Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 391 - Chương 391: Phượng Hoàng Tập.

Chương 391: Phượng Hoàng Tập. Chương 391: Phượng Hoàng Tập.

"Nắm chặt tay, chú ý xe cộ lui tới." Hà Tứ Hải nói với ba đứa nhóc đi theo phía sau mông.

Một đứa cũng còn tốt, ba đứa đúng là không dễ mang theo.

Cho nên dọc theo đường đi chỉ có thể để cho ba người các nàng nắm tay nhau.

Nhưng mà cũng may con đường men theo hồ rất rộng rãi, cộng với xe cộ cũng không nhiều.

"Nhắc mới nhớ, chị còn chưa thấy chỗ làm việc của tiểu Chu."

Trương Lộc vừa đi vừa nhảy, dẫm lên mấy ô vuông dành cho người đi đường.

Ba tên nhóc thấy vậy thì học theo răm rắp.

"Không có gì đẹp cả, trống rỗng, không có cái gì?" Hà Tứ Hải nói.

"Vậy em dẫn bọn chị qua đó xem cái gì?"

"Đi đến chẳng phải sẽ biết sao, hỏi em cũng sẽ không nói cho chị."

"Thần thần bí bí, đúng rồi, tiểu Chu, em là cố vấn tâm lý, chuyện làm ăn thế nào? Khách hàng nhiều không?"

" y..., rất quạnh quẽ, căn bản không người nào." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy chẳng phải là không kiếm được tiền sao?" Trương Lộc nghe vậy thì rất giật mình.

"Đúng vậy, cho nên dựa cả vào Vãn Vãn nuôi em." Hà Tứ Hải ôm lấy vai của Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cười nói: "Em đừng nghe anh ấy nói lung tung."

Tuy rằng hiện tại trong tay Hà Tứ Hải không có nhiều tiền, nhưng còn không đến mức cần Lưu Vãn Chiếu nuôi.

Thế nhưng Trương Lộc nhìn Lưu Vãn Chiếu rồi lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, thật giống như là tin lời hắn.

"Vấn Tâm Quán?" Trương Lộc đứng ở trước lối vào, nhìn mấy chữ trên đầu cửa, bày ra dáng vẻ thưởng thức.

"Sao thế? Chị hiểu thư pháp sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không hiểu." Trương Lộc nói với vẻ đương nhiên.

"Không hiểu thì chị con nhìn cái gì?"

"Tuy rằng không hiểu, thế nhưng nó đẹp nha." Trương Lộc nói.

"Được rồi, chị biết đây là ai viết không?"

Trương Lộc nghe vậy lập tức nói: "Chú Lưu viết."

"Ồ, làm sao chị biết?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất giật mình.

"Vãn Vãn nói cho chị, hay là chú Lưu nói cho chị?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Đều không phải, chuyện này rất khó đoán sao?"

"Chị không hiểu thư pháp, em còn hỏi chị là ai viết, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì sẽ không hỏi chị như vậy. Cho nên chị nhất định là biết người viết cái chữ này, mà chị lại biết được mấy người? Người có thân phận phù hợp lại có mấy người? Rõ ràng chính là chú Lưu, không phải sao?"

Có lý có chứng cứ, làm cho người tin phục.

Lưu Vãn Chiếu cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái.

Hà Tứ Hải nghe vậy, cảm thấy rất là ngạc nhiên, “Chị xem ra còn rất thông minh nha?"

"Đó là đương nhiên."

Trương Lộc nghe vậy thì rất là đắc ý.

Nhưng tiếp theo phản ứng lại, cái gì gọi là xem ra? Nàng vốn dĩ đã rất thông minh, từ nhỏ đến lớn, thành tích học tập của nàng vẫn luôn là đứng đầu, không để cha mẹ phải lo lắng cái gì.

"Tiểu Chu, chị là chị." Trương Lộc nghiêm túc hỏi.

"Cho nên."

"Em có thế tôn trọng người chị này một chút hay không?" Trương Lộc bất mãn hỏi.

"Em rất tôn trọng chị nha."

→_→

"Chị Vãn Vãn, chị nên quản tiểu Chu một chút. Tuy rằng hiện em đang gọi chị là chị, nhưng sau này chị sẽ phải gọi em là chị đó nha." Trương Lộc nói không lại Hà Tứ Hải liền nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

"Được, chị biết rồi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Nhìn dáng vẻ thuận miệng ứng phó của Lưu Vãn Chiếu, Trương Lộc hầm hừ rồi đi về phía trong cửa hàng.

Ba tên nhóc đang nắm tay vịn của cầu thương.

Xem tay vịn như là leo lên đỉnh núi, cong cái mông nhỏ, đạp chân ngắn, sử dụng sức bú sữa không ngừng bò lên.

"Ba tên nhóc này, không thể yên tĩnh một hồi sao?"

Hà Tứ Hải vội vàng đi tới, "Hái" các nàng xuống từ trên tay vịn.

"Vui đùa một chút mà, vui đùa một chút mà, rất tẻ nhạt nha." Đào Tử dùng tay nhỏ níu lại, bày ra dáng vẻ như không có gì.

"Trẻ con, nào có nhiều tẻ nhạt như vậy?" Hà Tứ Hải gõ đầu nhỏ của nàng một cái.

"Trẻ nhỏ vì sao lại không thể tẻ nhạt chứ?" Đào Tử ôm đầu nhỏ rất bất mãn.

"Được rồi, đi thôi, mang các con đi đến chỗ chơi vui." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó nói với Trương Lộc đang nhìn ở xung quanh: "Đừng xem nữa, đi theo em."

Nói xong hướng về phía bên trong góc, sau đó chớp mắt liền biến mất ở trước mắt mọi người.

"Ồ, ba ba đâu?" Đào Tử giật mình hỏi.

Sau đó quay đầu nhìn về phía chị Uyển Uyển ở bên cạnh.

Chị Uyển Uyển vẫn còn ở nơi này mà.

Đào Tử vội vàng xông qua.

Sau đó nàng cũng biến mất rồi.

Trương Lộc là người thứ hai xông tới, tiếp theo nàng liền cảm giác cảnh sắc trước mắt thấy đổi.

Nàng vốn dĩ đang ở bên trong vấn tâm quán bỗng xuất hiện trước một ngôi đền thật to, phía dưới đền thờ là một đường phố thật dài, hai bên đường phố là kiến trúc màu cổ kính.

Hai bên đường còn có các loại quán nhỏ.

Đáng tiếc trên toàn bộ đường phố đều vắng vẻ không tiếng động, không có một bóng người.

Không, nói chính xác là hai bóng người.

Hà Tứ Hải đang dắt Đào Tử đứng ở trước đền thờ, mỉm cười nhìn nàng.

"Đây là..."

Nàng vừa muốn hỏi, Lưu Vãn Chiếu liền dắt Huyên Huyên và Uyển Uyển xuất hiện ở bên cạnh nàng.

"Chị Vãn Vãn, đây là chỗ nào vậy?" Thế là Trương Lộc lập tức hỏi Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

Lưu Vãn Chiếu lắc lắc đầu, Huyên Huyên cũng đang tò mò đánh giá bốn phía.

Chỉ có Uyển Uyển nghe vậy thì tiếp lời, nhỏ giọng nói: "Nơi này là Quỷ Thị của Phượng Cô đại nhân."

Giọng nói của nàng bởi vậy mà run rẩy, chuyện xảy ra ở Quỷ Thị ngày hôm đó quả thực đã doạ đến nàng rồi, xiềng xích màu đỏ hiện lên bầu trời, giống như là linh xà, cắn nuốt từng quỷ hồn một.

Nếu không phải là bởi vì có Hà Tứ Hải ở đó, nàng đã sớm trốn đi rất xa rồi.

"Quỷ Thị?" Trương Lộc và Lưu Vãn Chiếu nghe vậy đều cảm thấy sợ.

Đường phố vắng vẻ khiến cho lòng các nàng bất an, đồng thời cảm thấy giống như có vô số con mắt đang nhòm ngó các nàng từ trong bóng tối.

"Phượng... Phượng Cô đại nhân là ai?" Trương Lộc run rẩy hỏi.

"Phượng Cô đại nhân chính là Phượng Cô đại nhân nha." Uyển Uyển nghe vậy thì gãi đầu một cái rồi nói.

Trương Lộc còn muốn hỏi, đã nghe Hà Tứ Hải nói: "Các người đứng ở nơi đó làm gì, lại đây đi."

Trương Lộc nghe vậy thì vội vàng sải bước chạy tới.

Chạy đến giữa đường lại như nhớ tới cái gì, xoay người lại kéo Lưu Vãn Chiếu, kéo các nàng đi về phía trước.

Lưu Vãn Chiếu đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo là mỉm cười.

"Tiểu Lộc, Tứ Hải ở đây, không có chuyện gì đâu." Lưu Vãn Chiếu an ủi.

Vừa mới bắt đầu nghe Uyển Uyển nói đây là Quỷ Thị, trong lòng nàng cũng có chút sợ hãi.

Thế nhưng sau khi Hà Tứ Hải lên tiếng, những cảm giác này liền biến mất không còn tăm hơi nữa. Nàng tin tưởng Hà Tứ Hải sẽ bảo vệ nàng, hơn nữa quỷ hình như cũng không có gì đáng sợ.

"Các người làm gì đó?"

Hà Tứ Hải thấy Trương Lộc sốt sắng mà lôi Lưu Vãn Chiếu đi tới thì tò mò hỏi.

"Đây là Quỷ Thị? Vậy có phải là có rất nhiều quỷ hay không?" Trương Lộc cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

Sau đó nhìn ra ngã tư trống vắng phía sau lưng hắn.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì phản ứng lại, nhìn Uyển Uyển một cái rồi giải thích: "Trước đây là vậy, nhưng mà hiện tại ở đây đã không còn quỷ nữa, đương nhiên cũng không có người."

"Nơi này gọi là Phượng Hoàng Tập." Hà Tứ Hải đưa tay chỉ về phía đền thờ trên đầu.

Trương Lộc và Lưu Vãn Chiếu ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy trên đền thờ có ba chữ Phượng Hoàng Tập.

"Chữ đẹp." Lưu Vãn Chiếu cảm khái một tiếng.

Chỉ thấy mấy chữ này viết như rồng bay phượng múa, giống như thật sự là muốn bay lên trời, nhìn một chút, có cảm giác như tâm thần bị đoạt, tâm hoảng ý loạn, khiến người không tự chủ được mà dời ánh mắt, không dám dừng lại lâu.

"Phượng Cô là ai?" Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu thu hồi ánh mắt rồi hỏi.

" y..."

Điểm đáng quan tâm không nên là không gian thần kỳ, Phượng Hoàng Tập thần kỳ sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment