Uyển Uyển nằm dài trên tủ, háo hức nhìn chiếc bánh kem nhỏ xinh dưới tủ.
"Sao nào? Chị muốn ăn không?" Lâm Trạch Vũ ở bên cạnh hỏi.
Uyển Uyển nghe thế liền gật đầu, sau đó nhìn bố mẹ ở phía sau cô bé.
Bố mẹ đang nói chuyện nên không nhìn thấy ánh mắt cô bé.
“Nếu chị muốn ăn, em sẽ mua cho chị.” Lâm Trạch Vũ nói.
Uyển Uyển nghe xong liền ngước cổ lên nhìn cậu ta.
Lâm Trạch Vũ lập tức nở một nụ cười hiền hậu.
Uyển Uyển khẽ gật đầu.
Lâm Trạch Vũ trông rất vui khi thấy vậy, sau đó nói: "Vậy đừng bảo em gọi chị là chị nữa có được không?"
Uyển Uyển suy nghĩ một lúc, sau đó nhẹ nhàng nói: "Được."
“Phục vụ, lấy giúp tôi chiếc bánh này.” Lâm Trạch Vũ nghe xong liền vui vẻ gọi nhân viên phục vụ.
Sau đó Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên ở phía sau lưng cùng nhau đi tới.
Thật ra lúc nãy bọn họ vẫn luôn chú ý tới, cố ý giả vờ như không nhìn thấy, chỉ mong Uyển Uyển có thể nói chuyện với Lâm Trạch Vũ nhiều hơn.
Nhìn Uyển Uyển múc một thìa bánh lớn đút vào miệng.
Rồi vui vẻ lắc lư cái đầu nhỏ, đôi chân ngắn ngủn không ngừng đong đưa.
Chu Ngọc Quyên lấy khăn giấy lau khóe miệng giúp cô bé.
Sau đó hỏi: "Có ngon không?"
“Ngon.” Uyển Uyển nói.
Sau đó cô bé lại múc một miếng bánh đưa tới miệng Chu Ngọc Quyên: "Mẹ ăn đi."
Chu Ngọc Quyên nở nụ cười ấm áp.
Cố ý ậm ừ một tiếng, rồi ăn miếng bánh cô bé đúc cho mình.
“Ngon không ạ?” Uyển Uyển vui vẻ hỏi.
Chu Ngọc Quyên gật đầu, vươn tay xoa nhẹ cái đầu nhỏ của cô bé.
Lâm Kiến Xuân mỉm cười nhìn hai mẹ con.
"Uyển Uyển..."
Lâm Trạch Vũ ngồi bên cạnh, xoa hai tay, mỉm cười gọi.
Uyển Uyển lập tức quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Lâm Trạch Vũ nói với vẻ mặt ấm ức: "Vừa rồi chị đã hứa sau này không cần em gọi chị là chị nữa."
Uyển Uyển nghe xong thì gật đầu.
Lâm Trạch Vũ thấy cô bé đồng ý liền vui vẻ.
Nhưng chưa đợi cậu ta cười thì đã nghe thấy Uyển Uyển nói: "Chị là chị gái nhỏ."
Lâm Trạch Vũ: (⊙ˍ⊙)
Lâm Kiến Xuân và chu Ngọc Quyền liền cười phá lên.
…
"Tiểu Lộc, ở đây..."
Lưu Vãn Chiếu từ xa đã nhìn thấy Trương Lộc đi ra từ sân bay, vội vàng vẫy vẫy cánh tay.
"Chị Vãn Vãn ..." Trương Lộc mang ba lô chạy xồng xộc tới.
Lúc trước Trương Lộc nói muốn đến Hợp Châu, lần này cuối cùng cũng đến rồi.
Vừa hay là thứ bảy, nên Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đưa bọn trẻ đến đón cô.
“Đào Tử, Huyên Huyên, các em có khỏe không, thấy chị có vui không nè?” Trương Lộc chào hỏi hai đứa nhóc.
"Vui ạ."
Đào Tử và Huyên Huyên đều thích chị tiểu Lộc, vì chị tiểu Lộc thích chơi với bọn họ, cùng bọn họ làm trò con bò.
“Nhìn xem chị mang cái gì cho hai đứa nè.” Trương Lộc vừa nói vừa cởi ba lô ra.
“Lên xe rồi hẵng nói.” Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc nghe thế liền nhìn về phía cậu ta.
“Em trai tiểu Chu, thấy chị không chào đón tí được à?” Trương Lộc nhảy đến trước mặt Hà Tứ Hải hỏi.
“Chào mừng, chào mừng, vậy bây giờ chúng ta có thể về được chưa?” Hà Tứ Hải cò chút không tự nhiên, lánh ánh mắt sang chỗ khác.
“Em phải kêu là chị tiểu Lộc.” Trương Lộc bất mãn nói.
Dựa theo tuổi tác mà nói, Hà Tứ Hải quả thật phải gọi cô là chị.
Nhưng Hà Tứ Hải mãi không nói được.
"Được rồi, anh ấy là vậy đấy. Đừng khiến anh ấy khó xử nữa, đi thôi, chúng ta lên xe rồi nói." Lưu Vãn Chiếu kịp thời giúp Hà Tứ Hải giải vây.
“Được, chúng ta xuất phát thôi.” Trương Lộc vẫy cánh tay, hăng hái chạy về phía trước.
Đồng thời quay lại nói với hai đứa nhóc: "Các em đuổi theo chị nè, ai đuổi kịp chị thì chị tặng quà cho người đó".
Hai đứa nhỏ nghe xong liền đuổi theo.
"Đừng chạy."
"Em chạy vù vù nè, em nhất định sẽ bắt được chị."
"Em chạy như bay luôn, chị chạy không thoát đâu."
…
Đào Tử và Huyên Huyên vừa chạy theo vừa la hét.
Một tràng cười vui vẻ.
“Tính cách của Trương Lộc rất được trẻ em yêu thích.” Lưu Vãn Chiếu cười nói.
“Bởi vì bản thân cô ấy là một đứa trẻ chưa trưởng thành.” Hà Tứ Hải đáp.
“Cô ấy là chị anh, cô ấy là một đứa trẻ, anh không phải sao?” Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Vậy sao? Cho nên em thích một đứa trẻ sao? → _ →" Hà Tứ Hải hỏi.
"Muốn chết à."
Lưu Vãn Chiếu nghe thế liền véo nhẹ lên người cậu ta.
Sau đó đỏ má nói: "Em thích một bé trai, có gì là sai chứ?"
“Đúng, đúng, em nói đều đúng hết.” Hà Tứ Hải nắm lấy tay Lưu Vãn Chiếu, hai người đan các ngón tay vào nhau rồi bước ra khỏi sân bay.
"Oa, đây là nhà em mua sao? Nhìn cũng tốt ghê ha."
Trương Lộc đi dạo một vòng quanh nhà mới của Hà Tứ Hải, cô ấy rất hài lòng với nơi ở mới này của Hà Tứ Hải.
“Được đấy, căn nhà này tốn không ít tiền đúng không?” Trương Lộc hỏi.
Nhưng không đợi Hà Tứ Hải trả lời, cô ấy lại nói: "Em giỏi thật đấy, vậy mà có thể tự tiết kiệm mua nhà. Em tuyệt như này này."
Trương Lộc giơ ngón tay cái lên, hướng về phía Hà Tứ Hải.
Người trẻ ngày nay, không dựa vào gia đình, chỉ dựa vào tiền của mình để mua nhà thật chả được mấy người.
"Có điều, bọn em không sống ở đây sao? Chị thấy nhà bếp với phòng vệ sinh hình như chưa được dùng qua." Trương Lộc nói.
Sau đó, vẫn không đợi Hà Tứ Hải trả lời, đột nhiên xông đến bên cậu ta và nói một cách bí ẩn: "Em biết không? Lần này chị đến đây là có nhiệm vụ đấy."
Nhìn thấy dáng vẻ cô ấy hoạt bát lanh lợi, nói chuyện không ngừng nghỉ khiến Hà Tứ Hải cũng phải bất lực.
Đặc biệt là sau khi Trương Lộc nói xong, liền nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải với vẻ mặt mau hỏi chị, mau hỏi chị đi.
“Nhiệm vụ gì vậy?” Hà Tứ Hải chưa kịp hỏi thì Đào Tữ đã tò mò hỏi.
Trên tay cô bé vẫn cầm cái trực thăng đồ chơi tên Tiểu Ái do Trương Lộc tặng cho cô bé.
Đây là một nhân vật trong Super Wings.
Trong tay Huyên Huyên cũng có một cái, nhưng không phải Tiểu Ái, mà là Ledi.
“Chị không nói cho em biết đâu.” Trương Lộc tinh nghịch lè lưỡi, xoay người chạy về phía ban công.
"Em muốn biết, nhanh nói em biết, nói em biết đi..." Đào Tử ở phía sau không ngừng đuổi theo.
Trẻ con là vậy đó, càng không nói cho nó biết thì nó càng muốn biết.
“Oa, còn có thể nhìn thấy biển này, đây là phòng nhìn ra biển.” Trương Lộc kinh ngạc nhìn về phía hồ Kim Hoa.
"Đây là một cái hồ, là một cái hồ đó! → _ →" Đào Tử nói như tát vào mặt, bộ dạng kiểu không nói nên lời.
Huyên Huyên ở bên cạnh cười khúc khích, vì trước giờ Đào Tử vẫn luôn nói đó là biển.
“Vậy sao? Em từng thấy biển có hình dạng thế nào rồi à?” Trương Lộc cười hỏi.
Vừa rồi cô ấy cố tình nói như vậy là để trêu đùa cô nhóc này thôi.
“Tất nhiên là em biết rồi.” Đào Tử nghe xong liền đắc ý.
“Nhà của chị Uyển Uyển có biển.” Đào Tử nói.
Trương Lộc: "..."
Gia đình kiểu gì thế này, trong nhà còn có biển.
"Thật không? Nhà chị cũng có biển, chị dẫn em đến nhà chị chơi nhé?"
“Có cát không?” Đào Tử hỏi.
“Tất nhiên, hơn nữa còn là cát trắng đó.” Trương Lộc nói.
"Được nha, được nha."
Đào Tử lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý, cô bé chưa thấy cát trắng bao giờ nên không biết nó trông như thế nào.
Tuy nhiên, dường như cô bé đã quên mất điều gì đó.
------
Dịch: MBMH Translate