong quá khứ khai ra hay không?

Nếu như khai ra, đoán chừng cũng là lần lượt chuyện bị bắn.

Cho dù hắn không bị bắn, ở tuổi này của hắn đi vào, đoán chừng không còn có cơ hội ra ngoài.

Hơn nữa, con trai của hắn bị đụng chết, cần phải có bồi thường

Thế là Triệu lão tam vội vàng hỏi nói: "Tài xế đâm chết con trai của tôi đã bắt được chưa?"

Cảnh sát gật đầu, "Người không chạy, trực tiếp quay đầu lại."

"Hắn đâm chết con trai của tôi, hắn phải thường tiền sao? Tiền bồi thường là bao nhiêu?" Triệu lão tam vội vàng hỏi tới.

Mấy vị cảnh sát nhíu nhíu mày, nhưng vẫn là nói: "Dù sao con trai của ông cũng có một phần trách nhiệm trong vụ tai nạn này, thế nhưng có bồi thường tiền hay không, vẫn còn phải xem phán quyết của tòa án như thế nào."

"Tốt, tốt, đồng chí cảnh sát, gây phiền phức cho anh rồi." Triệu lão tam trong mắt lóe ra vẻ vui mừng, hắn phảng phất lại thấy được hy vọng.

Chỉ cần lấy được số tiền kia, cuộc sống của hắn sẽ được đảm bảo, sau đó lại đi tìm chỗ con tiện nhân kia, chậm rãi cùng với cô ta tính sổ, đem Linh Thụy đoạt lại.

Nhưng trên thực tế Triệu lão tam không biết, cho dù bồi thường tiền, cũng sẽ không đền cho hắn, Triệu Linh Thụy cũng là có quyền thừa kế.

...

"Tất cả đều gửi đến email của tôi?"

"Được, đợi lát nữa tôi xem sau, chắc sẽ kết thúc sớm?"

...

Lâm Kiến Xuân một bên tiếp điện thoại, một bên nhìn về phía con gái mình đang cưỡi trên phiến đá ngưỡng cửa, thổi chiếc chong chóng trong tay.

"Hô ~ hô ~" Trái tim Lâm Kiến Xuân như được sưởi ấm khi nhìn thấy đôi má phúng phính và vẻ ngoài dễ thương của con gái mình.

Đúng lúc này, con gái bỗng nhiên nhìn về phía ngoài cửa, vẻ mặt ngạc nhiên, quay người chạy vào nhà.

Lâm Kiến Xuân cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó, vội vàng cúp điện thoại tiến lên nghênh tiếp, ngồi xổm người xuống đem cô bé ôm vào trong lòng.

"Làm sao vậy?" Lâm Kiến Xuân hỏi.

"Cha." Đúng lúc này, cửa vào có người hô.

Lâm Kiến Xuân ngẩng đầu nhìn lại, liền gặp con trai Lâm Trạch Vũ kéo hành lý đứng ở cửa vào, tò mò nhìn Uyển Uyển ở trong lồng ngực của hắn.

"Sao con lại tới đây?" Lâm Kiến Xuân thả Uyển Uyển ra, đứng lên, nhíu mày nói.

Uyển Uyển ngay lập tức co người lại phía sau Lâm Kiến Xuân, nhìn lén Lâm Trạch Vũ.

"Cô ấy... cô ấy ... " Lâm Trạch Vũ có chút ngạc nhiên.

Bởi vì lúc trước Uyển Uyển mang theo một cái kính trượt tuyết lớn, hơn nữa cậu cũng đã nghe Chu Ngọc Quyên nói, con mắt của cô ấy ... .

Nhưng bây giờ ánh mắt của cô ấy không phải rất tốt sao? Vừa lớn vừa sáng, chẳng qua là màu lam nhạt.

"Cô ấy cái gì mà cô ấy, con bé là chị con." Lâm Kiến Xuân đánh gãy lời của hắn nói.

Lâm Trạch Vũ: -_-||

"Uyển Uyển, con đi xem mẹ con đã làm cơm xong chưa?" Lâm Trạch Vũ cúi đầu, ôn nhu nói chuyện với Uyển Uyển.

Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi về hướng phòng bếp.

Lâm Kiến Xuân lúc này mới trầm mặt nói với Lâm Trạch Vũ: "Con theo cha đi vào."

Xoay người đi vào trong nhà.

"Cha, cha làm sao có thể đối xử phân biệt như vậy chứ?" Lâm Trạch Vũ nhỏ giọng nói.

Thế nhưng Lâm Kiến Xuân còn nghe thấy, xoay người lại nói: "Con bé bao lớn, con bao lớn rồi?"

Lâm Trạch Vũ nghĩ thầm, lời này làm sao nghe được không được tự nhiên như vậy chứ.

"Con còn chưa nói cho cha biết, con tới đây làm gì?" Lâm Kiến Xuân hỏi.

"Đây là nhà con, con về nhà không được sao?" Lâm Trạch Vũ nghe vậy cũng có chút tức giận.

Vợ chồng hai người không đánh trước một tiếng liền bỏ chạy về đại lục, hiện tại con đi tìm đến, đúng là tự chuốc lấy mà.

"Không nghĩ tới con lại vẫn có thể tìm được." Lâm Kiến Xuân nghe vậy trái lại nở nụ cười.

"Công nghệ tiên tiến đến mức không thể tìm được địa chỉ sao?" Lâm Trạch Vũ thầm nói.

"Được rồi, trước tiên đem hành lý buông ra, cha đã nói với con, khi gặp chị con, thái độ phải tốt một chút, không nên gây nên sự phản cảm của con bé." Lâm Kiến Xuân cảnh cáo nói.

"Cha, cô ấy thật sự là chị con ư, hai người sẽ không bị người ta lừa gạt chứ? Con đã nói với cha ..."

Lâm Trạch Vũ đến bây giờ, cũng không có tin được cô gái kia là chị của hắn, dù sao thật sự cũng quá thần bí.

Quỷ coi như xong, lại vẫn có thể lại biến thành người sao?

Truyền thuyết thần thoại đều không có viết như thế?

Vì vậy, Lâm Trạch Vũ, một sinh viên y khoa, cảm thấy cha mẹ mình hoặc là bị thôi miên, hoặc bị mê hoặc tâm trí bởi một loại thuốc nào đó.

Cho nên lần này Lâm Trạch Vũ tới đây, không phải là liều lĩnh chạy tới, mà đã làm rất nhiều biện pháp phòng bị và ứng đối, đem cha mẹ cứu ra từ trong tay tên lừa đảo.

Đúng lúc này, Chu Ngọc Quyên từ phòng bếp đi ra.

"Ồ, Uyển Uyển đâu?" Lâm Kiến Xuân không thấy Uyển Uyển, vội vàng hỏi.

"Con bé đi tìm Hà tiên sinh rồi." Chu Ngọc Quyên nói.

Sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Vũ bên cảnh hỏi: "Trạch Vũ, con tại sao cũng tới đây, con không bận việc học à?"

"Con đã xin phép người hướng dẫn rồi." Lâm Trạch Vũ nói.

"Đừng để ý tới nó, Uyển Uyển làm sao còn chưa ăn cơm đã đi rồi, em còn đặc biệt làm món ăn con bé thích mà." Lâm Kiến Xuân nói.

Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh không nhịn được trợn tròn mắt.

"Uyển Uyển nói đi gọi Hà tiên sinh cùng tới ăn cơm, hẳn là rất nhanh sẽ trở về, không được, anh gọi điện thoại cho Hà tiên sinh đi." Chu Ngọc Quyên nói.

"Đi mời Hà tiên sinh sao? Vậy đồ ăn có đủ hay không, nếu không anh lại đi mua hai món nữa?" Lâm Kiến Xuân nghe vậy sắc mặt vui vẻ nói.

"Đủ rồi, không cần mua nữa." Chu Ngọc Quyên nói.

Bởi vì muốn mua mọi thứ cho Uyển Uyển, cái gì cũng muốn làm cho Uyển Uyển ăn, cho nên món ăn mua hơi nhiều.

"Em có tính hắn không." Lâm Kiến Xuân hướng về Lâm Trạch Vũ bĩu bĩu môi.

Cái gì gọi là hắn? Có chút tôn trọng người khác không? Lâm Trạch Vũ trong lòng điên cuồng rít gào.

Thế nhưng mà một câu nói cũng không dám nhiều lời, có cơm ăn là tốt lắm rồi.

Dựa theo tính khí nóng nảy của Lâm Kiến Xuân, không đem hắn đuổi trở về Hồng Kông, đã coi như là tốt rồi.

"Cái kia cũng đủ rồi." Chu Ngọc Quyên nói.

Đang nói chuyện, trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện hai bóng người trong phòng khách.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment