Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 387 - Chương 387: Giết Ba

Chương 387: Giết Ba Chương 387: Giết Ba

“Lúc còn trẻ, gia đình tôi khá nghèo. Tôi là con cả trong gia đình, bên dưới còn có hai em gái và một em trai...”

“Khi đó, cuộc sống rất vất vả, ăn uống bữa no bữa đói.”

“Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, ba tôi đã mang em gái tôi cho người khác, còn tôi thì đã bị gả cho ba của Tiểu Thao từ sớm.”

“Gia cảnh nhà ba Tiểu Thao cũng không tốt lắm, lại còn thường xuyên trộm gà, trộm chó, nhưng cũng không túng thiếu đến nỗi không có gì cho tôi ăn, cuộc sống lúc đó vẫn còn tốt, nhưng ông ấy lại thích nhậu nhẹt, uống nhiều là lại động tay, động chân...”

“Ba của Tiểu Thao không có tài nghệ gì, vì vậy ông ấy hay đi câu cá rồi mang đến thị trấn bán lấy tiền, khi đó tôm cá rất nhiều, chúng tôi cũng tiết kiệm được một số tiền, cuộc sống hằng ngày khá thoải mái.” Hoàng Lan Thảo nhoẻn miệng cười, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Khoảng thời gian đó có thể chính là ký ức đẹp nhất trong cuộc đời của nàng.

“Nhưng sau đó thuốc trừ sâu ngày càng nhiều, tôm cá ngày càng ít, vả lại càng ngày càng nhiều người ở trong trấn làm nghề buôn bán cá tôm, nên việc buôn bán cũng tuột dốc không phanh, khi ấy cũng là lúc con gái lớn nhà tôi ra đời...”

“Sau khi sinh ra một đứa con gái, ba của Tiểu Thao trong lòng đã không vui, cộng thêm công việc làm ăn không tốt, nên thường xuyên đánh mắng tôi...”

“Đến khi đứa con gái thứ hai được sinh ra, trong nhà lại bị phạt một khoản tiền, ông ta càng đánh mắng tôi càng dữ dội hơn.”

“Anh xem, vết thương đến bây giờ vẫn còn đây, ông ấy dùng dao chém đấy.”

Hoàng Lan Thảo vừa xắn tay áo lên, liền nhìn thấy những vết sẹo dài ngoằng, gớm ghiếc trên cánh tay của nàng.

“Cả chân tôi cũng đã bị ông ta đánh gãy ba lần rồi, bởi vì không được điều trị tốt, nên khi trời âm u sẽ rất đau, đi lại cũng rất khó khăn, chỉ có thể dùng nạng.” Hoàng Lan Thảo khẽ lắc nhẹ cây nạng trong tay.

Trông sắc mặt nàng ấy rất bình tĩnh, không có chút oán hận nào, cứ như đang kể chuyện của người khác vậy.

“Con gái lớn và con gái thứ hai sinh ra trong nhà tôi cũng rất tội nghiệp, mặc dù tôi đã cố gắng hết sức để bảo vệ chúng, nhưng hai đứa nó vẫn rất hay bị ba của mình đánh đập.” Nhắc đến hai đứa con gái, khóe mắt khô khốc của Hoàng Lan Thảo lại trở nên ươn ướt.

“Tiểu Thao là con trai nên ít bị đánh hơn, nhưng Tiểu Thao cũng rất hiểu chuyện, nó vẫn hay bảo vệ tôi và hai chị gái của nó, cho nên cũng bị ba đánh nhiều.”

Nhắc đến con trai mình, tinh thần Hoàng Lan Thảo có vẻ như lại phấn chấn hơn hẳn.

“Đôi khi tôi nghĩ, nếu như không có ba nó thì tốt rồi, cuộc sống của mấy mẹ con chúng tôi sẽ tốt hơn một chút.”

Mặc dù đã mất rồi, nhưng khi nói đến chuyện này, ánh mắt Hoàng Lan Thảo vẫn đầy ắp khát khao.

“Một ngày mùa đông, ba nó lại uống quá nhiều rượu, dùng gậy lửa đập vào đầu tôi, tôi đã nôn ra rất nhiều máu, phải nằm trên giường bệnh nửa tháng, khi ấy Tiểu Thao đã lên cấp hai rồi.”

