Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 388 - Chương 388: Bạn Mới.

Chương 388: Bạn Mới. Chương 388: Bạn Mới.

"Mình chưa từng thấy các cậu bao giờ, các cậu là người mới tới à?" Cô bé mập mạp hướng về phía Đào Tử và những người khác hỏi.

Chiếc xẻng nhỏ trên tay vẫn không ngừng mà tát vào lâu đài cát nhỏ, mà bọn họ mới xây lên.

"Ừ, chúng tôi mới tới." Huyên Huyên nói.

Các cô thật sự là vừa tới, vừa vặn XÍU...UU! một cái đã tới rồi.

Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ tóc vàng bên cạnh, cảm thấy rất hiếu kỳ.

Bởi vì đối phương không chỉ có mái tóc màu vàng, mà con mắt còn là màu xanh da trời.

Đôi mắt của Uyển Uyển có màu lam nhạt, cho nên rất giống.

Điều này làm cho Uyển Uyển cảm thấy đã tìm được đồng loại của mình.

"Em gái nhỏ, em tên là gì?" Uyển Uyển hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hỏi tên của đứa trẻ khác.

"Em tên là Dao Dao." Cô bé tóc vàng nói.

"Chị tên Uyển Uyển." Uyển Uyển nói, sau đó cười một cách ngẩn ngơ.

Uyển Uyển, Dao Dao, đọc thật giống.

"Vậy còn em, em gái nhỏ, em tên gì?" Huyên Huyên hỏi cô bé mũm mĩm ở bên cạnh.

"Em tên là Hân Hân, hơn nữa em là chị." Hân Hân bất mãn nói.

"Ha ha, chị lớn hơn em nha, chị tên là Huyên Huyên."

Hay lắm, Dao Dao, Uyển Uyển, Huyên Huyên, Hân Hân ...

"Tại sao em tên Đào Tử?" Đào Tử gãi gãi đầu nhỏ, không hiểu, trên tóc còn có dính cát.

"Mình lớn hơn cậu, cậu phải gọi mình là chị." Hân Hân đứng lên, kiễng chân, khoa tay nói.

Huyên Huyên cũng đứng lên, không phục nói: "Cậu xem, tôi cao hơn cậu."

Xác thực cao hơn cô bé, chỉ cao hơn một chút, nhưng đó cũng là cao.

Nhưng mà Hân Hân so với cô mập hơn, khuôn mặt nhỏ béo múp míp, Huyên Huyên nhịn xuống không đưa tay véo một chút, cảm giác thật tuyệt.

"Gào gừ, cắn cậu nha." Hân Hân ngước cổ, Ác Long rít gào.

"Tôi năm tuổi rồi, tôi lớn hơn cậu." Hân Hân nói.

"Ha ha, tôi hai mươi hai tuổi rồi, vẫn là tôi lớn hơn." Huyên Huyên chống nạnh đắc ý nói.

Hân Hân: → _ →

Bạn học nhỏ này đang nói dối, rõ ràng là đang nói dối, làm như mình không biết hai mươi là bao nhiêu vậy?

Hân Hân duỗi ngón tay út mập mạp ra đếm đếm, ừm ...

Vẫn đúng là không biết rõ lắm, nhưng mà không liên quan, dù sao tôi chính là chị.

"Các cậu gọi tôi là chị, tôi mời các cậu tới nhà tôi chơi." Hân Hân nói.

"Tới nhà cậu chơi?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy." Hân Hân chỉ vào sườn núi phía sau bãi biển.

"Ồ, hóa ra nhà cậu ở chỗ đó, nhưng mà chúng tôi tới đây để ngồi nghịch đất cát, vì vậy không tới nhà cậu chơi đâu, trong nhà có cái gì hay để chơi chứ." Đào Tử nói.

"Hừ, trong nhà tôi chơi cũng vui." Hân Hân nói.

"Ba mẹ nói, không thể tùy tiện đi tới nhà của người khác." Uyển Uyển ở bên cạnh nghe vậy nói.

"Đúng, chúng tôi không đi." Đào Tử nói.

Sau đó nhìn về phía mặt biển nói: "Chúng tôi còn muốn xem cá mập lớn."

Lần trước nhìn thấy Cá Heo Nhỏ, cô ấy còn chưa nhìn thấy cá mập lớn đâu.

"Cá mập lớn?"

Hân Hân nghe vậy kiễng chân lên, bàn tay nhỏ bé đầy thịt che nắng trên trán, nhìn về phía xa xăm.

"Làm gì có cá mập." Cô bé vẫn chưa từng nhìn thấy cá mập lớn.

"Nhất định có, dưới đáy biển có cá mập lớn." Đào Tử không phục nói.

"Vẫn là không có cá mập lớn đâu, cá mập lớn sẽ ăn thịt trẻ nhỏ đó." Dao Dao ở bên cạnh vẻ mặt lo lắng nói.

"Ừm, ăn, ăn Dao Dao, mở miệng một tiếng Dao Dao." Hân Hân đốt thịt béo múp míp gật đầu, nghiêm túc nói.

"Đừng ăn thịt tôi." Dao Dao ủy khuất nói.

"Vẫn là ăn cậu, thịt của cậu mềm mại, nhất định ăn rất ngon." Huyên Huyên nhân cơ hội lại bóp một cái lên gò má nhỏ của Hân Hân.

"Gào gừ, gào gừ, tôi trước tiên đem cậu ăn tươi." Hân Hân há hốc miệng đuổi theo Huyên Huyên, cô bé bây giờ là một con khủng long lớn.

Huyên Huyên ngay lập tức đi vòng tròn xoay quanh Uyển Uyển để tránh né "Khủng long" béo ú.

"hiahia, bạn học nhỏ phải cố gắng ..." Uyển Uyển cười nói.

Lời còn chưa nói hết, cô bé liền XÍU...UU! biến mất không thấy.

Hân Hân với Dao Dao: "..."

"Ha ha, ma pháp của chị Uyển Uyển thật là lợi hại, XÍU...UU! một cái đã không thấy tăm hơi." Đào Tử vui vẻ nói.

"Ông chủ gọi cô ấy đi về đấy chứ." Huyên Huyên nói.

Hân Hân đang nắm lấy cánh tay của cô, há to mồm, chuẩn bị đem cô ăn tươi.

Sau khi nghe thấy lập tức nói: "Ba tôi cũng có thể làm ma pháp, rất lợi hại nha."

"Ba tôi cũng có thể làm ma pháp, hắn cũng rất lợi hại." Đào Tử làm sao có thể chịu thua được chứ.

"Ba tôi siêu lợi hại." Hân Hân nói.

"Ba tôi cũng rất lợi hại." Đào Tử lớn tiếng nói.

"Ba tôi là ông chủ lớn, hắn có rất nhiều tiền." Hân Hân nói.

Đào Tử nghe vậy ngây dại, sau đó sâu sắc thở dài.

"Ba tôi nghèo rớt mồng tơi."

Hà Tứ Hải mới xuất hiện, chỉ nghe thấy một câu nói này, vỗ đầu nhỏ của cô bé, vẻ mặt buồn bực nói: "Ba nghèo rớt mồng tơi, ba thật đúng là có lỗi với con mà."

"Ha ha, con không có ghét ba nghèo rớt mồng tơi nha." Đào Tử vui vẻ cười hớn hở mà nói.

"Con là muốn nói ghét bỏ?" Hà Tứ Hải sửa lại lời cô bé nói.

Sau đó hắn nhìn về phía hai cô gái nhỏ đang ngửa cổ nhìn hắn một cách tò mò.

Thực sự là siêu đáng yêu, đặc biệt là cô bé mũm mĩm này, Hà Tứ Hải không nhịn được muốn đưa tay ra véo má cô bé.

Cô gái nhỏ mũm mĩm bất mãn mà lắc đầu nhỏ, không cho hắn chạm.

Có chút quen mặt, hình như đã gặp qua ở nơi nào đó.

"Các con là bạn mới?" Hà Tứ Hải hỏi.

Mấy đứa nhỏ nghe vậy gật đầu.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải trong lòng hơi động, vừa nhìn về phía bờ biển, liền nhìn thấy vài người từ trên bờ vọt xuống.

Hai đứa nhỏ này con nhà ai?

Hà Tứ Hải không muốn nhiều chuyện, thế là hắn hét lên với Trương Lộc, người đang ôm gối trước mặt họ, quay lưng lại với họ: "Tiểu Lộc, trở về đi."

"Phải gọi tôi là chị Tiểu Lộc." Trương Lộc quay đầu lại bất mãn nói.

Sau khi nói xong, ngay lập tức nhảy lên, "Tiểu Chu, tôi chỉ nói tôi không phải đang nằm mơ, người cũng không điên, vân vân, em làm sao cũng ở chỗ này thế?"

Hà Tứ Hải không trả lời cô ta, mà là đem tay Uyển Uyển kéo lại nói: "Chúng ta trở về."

"Con còn muốn chơi một lúc nữa, con còn muốn xem cá mập lớn." Đào Tử bất mãn nói.

"Làm gì có cá mập lớn, chúng ta phải đi về ăn cơm trưa, bà Tôn hôm nay đã làm cho các con nhiều món ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, vậy chúng ta mau trở về thôi." Huyên Huyên lập tức nói.

Đào Tử có thể có biện pháp gì, chị Huyên Huyên đã nói quay về, chị Uyển Uyển đã kéo tay của ba rồi, cô cũng chỉ có thể trở về thôi.

Thế là XÍU...UU! một cái bọn hắn toàn bộ đều biến mất.

Chỉ để lại hai đứa nhỏ, họ thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt.

Hân Hân gãi đầu, Dao Dao gãi đầu.

"Bọn họ thật sự biết ma thuật hả?" Hân Hân nghi ngờ nói.

Dao Dao vội vàng gật đầu, đôi mắt tỏa sáng, cô muốn làm công chúa Ma pháp.

Mà đám người nhìn giống như vệ sĩ từ trên bờ lao xuống, bỗng nhiên dừng lại, sững sờ ngay tại chỗ.

Qua một lúc, mới phục hồi lại tinh thần, nghi hoặc tại sao mình từ bờ bên trên xuống đây.

Đúng lúc này, trên mặt biển truyền đến tiếng sóng biển to lớn.

Một đám cá mập lớn hướng ra mặt biển.

"Cá mập." Một vệ sĩ kêu lên.

"Oa, cá mập lớn sẽ ăn trẻ con."

Hân Hân với Dao Dao hét lên hướng về trên bờ chạy đi.

Để một đám vệ sĩ hai mặt nhìn nhau.

...

Một lần nữa trở về trên bờ cát Kim Hoa hồ, Trương Lộc cảm thấy mình thật sự là điên rồi hay không, hay là hiện tại đang là ở trong mơ, chưa tỉnh ngủ.

"Vừa nãy, chúng ta là ở bãi biển cát trắng của vịnh Du Long phải không?" Trương Lộc hướng về Hà Tứ Hải hỏi.

"Cậu đang nói cái gì vậy? Là bãi cát hồ Kim Hoa, cái gì Bạch Sa ghềnh chứ." Hà Tứ Hải vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.

"Lẽ nào tôi đúng thật là mất trí rồi à?" Trương Lộc sờ sờ trán của mình, lại sờ mạch đập của mình.

Phải biết Trương Lộc nhưng là đến từ khoa y của đại học Trung Sơn.

"Đi thôi, chúng ta về nhà đi ăn cơm." Hà Tứ Hải nói chuyện với ba đứa nhỏ.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải mang theo đứa nhỏ đi bộ về bờ, Trương Lộc vội vàng đuổi theo.

Đi chưa được mấy bước, hắn cảm giác bên trong đôi giày đi không được thoải mái cho lắm, hẳn là có hạt cát rớt bên trong.

Thế là cởi giày xuống đổ ra.

Cát trắng mịn trút xuống, tạo thành một sự tương phản mạnh với cát vàng trên bỡ của hồ Kim Hoa.

Trương Lộc sững sờ.

Nếu bây giờ mình vẫn còn cảm thấy mình đang nằm mơ, cô sẽ ăn mất hạt cát này.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment