Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 386 - Chương 386: Bãi Cát Trắng

Chương 386: Bãi Cát Trắng Chương 386: Bãi Cát Trắng

“Mẹ, con đi đây.” Uyển Uyển đeo một cái ba lô nhỏ nói với Chu Ngọc Quyên.

Trên cái ba lô nhỏ còn cắm thêm một chiếc chong chóng, trong ba lô cũng được nhét đầy đồ.

Có bình nước nhỏ của Uyển Uyển, có đồ ăn vặt, có đồ chơi và điện thoại di động nữa.

Hôm nay là chủ nhật, hôm qua Đào Tử gọi điện tới, hẹn cô bé hôm nay đi bãi cát chơi.

“Được rồi, hỏi thăm ông chủ giúp ba mẹ nhé.” Chu Ngọc Quyên giúp cô bé chỉnh lại quần áo rồi dặn dò.

“Vâng ạ, nhưng ba mẹ không đi với con sao?” Uyển Uyển hỏi.

Còn phần Lâm Trạch Vũ, tạm thời vẫn chưa nhớ tới cậu ấy.

“Em gái Đào Tử của con nói nhà cô bé có khách, đợi khách đi rồi, chúng ta sẽ đến thăm ông chủ của con.” Chu Ngọc Quyên chọt nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của cô bé.

Uyển Uyển nửa hiểu nửa không gật đầu.

Sau đó, cô bé vẫy bàn tay nhỏ của mình và nói: “Tạm biệt mẹ, tạm biệt ba.”

Ngẫm một hồi rồi lại vẫy tay với Lâm Trạch Vũ: “Tạm biệt em trai.”

“Tạm biệt ...” Lâm Trạch Vũ đáp lại một cách bất lực.

Sau đó thấy Uyển Uyển vụt một cái rồi biến mất ngay trong phòng.

“Thật sự vừa kỳ diệu vừa tiện lợi mà.” Lâm Trạch Vũ thì thầm.

Sau vài ngày tiếp xúc, không cần biết Uyển Uyển là quỷ hay là thần, là chị gái thật hay chị gái giả, một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu như vậy, ai lại ghét được cơ chứ?

Trong lòng đã có một chút công nhận.

Uyển Uyển lách mình trực tiếp xuất hiện trong nhà của Hà Tứ Hải, tình cờ gặp phải Trương Lộc đang từ phòng bước ra.

Sau đó……

Uyển Uyển: ?_?

Trương Lộc: (⊙? ⊙)

Tại sao lại có thêm một người chị mà mình không biết nhỉ?

Tại sao lại có thêm một đứa trẻ mình không quen biết?

“Ah, Uyển Uyển đến rồi, em ăn sáng chưa?” Hà Tứ Hải từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Uyển Uyển trong phòng khách, liền mỉm cười hỏi.

Uyển Uyển nghe thấy giọng của Hà Tứ Hải, như thể cô bé đã tìm được người mình tin tưởng.

Tựa như một chú cún con, vội vàng chạy đến bên hắn ta, vui vẻ gật đầu.

Sau đó lại liếc nhìn Trương Lộc ở bên cạnh.

“Đây là chị Trương Lộc, đây là Uyển Uyển, hai người hãy làm quen với nhau đi.”

Hà Tứ Hải đặt đĩa ăn trên tay xuống rồi giúp Uyển Uyển lấy chiếc ba lô nhỏ xuống.

“Đào Tử vẫn đang ngủ, em đi gọi em ấy dậy đi.” Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.

Uyển Uyển nghe xong liền xoay người chạy vào phòng.

Trương Lộc gãi đầu, nhìn cánh cửa đang đóng kín một cách nghi hoặc.

Cô ấy dường như không nghe thấy tiếng mở cửa, làm thế nào cô bé vào được?

"Cô bé là con của nhà ai thế? Sao mới sáng sớm đã tới đây rồi?" Trương Lộc ngồi xuống bàn ăn hỏi.

Nhìn Trương Lộc đang mặc đồ ngủ, dáng vẻ không xem Hà Tứ Hải là người ngoài.

Hà Tứ Hải bất lực nói: “Con của nhà bạn, chị đánh răng rửa mặt trước đi, sắp ăn sáng rồi.”

“Vất vả rồi.” Trương Lộc nghe xong liền vui vẻ chạy vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ hoạt bát của cô ấy, Hà Tứ Hải mỉm cười không nói gì.

Đây nào có phải thêm một chị gái chứ, rõ ràng là thêm một em gái mà.

Trong phòng vọng lại tiếng cười của Đào Tử.

Ngoài cửa có tiếng đá cửa quen thuộc truyền tới.

Một ngày náo nhiệt bắt đầu rồi.

...

“Một mình chị có thể chăm được ba đứa không?” Lúc ăn sáng Hà Tứ Hải hỏi Trương Lộc.

“Không sao, yên tâm, bọn nhóc đều rất nghe lời, chị nhất định chăm sóc tốt.” Trương Lộc vỗ ngực cam đoan nói.

Buổi sáng Hà Tứ Hải phải đến cửa hàng một chuyến, bởi vì có chủ nhà đến ghi đồng hồ nước.

Còn trường Lưu Vãn Chiếu phút chót lại thông báo có việc, nên phải đến trường một chuyến.

Cho nên ba đứa nhỏ chỉ có thể để Trương Lộc chăm nom giúp.

“Nếu có chuyện, cứ gọi điện trực tiếp cho em, em sẽ đến ngay, trước tiên chị đưa bọn nhỏ đến bãi cát chơi đi.” Hà Tứ Hải dặn dò.

“Em trai tiểu Chu, em dài dòng quá đi, cảm giác giống như ba chị vậy.” Trương Lộc nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong liền che miệng cười.

Đào Tử tò mò nhìn Hà Tứ Hải, tại sao chị tiểu Lộc lại gọi ba là em trai tiểu Chu.

Ăn sáng xong, Lưu Vãn Chiếu đến trường, còn Hà Tứ Hải chuẩn bị đến Vấn tâm quán.

Ba đứa nhỏ kéo vạt áo Trương Lộc, lái chiếc tàu nhỏ đến bãi cát.

Hà Tứ Hải vừa rời khỏi cổng tiểu khu thì gặp bà cụ Hoàng Lan Thảo.

Bà ấy chống gậy, lo lắng đi qua đi lại trước cửa tiểu khu.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đi ra, do dự một hồi rồi tiến lại gần.

“Tiếp dẫn đại nhân.” Hoàng Lan Thảo cung kính chào hỏi.

Hà Tứ Hải không thắc mắc tại sao Hoàng Lan Thảo có thể tìm thấy chỗ này.

Chỉ cần bọn họ nhìn thấy quỷ hồn của Hà Tứ Hải, biết được thân phận của cậu ta, vậy thì Hà Tứ Hải giống như ngọn đèn trong đêm tối vậy, cho dù có bao xa, bọn họ cũng có thể tìm được.

“Đến rồi? Con trai bà khám bệnh thế nào rồi?” Hà Tứ Hải chào hỏi, dẫn bà ấy đi về hướng Vấn tâm quán.

"Tây y nói đây là bệnh di truyền, không trị được, đi khám Đông y kê một số loại thuốc, nói rằng từ từ điều trị, cũng không biết có tác dụng không nữa.” Hoàng Lan Thảo vẻ mặt đầy ưu sầu.

“Cho nên bây giờ bà tới tìm tôi, muốn tôi giúp bà chuyển con trai bà đến miếu Tống Tử Nương Nương?"

“Aizz, chính là ý này, gây thêm phiền phức cho Tiếp dẫn đại nhân rồi.” Hoàng Lan Thảo nói.

"Không có gì, tôi là Tiếp dẫn giả, phải giúp các vong hồn các người hoàn thành tâm nguyện, đây là công việc của tôi."

"Cám ơn Tiếp dẫn đại nhân, ngài đại từ đại bi."

Hà Tứ Hải mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, nói: “Tôi sẽ nhanh chóng đi gặp con trai bà, yên tâm đi."

Hoàng Lan Thảo do dự một lúc, sau đó nói: “Tiếp dẫn đại nhân, tôi có thể hỏi ngài một chuyện được không?"

“Bà nói đi.”

“Nếu như giết người, sau khi chết có xuống địa ngục không?” Hoàng Lan Thảo thấp thỏm hỏi.

Hà Tứ Hải hơi bất ngờ nhìn Hoàng Lan Thảo.

“Không.” Hà Tứ Hải nói.

Hoàng Lan Thảo thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại hỏi: “Vậy sẽ bị trừng phạt thế nào?”

“Xét cụ thể mức độ tội nghiệt, nếu tội nghiệt nặng, sau khi vào cõi âm ty sẽ rơi xuống sông Vong Xuyên, rửa sạch ký ức, trở thành âm hồn không có ý thức, cuối cùng tiêu tan hoàn toàn ở cõi âm, người tội nhẹ hơn chút có thể đầu thai vào Súc sinh đạo ...”

“Vậy à, vậy ... vậy ... aizz ...” khuôn mặt Hoàng Lan Thảo đầy đau khổ và bất lực.

Hà Tứ Hải cũng không hỏi, tiếp tục đi về hướng Vấn tâm quán, Hoàng Lan Thảo lặng lẽ theo sau hắn ta.

Một lúc sau, bà ta đột nhiên nói: “Con trai tôi là một kẻ giết người.”

...

“Nhìn cái hố chị đào này, to hơn nhiều cái hố của mấy em.” Trương Lộc tỏ vẻ nói với ba đứa nhỏ.

Huyên Huyên: (?? ˇ? ˇ ??)

Đào Tử: (?? ˇ? ˇ ??)

Uyển Uyển: (?? ˇ? ˇ ??)

So với trẻ em? Có hay ho không?

Nhìn ánh mắt ba đứa nhỏ, bản thân Trương Lộc cũng ngượng ngùng cười.

Sau đó cô ấy đổi chủ đề nói: “Cát ở đây không tốt lắm, nếu không ba đứa em nhất định đào được hố lớn hơn chị.”

Thế này còn được.

Nhưng cát thực sự không tốt lắm, Đào Tử vô cùng đồng tình.

“Cát ở nhà Uyển Uyển chơi vui lắm.” Đào Tử thở dài.

Trương Lộc nghe xong tỏ vẻ không phục.

“Nhà Uyển Uyển ở đâu? Chị nói mấy em nghe bãi cát trắng bên nhà chị mới thực sự vui.”

“Bãi cát trắng” Ba bạn nhỏ không thể tưởng tượng được bãi cát trắng trông như thế nào.

“Mấy đứa chờ chút.” Trương Lộc phủi cát trên tay, lấy điện thoại di động ra, cho bọn nhóc xem ảnh chụp bờ biển.

“Woah.”

Ba đứa nhóc kinh ngạc nhìn, thật sự rất đẹp.

“Em muốn đi chơi quá đi.” Đào Tử nói.

Huyên Huyên gật đầu.

Sau đó hai đứa nhóc đưa ánh mắt nhìn → _ → về phía Uyển Uyển.

“Ông chủ nói không được chạy lung tung.” Uyển Uyển thì thầm nói.

“Đó là vì chúng ta là trẻ con nên không thể chạy lung tung, có người lớn đi cùng là được thôi hà.” Huyên Huyên nói.

Sau đó ba đứa nhỏ nhìn Trương Lộc.

“Các em làm gì vậy?” Trương Lộc nghi ngờ hỏi.

“Chị ơi, chúng em muốn đi ngắm bãi cát trắng.” Đào Tử nói.

“Được thôi.” Trương Lộc cười nói.

Nếu có thời gian thì nhất định phải đưa Đào Tử đến đó, dù sao nhà cô bé cũng ở đó.

“Chị đồng ý rồi.” Đào Tử hào hứng nói với Uyển Uyển.

Trương Lộc nghĩ thầm bộ vui đến vậy sao? Làm như vẻ bây giờ liền đưa bọn nhóc đi ấy.

Uyển Uyển vui vẻ gật đầu, sau đó đeo chiếc ba lô nhỏ bên cạnh lên lưng.

Đào Tử và Huyên Huyên cũng mang những chai nước nhỏ của mình lên lưng.

“Này, các em làm gì vậy, muốn về nhà rồi à?” Trương Lộc thấy lạ hỏi.

“Tất nhiên là đi xem bãi cát cát trắng rồi.” Đào Tử nói, đưa tay ra nắm lấy tay Trương Lộc.

Tay còn lại nắm lấy tay Huyên Huyên, còn tay còn lại của Huyên Huyên đang nắm tay Uyển Uyển.

Trương Lộc ngơ ngác hỏi: “Bây giờ làm sao mà...”

Nhưng chưa nói xong.

Cảnh tượng trước mặt thoáng qua, bãi cát quen thuộc hiện ra trước mắt cô.

O (≧ 口 ≦) O

Chuyện này là thế nào?

Trương Lộc dụi mắt, cảnh vật không thay đổi.

Tự cắn mình một cái, đau muốn nhảy cẫng lên, không phải nằm mơ.

Ah ah ah ...

Chuyện gì thế này?

Trương Lộc chạy trên bãi cát, lo lắng nhìn xung quanh.

“Chị bị sao vậy?” Đào Tử hỏi một cách đáng yêu.

Huyên Huyên trầm tư một lát, sau đó nói: "Có phải chị ấy muốn đi tiểu không?"

Uyển Uyển nghiêm túc gật đầu, cảm thấy Huyên Huyên nói rất có lý.

“Cậu xem, tớ nhặt được một vỏ ốc rất đẹp này.” Bên cạnh đột nhiên vọng lại tiếng một một đứa trẻ.

Ba bạn nhỏ nghe thấy tiếng động liền nhìn sang thì thấy hai bé gái trạc tuổi đang nghịch cát.

Một cô bé mập mạp, mũm mĩm, mềm mại và dễ thương.

Người còn lại đầy tóc vàng hoe như búp bê tây.

“Chúng ta đến chơi với họ đi.” Đào Tử hào hứng nói.

“Ừm.”

Ba đứa nhỏ chạy về phía hai cô bé.

“Này, các em đi đâu vậy, chờ chị với.” Trương Lộc vội vàng đuổi theo.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment