"Được rồi, được rồi, cô lớn như thế, bộ dạng ủy khuất này của cô làm giống như là ai đang bắt nạt cô vậy đó?"
Nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Trương Lộc, Hà Tứ Hải thấy thật buồn cười.
Nhưng mà không thể cười, phải nhịn xuống, bằng không thật sự sẽ chọc giận cô ấy.
"Các anh chính là bắt nạt tôi." Trương Lộc ủy khuất nói.
"Ai bắt nạt cô? Là bọn họ à?" Hà Tứ Hải chỉ vào ba bạn nhỏ đang nằm trên mặt đất chơi máy bay giấy.
Trương Lộc: "..."
Chuyện mất mặt như vậy, tuyệt đối không thể thừa nhận được.
"Chính là anh bắt nạt tôi." Trương Lộc lập tức chuyển đổi đối tượng tố cáo.
"Tại sao tôi phải bắt nạt cô?"
"Anh nói tôi bị bệnh tâm thần." Trương Lộc chuyển động con mắt hỏi.
"Tôi nói lời này khi nào chứ?"
"Anh nói tôi xuất hiện ảo giác, tinh thần có vấn đề, ý tứ không phải là nói tôi bị bệnh tâm thần sao?" Trương Lộc ủy khuất nói.
"Tôi phải nói cho bà nội biết, ô ô ..."
Trương Lộc diễn kịch càng ngày càng sâu, cảm giác ập đến, chặn cũng không ngăn nổi.
"Được rồi, được rồi, sợ cô rồi, cuối cùng cô muốn như thế nào?"
"Anh nói cho tôi biết, hôm nay là có chuyện gì xảy ra?" Trương Lộc nghe vậy lập tức hưng phấn nói.
Vẻ mặt đầy tò mò, nào có cái gì gọi là oan ức khổ sở.
"Tôi không phải đã nói cho cô biết rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Cô nói Tiểu Chu là Thần Tiên → _ → , lời này ai tin được, chị Uyển Uyển, cô cũng không phải người tốt, bắt nạt tôi." Trương Lộc chu mỏ nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy mở tay ra, "Vãn Vãn cũng đã nói rồi, cô không tin, tôi cũng không có cách nào."
Trương Lộc nghe vậy nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhún vai, "Nói thật thì cô lại không tin, vậy còn hỏi làm gì."
Trương Lộc vừa nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu mỉm cười gật đầu.
Trương Lộc quay qua nhìn Hà Tứ Hải.
Sau đó vươn ngón tay gãi gò má của mình.
Phản ứng của cô ấy, khiến Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu cảm thấy có chút kinh ngạc.
Đúng lúc này, Trương Lộc "Oa" mà một tiếng nhảy lên.
Hà Tứ Hải bị cô làm sợ hết hồn.
"Cô làm sao vậy?"
"Anh đúng là Thần Tiên? Vậy anh có thể trường sinh bất lão không? Sẽ Đằng Vân Giá Vụ? Biết Ngự Kiếm Thuật ư xèo xèo xèo ..." Trương Lộc hưng phấn nhảy dựng lên.
Thậm chí đưa tay muốn véo vào mặt Hà Tứ Hải, để xem sự khác biệt giữa thần tiên và người bình thường.
Hà Tứ Hải hoảng sợ hất tay của cô ra
Đúng là một nha đầu điên.
Hà Tứ Hải đứng dậy, đi rửa trái cây cho mấy bạn nhỏ.
Trương Lộc đứng lên muốn đuổi theo, lại bị Lưu Vãn Chiếu kéo lại.
"Được rồi, đừng tiếp tục hỏi nữa, Tứ Hải không có gì đặc biệt cả, cũng chỉ là một người bình thường thôi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Nhưng nói xong, thế nào lại cảm giác như có gì đó lạ lạ?
Đúng lúc này, chợt nhớ tới một tiếng chuông điện thoại di động.
Uyển Uyển đang nằm trên mặt đất chơi máy bay nhỏ ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba lô nhỏ của mình bên cạnh, ngẩn người tại chổ, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
"Uyển Uyển, chắc là mẹ em gọi điện thoại đến đấy." Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển lúc này mới bò lên, mở ba lô ra, lấy điện thoại di động ra.
Sau đó ...
Nhanh chóng chạy đến bên người Hà Tứ Hải, tay nhỏ cầm điện thoại di động, vẻ mặt căng thẳng.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cô, Hà Tứ Hải véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Về sau phải học cách tự trả lời." Hà Tứ Hải giúp cô kết nối điện thoại rồi đưa lại cho cô.
"Oh ~ Oh ~" Uyển Uyển ngoan ngoãn gật đầu, đưa tay nhận lấy.
"hiahia, mẹ ~ "
...
"Cho nên, trên thế giới này thật sự có quỷ?"
"Tôi còn tưởng rằng đã nhìn thấy bài đăng của tôi trên internet, mới tìm được chú hai, hóa ra là bởi vì ông nội ..." Trương Lộc nói xong, vẻ mặt trở nên có chút khổ sở.
"Đã rất lâu rồi không có gặp ông ấy, cũng có chút nhớ ông ấy." Trương Lộc gượng cười nói.
"Ừm, ông ấy nhất định cũng rất nhớ cô." Hà Tứ Hải nói.
Trương lộc nghe vậy, liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải, sau đó khẽ nói: "Không có đâu, ông ấy nghĩ tới anh là nhiều nhất, nhiều năm như vậy, không phải là đang tìm anh, hoặc là đang trên đường tìm anh sao, tôi cũng rất ít khi thấy ông ấy."
Hà Tứ Hải nghe vậy trầm mặc không nói.
"Ông nội bây giờ đang ở đâu?" Trương Lộc hết nhìn đông tới nhìn tây mà nói.
"Đương nhiên trở về m Phủ rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Được rồi, tôi còn muốn gặp ông ấy một chút." Trương Lộc có phần thất vọng nói.
"Cô không sợ quỷ?"
"Đương nhiên là sợ chứ, thế nhưng ông ấy là ông nội của tôi, dĩ nhiên là không sợ rồi." Trương Lộc nói.
"Quỷ kỳ thực không có gì đáng sợ cả, thực ra cũng chẳng khác gì con người."
"Thật sao? Vậy ... Có cơ hội, để cho tôi xem bộ dáng của quỷ ra sao không?" Trương Lộc nghe vậy tràn đầy phấn khởi mà nói.
"Không cần lần sau, có hai con ở đó."
Hà Tứ Hải đưa ngón tay chỉ vào Huyên Huyên với Uyển Uyển đang nằm sấp trên đất ở phòng khách chơi máy bay nhỏ.
Trương Lộc: "..."
"Anh lại muốn lừa tôi đúng không?" Trương Lộc bất mãn hỏi.
"Tôi lừa cô lúc nào, bọn họ đúng là quỷ mà."
"Biết rồi, bọn họ là hai tiểu quỷ, không, là ba cái." Trương Lộc nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy nhún vai, cô không tin cũng được.
"Kỳ thực lần này tôi tới đây, là vì chú hai với bà nội, bọn họ hy vọng tôi tới." Đúng lúc này Trương Lộc bỗng nhiên nói.
"Ồ? Bọn họ gọi cô tới?"
Trương Lộc nghe vậy gật đầu, "Bọn họ có chút không yên lòng, không biết anh làm có tốt không, cho nên phái tôi tới xem một chút, đương nhiên tôi cũng muốn tới chơi."
"Vậy bây giờ, cô đã thấy được chưa?"
"Đương nhiên, anh làm rất tốt, đặc biệt là chị Vãn Vãn, chị ấy rất giỏi ..."
"Lời này của cô là học ở đâu vậy?"
"Bạn học của tôi, ha ha ..."
Hà Tứ Hải mỉm cười lắc lắc đầu.
Trương Lộc thật sự có tính cách trẻ con, ngây thơ mà lại hoạt bát, cả ngày dường như không có buồn phiền gì hết.
Đúng lúc này, Trương Lộc bỗng nhiên đem mặt gần kề Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vội vàng đem đầu co lại phía sau.
"Cô làm gì thế?"
"Em trai Tiểu Chu, anh nói anh là người tiếp dẫn, ngoại trừ có thể thấy được ma quỷ, anh còn có bản lĩnh đặc biệt gì nữa, để tôi mở mang chứ."
Bên trong đôi mắt to tròn của cô, tràn đầy ánh sáng tò mò.
Thế nhưng Hà Tứ Hải trực tiếp tát thẳng vào mặt cô, đem cô đẩy ra.
"Tôi là chị anh đấy, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?" Trương Lộc bất mãn nói.
"Nếu không thì sao?" Hà Tứ Hải đứng dậy không để ý đến cô.
Trương Lộc xoay người đi ra quấn lấy Lưu Vãn Chiếu.
"Đào Tử, chúng ta về nhà." Hà Tứ Hải gọi Đào Tử đang nằm trên mặt đất.
"Ồ." Đào Tử đáp một tiếng bò lên.
Huyên Huyên với Uyển Uyển cũng theo sau.
Về nhà không có gì lớn, chỉ là chuyển sang nơi khác chơi mà thôi.
"Dì Tôn, Chú Lưu, chúng con xin phép đi về trước." Hà Tứ Hải đứng ở cửa phòng bếp, chào vợ chồng Lưu Trung Mưu.
"Cậu chờ một chút." Tôn Nhạc Dao bưng cái mâm đưa cho Hà Tứ Hải.
"Tiểu Bạch còn chưa có ăn, đây là cho Tiểu Bạch." Tôn Nhạc Dao nói.
"Cảm ơn dì Tôn." Hà Tứ Hải nói.
Hắn cũng đã quên mất chuyện này, cũng may mà có Tôn Nhạc Dao, nếu không Tiểu Bạch sẽ rất thảm.
"Đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì chứ." Tôn Nhạc Dao mỉm cười vỗ cánh tay hắn, sau đó xoay người đi vào dọn dẹp phòng bếp.
Trương Lộc cũng là thông minh, biết nói không lại Hà Tứ Hải, thế là quấn lấy Lưu Vãn Chiếu, không ngừng muốn cô ấy giúp đỡ, để Hà Tứ Hải lộ hai tay cho cô nhìn.
Lưu Vãn Chiếu bị cô ấy quấn không có cách nào, dù sao cũng là chị dâu, cũng phải cho chút mặt mũi, thế là chỉ có thể tìm Hà Tứ Hải, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ấy.
"Như vậy ..."
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút nói, "Vậy các cô đi với tôi tới Vấn Tâm Quán."
"Tại sao phải đi Vấn Tâm Quán?" Lưu Vãn Chiếu có chút kỳ quái hỏi.
"Vừa vặn, cũng để cho em xem ít đồ." Hà Tứ Hải nói.
"Đồ gì?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.
"Đợi lát nữa chẳng phải sẽ biết sao?" Hà Tứ Hải thừa nước đục thả câu nói.
Sau đó gọi ba bạn nhỏ đang chơi với mèo đi ra ngoài.
"Có thể để cho Uyển Uyển dùng XÍU...UU! Năng lực như vậy mà không sử dụng thì tiếc lắm." Trương Lộc ở bên cạnh hưng phấn nói.
"Không cần, mới vừa ăn cơm xong, đi bộ một chút để tiêu cơm." Hà Tứ Hải nói.
Trương Lộc nghe vậy chu miệng lên rất khó chịu.
Thực sự là không cho người chị này chút mặt mũi nào mà.
------
Dịch: MBMH Translate