“Thành tích của Tiểu Thao rất tốt, lại còn là lớp phó học tập gì đó của lớp? Thi cử năm nào cũng đạt điểm nằm trong top đầu, giấy khen thì được dán đầy nhà, Tiểu Thao còn nói nó nhất định phải thi đỗ đại học, sau đó báo hiếu cho tôi, cho tôi có một cuộc sống thật tốt.”

Hà Tứ Hải không ngắt lời nàng, mà chỉ ngồi yên lặng bên cạnh, nghe nàng nói.

“Vì trường học ở xa, nên Tiểu Thao sống trong trường, chỉ có thứ bảy mới về nhà, nó thấy tôi bị ba nó đánh nằm ra đấy thì vô cùng tức giận, còn phẫn nộ nói rằng sẽ tìm ba nó tính sổ, khi ấy tôi còn tưởng đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận...”

“Lúc đó nó nổi giận đùng đùng ra ngoài đi tìm ba nó, có ngăn cũng chẳng ngăn được, tối hôm đó nó về rất muộn, nó mất hồn mất vía nói với tôi rằng, nó đã giết ba mình rồi...” Hoàng Lan Thảo bình tĩnh nói.

“Nơi chúng tôi ở tên là Hồ Khẩu, cho nên có rất nhiều sông nước, khi Tiểu Thao tìm thấy ba nó, anh ta đã uống quá nhiều rồi nằm trên con dốc bên bờ sông, mà Tiểu Thao trong cơn tức giận đã đẩy ba nó xuống sông, sau chuyện đó, nó đã hoảng sợ mà không dám về nhà...”

“Khi đó sau khi nghe nó nói xong, trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui mừng, vô cùng nhẹ nhõm, tiếp dẫn đại nhân, có phải suy nghĩ của tôi rất xấu xa, là một tội lỗi rất nghiêm trọng không?” Hoàng Lan Thảo nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải khẽ lắc đầu, rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thi thể ba bọn trẻ bị người khác phát hiện, nguyên nhân chết là do uống quá nhiều rượu nên ngã xuống sông, sau đó nhanh chóng được an táng luôn, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chuyện này tôi chôn sâu trong lòng, đến lúc chết cũng không nói cho người khác biết.”

“Nhưng cũng không biết đây có phải báo ứng khiến cho con trai tôi tuyệt hậu hay không.”

Hoàng Lan Thảo nói rồi đứng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Hà Tứ Hải.

“Bà làm gì thế?” Hà Tứ Hải vội vàng đỡ nàng ta dậy.

“Tiếp dẫn đại nhân, tôi cầu xin ngài một chuyện.” Hoàng Lan Thảo chắp tay lại tiếp tục cầu xin.

“Có chuyện gì đứng lên rồi nói.” Hà Tứ Hải nói.

“Vâng, tiếp dẫn đại nhân, ngài đừng thấy lạ, bà già tôi đây cũng không biết nên làm thế nào...”

“Tôi hiểu ý của bà, bà nói đi.” Hà Tứ Hải đỡ nàng nên nói.

“Tôi muốn cầu xin đại nhân, tội nghiệt con trai tôi phạm phải, có thể chuyển hết sang cho tôi gánh thay không.” Hoàng Lan Thảo cầu xin.

Hà Tứ Hải cũng không biết nên trả lời nàng thế nào.

Cổ Thao đã giết ba ruột của mình, nói là có thể bào chữa, nhưng dù sao cũng là giết người.

Hắn ta có tội không, sau khi chết sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, Hà Tứ Hải cũng không biết.

“Đại nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài...” Hoàng Lan Thảo không ngừng cầu xin.

“Còn quá sớm để nói chuyện này, con trai bà vẫn còn trẻ, vả lại lỗi lầm mà cậu ta phạm phải, cũng có thể hiểu được, bảo cậu ta sau này làm nhiều việc thiện, như vậy có thể giảm bớt tội nghiệt.” Hà Tứ Hải nghĩ một lát rồi nói.

Còn về chuyện báo án, Hà Tứ Hải không hề nghĩ đến, hắn chỉ quản người chết, chứ không quản người sống, vả lại, chuyện đã xảy ra từ rất nhiều năm trước rồi, rất cả mọi thứ đều phải dựa vào chứng cứ, nếu báo án thì sao chứ?

Vả lại một người ba như vậy không đáng để thông cảm.

Từ trước đến giờ Hà Tứ Hải chẳng phải một đức thánh nhân gì cả.

Nếu Cổ Thao thực sự đã làm sai, thì hắn sẽ tự có tội nghiệt của riêng mình, sau khi chết sẽ bị trừng phạt.

“Cảm ơn đại nhân.” Hoàng Lan Thảo nghe vậy, thì cho rằng đó cũng là một cách.

“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chẳng giúp được gì.” Hà Tứ Hải nói.

“Hầy, không thể nói như vậy, còn phải nhờ tiếp dẫn đại nhân giúp tôi nhắn lại với con trai tôi.” Hoàng Lan Thảo nói.

“Chuyện này thì không vấn đề gì, nhưng đến lúc đó bà tự mình nói với cậu ấy thì sẽ hay hơn.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân.” Hoàng Lan Thảo cảm kích nói.

“Vậy...”

“Vào mấy ngày này luôn nhé, bà cho tôi địa chỉ, tôi sẽ tới đó.” Hà Tứ Hải nói.

Hoàng Lan Thảo nghe vậy, thì vội cho Hà Tứ Hải địa chỉ.

Sau đó lại nói: “Làm phiền tiếp dẫn đại nhân rồi, nhưng không cần vội như vậy đâu, bọn chúng vẫn còn ở Hạ Kinh, thứ tư tuần sau mới về nhà.”

Nói rồi nàng lại chống nạng bước đi.

“Tôi về trước đây, tôi sẽ đến miếu Tống Tử Nương Nương ở Lâm Đạo Khẩu xem xem, có thể gặp được Tống Tử Nương Nương không.”

“Tôi tiễn bà.” Hà Tứ Hải đứng dậy nói.

“Làm sao có thể làm phiền ngài như vậy được, ngài không cần tiễn, không cần tiễn...” Hoàng Lan Thảo hơi thận trọng nói.

Sau đó nàng ra khỏi cửa, bồng bềnh lướt đi.

Thấy Hoàng Lan Thảo đã rời đi, Hà Tứ Hải thở dài một hơi, cũng không biết nên nói cái gì.

Đang chuẩn bị quay người về phòng, thì điện thoại lại reo chuông, hắn cầm điện thoại lên, nhìn một cái thì thấy Trương Lộc gọi tới.

“Tiểu Chu, không được rồi, không được rồi...” Hắn vừa bắt máy, liền nghe thấy giọng nói lo lắng của Trương Lộc truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải nhíu mày, hơi lo lắng hỏi.

“Tôi... tôi cũng không biết, chỉ là tôi vốn đang ở hồ Kim Hoa thì đột nhiên lại xuất hiện ở vịnh Du Long, tôi đã dùng điện thoại định vị rồi, không sai đâu, không phải là mơ, đằng sau lưng tôi chính là núi Lộc Minh...”

Trương Lộc nói liền một tràng dài.

“Ồ, tôi biết rồi.” Hà Tứ Hải nghe vậy thì cũng biết được đại khái chuyện gì đang xảy ra.

“Ồ... anh chỉ ồ thôi sao... anh không tin lời tôi nói đúng không? Anh nghĩ tôi điên đúng không?” Trương Lộc ở đầu dây bên kia rất không hài lòng với phản ứng của Hà Tứ Hải.

Nhưng lúc này, điện thoại chỉ vang lên mấy tiếng tút tút lờ mờ, rồi ngắt máy.

“Đúng là làm mình tức chết mà, chẳng lẽ mình thực sự điên rồi sao?” Trương Lộc đấm đá không khí.

Sau đó quay đầu lại nhìn mấy đứa trẻ đang nghịch cát, sau đó ôm đầu, vô cùng nghi hoặc ngồi xuống bờ biển.

“Cô làm sao thế?” Một cô bé mũm mĩm, mập mạp tò mò hỏi cô.

“Cô ấy muốn đi tiểu.” Đào Tử nghiêm túc nói.

“Ồ, ồ, ở đây không có nhà vệ sinh, mẹ nói con gái không được đi tiểu ở bên ngoài, càng không được đi tiểu bậy, đi tiểu bậy là chó con.” Cô bé mập mạp, mũm mĩm nghiêm mặt lại nói.

Mấy đứa trẻ khác cũng gật gù, tỏ rõ thái độ cảm thấy nàng nói cũng rất có lý.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment