"Cô nhìn tôi làm gì, ăn cơm của cô đi." Hà Tứ Hải nói với Trương Lộc đang ngồi bên cạnh.
Từ sau khi trở về, Trương Lộc liền dùng ánh mắt như thế nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải.
"Vậy anh phải nói cho tôi biết là có chuyện gì xảy ra?" Trương Lộc ngay lập tức hỏi tới.
"Ăn cơm, ăn cơm xong sẽ nói cho cô biết, chú Lưu với dì Tôn bọn họ cũng ở đây."
"Không sao, chú Lưu với dì Tôn sẽ không trách tôi đâu."
Trương Lộc khéo léo nở một nụ cười ngọt ngào với Tôn Nhạc Dao.
"Dì Tôn, đồ ăn dì làm rất ngon, đặc biệt là món cá quýt sóc này." Trương Lộc vuốt mông ngựa nói.
"Cháu thích ăn là tốt rồi, Cháu ở lại Hợp Châu thêm ít ngày nữa đi, dì mỗi ngày đều sẽ nấu cho cháu ăn." Tôn Nhạc Dao cười nói.
"Sao có thể làm phiền đến dì được chứ." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Không phiền toái gì không phiền toái, cũng không phải người ngoài." Tôn Nhạc Dao còn chưa nói, Trương Lộc liền giành nói trước.
"Ha ha, đúng, không phải người ngoài, đều là người một nhà." Tôn Nhạc Dao nghe vậy cười đến híp cả mắt.
Hà Tứ Hải thở dài, lắc đầu, sau đó đưa đũa gắp một nửa con cá bỏ vào bát của Lưu Vãn Chiếu ngồi im lặng từ nãy giờ.
Trương Lộc: ( ̄︿ ̄ )
Thật sự là khó hòa hợp với cô ta mà.
Nhưng mà vì muốn biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay, cô vẫn là nhịn không nói.
Thế nhưng, đúng lúc này, Hà Tứ Hải đã giơ đũa ra gắp nửa còn lại.
Cái này dường như không thể nhịn được nữa.
Tràn đầy ủy khuất nói: "Tôi vẫn còn muốn ăn đấy."
Đám người bắt đầu cười ha hả.
Ba đứa nhỏ tuy rằng không hiểu người lớn đang cười cái gì, thế nhưng cũng vui vẻ cười theo.
Đợi ăn cơm xong, Hà Tứ Hải giúp Tôn Nhạc Dao thu thập bát đũa.
Trương Lộc đuổi tới trong phòng bếp.
"Nhất định là cô không nghỉ ngơi tốt, cho nên cô xuất hiện ảo giác thôi." Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc: …
Thấy không hỏi được gì, Trương Lộc hầm hừ mà chạy ra ngoài.
"Chị Vãn Vãn, em nói cho chị nghe, hôm nay em ở trên bờ cát XÍU...UU! một cái ..." Trương Lộc tìm tới Lưu Vãn Chiếu, khua tay múa chân nói về chuyện ở trên bờ cát hôm nay.
"Ồ, hóa ra cô là vì việc này à?" Lưu Vãn Chiếu có phần bừng tỉnh.
"Tiểu Chu xấu lắm, phải nói là tinh thần em xảy ra vấn đề, em đã nói với chị rồi, tinh thần của em rất tốt, không hề có một chút vấn đề gì." Trương Lộc chống nạnh thở phì phò nói.
"Cho nên ... "
"Cho nên chị Vãn Vãn, cái kia không phải là ảo giác của em đúng không?"
"Đúng."
"Tiểu Chu kia có siêu năng lực?" Trương Lộc hai mắt phát sáng hỏi.
Nếu như tiểu Chu thật sự có siêu năng lực, là tự nhiên nhận được hay là do di truyền?
Nếu như là do di truyền, như vậy cô cùng với Hà Tứ Hải được di truyền từ cùng một tổ tiên, như vậy cô có phải cũng sẽ có siêu năng lực đúng không?
Vừa nghĩ như thế, cô còn chút kích động.
"Không phải."
Những lời tiếp theo của Lưu Vãn Chiếu đã dập tắt ngọn lửa phấn khích nhỏ vừa mới trỗi dậy của cô.
"Vậy là có chuyện gì xảy ra, cũng không thể đúng là do tinh thần của em có vấn đề đấy chứ?" Trương Lộc gần như đã nghi ngờ nhân sinh.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy mỉm cười nói: "Dĩ nhiên không phải có vấn đề gì, em rất tốt, đó là bởi vì Tứ Hải là Thần, cho nên Thuấn Tức Vạn Lý không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Trương Lộc: → _ →
Có thể tìm một cái cớ lừa cô hay hơn một chút không, tiểu Chu là Thần, vậy tôi còn là thượng đế đây.
Đúng lúc này, Đào Tử ở bên cạnh bỗng nhiên cười nói: "Ha ha, cái này không phải của em sao? Tại sao lại ở chỗ này?"
Trong tay cô bé cầm một cái xẻng nhỏ, tròn, màu xanh, là loại xẻng nhựa mà trẻ em dùng để đào cát trên bãi biển.
"Ồ, cái này hình như là của em gái nhỏ Hân Hân." Huyên Huyên lại gần nói.
"Nhưng mà vì sao lại ở chỗ này chứ?" Đào Tử hỏi.
"Nhất định là em cầm về nha." Huyên Huyên nói.
"Ồ, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải nghĩ biện pháp đi trả lại cho em gái nhỏ đúng không?" Đào Tử nói.
"Đúng vậy, đúng vậy." Huyên Huyên hưng phấn gật đầu.
Sau đó hai người nhìn về Uyển Uyển ở bên cạnh.
"(⊙o⊙ ). . ."
Cô bé gãi đầu ngượng ngùng nói: "Cái này phải hỏi người lớn đã."
Sau đó ba đứa nhỏ ngay lập tức nhìn về phía Tương Lộc.
Bởi vì chỉ có Trương Lộc đần độn mới đồng ý.
Nhưng mà điều này ngược lại là nhắc nhở Trương Lộc.
Đem tất cả chuỗi liên tiếp hồi sáng với nhau, cô như hiểu được cái gì đó.
"Đào Tử, hóa ra là em có siêu năng lực à?" Trương Lộc hưng phấn hỏi.
"(⊙ ⊙ ) "
"Con rồng xào đâu?"
Đào Tử nhìn vào chiếc xẻng nhỏ trong tay mình, hư không trở mình xào hai lần.
"Không có rồng?" Đào Tử nghi ngờ nói.
Trương lộc bị cô bé chọc cười, đưa tay muốn sờ sờ đầu nhỏ của cô bé.
Thế nhưng giữa đường lại rút về, đây chính là đầu của em bé siêu nhân, có thể tùy tiện động vào được không?
"Chị nói là siêu năng lực, XÍU...UU! một cái không thấy." Trương Lộc giải thích.
"Ồ, à, đấy không phải là siêu năng lực, đó là Ma pháp, chít chít đấy quang quác, quang quác chít chít đấy ..." Đào Tử quơ múa xẻng nhỏ, lớn tiếng mà niệm chú.
"Oa, Hóa ra là Đào Tử biết Ma pháp à?" Trương Lộc hưng phấn hỏi.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh trực tiếp che mặt, làm sao lại có cảm giác Trương Lộc có chút đần độn.
Nhưng vào lúc này, Đào Tử thu hồi cái xẻng, thở dài nói: "Em không có Ma pháp, chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển mới biết Ma pháp, còn có ba nữa, thật không công bình, em cũng muốn có Ma pháp."
"Hả, có đúng không?" Trương Lộc nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
Huyên Huyên vội vàng lắc đầu, cô bé thật sự sẽ không có Ma pháp.
"Đó là chị Uyển Uyển, chị Uyển Uyển siêu lợi hại, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó." Huyên Huyên nói.
Trương Lộc nghe vậy, ngay lập tức đem đầu đưa đến trước mặt Uyển Uyển.
Uyển Uyển đem thân thể hơi co lại sau.
"Em biết Ma pháp?" Trương Lộc hỏi.
"Tôi là chị Uyển Uyển." Uyển Uyển nghiêm túc nói.
Nói xong còn nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.
Vừa nãy Trương Lộc gọi dì của mình là chị Uyển Uyển, thực ngốc, cô mới là "chị Uyển Uyển" đây này.
Trương Lộc nghe vậy đầu óc mơ hồ, con nhóc này muốn cô gọi là chị?
"Tôi gọi em là chị, em liền nói cho tôi biết dùng Ma pháp gì đó?" Trương Lộc thăm dò hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy gật đầu.
"Chị … Uyển Uyển?" Trương Lộc nhỏ giọng gọi.
Vì theo đuổi chân lý, tiếng kêu chị, không dập đầu.
Trương Lộc trong lòng như vậy an ủi mình.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh, rốt cuộc không nhịn được "Phốc" một tiếng cười rộ lên.
"Làm sao vậy? Có gì mà lại cười vui vẻ như vậy?" Hà Tứ Hải từ phòng bếp đi ra hỏi.
Vốn là hắn ở nhà bếp hỗ trợ rửa chén, bị Tôn Nhạc Dao đuổi ra ngoài.
Dì ấy nói mấy cái này, cứ giao cho dì và chú Lưu của hắn là được.
Lưu Trung Miêu biểu thị ... Không dám bày tỏ gì.
Trương Lộc đưa mắt liếc xéo bọn họ, sau đó hướng về Uyển Uyển hỏi: "Tôi đã gọi em là chị rồi, hiện tại em nên nói cho tôi biết em sử dụng loại phép thuật nào?"
"Tôi không biết phép thuật." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
Trương Lộc nghe vậy sững sờ, sau đó dùng sức gãi đầu một cái, cảm giác mình sắp điên rồi.
Lại bị một đứa nhóc lừa gạt rồi.
Đợi đã, không đúng, vịnh Du Long không thể làm giả được, cát trắng trong giày cũng không thể làm giả được.
"Được, được, em không biết phép thuật, vậy em nói cho tôi biết, làm sao trong nháy mắt liền đi đến bờ biển được?" Trương Lộc hỏi.
Uyển Uyển nghe vậy vẻ mặt lộ ra bừng tỉnh.
Trương lộc thấy Uyển Uyển đã hiểu rõ, sắc mặt cũng trở nên vui mừng.
Sau đó chỉ thấy Uyển Uyển dùng tay nhỏ trên không trung giơ giơ.
Mông đít nhỏ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hướng về phía trước nhảy một cái.
Sau đó nghiêng đầu nhìn cô, biểu thị chính là như vậy.
Trương Lộc: "..."
Cô cảm thấy mình sắp nổ tung rồi.
------
Dịch: MBMH Translate