Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Ta Là Thần.

Chương 392: Ta Là Thần. Chương 392: Ta Là Thần.

"Phượng Cô vốn là chủ nhân của Phượng Hoàng Tập này, cũng là Sơn Thần của Phi Phượng Lĩnh." Hà Tứ Hải cũng không có che giấu.

"Sơn Thần?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe Hà Tứ Hải nói tới một vị thần linh khác.

"Vậy... Vậy sao nàng lại giao chỗ này cho anh." Lưu Vãn Chiếu lắp ba lắp bắp hỏi.

Chỗ này vừa nhìn liền biết không phải chỗ bình thường, làm sao có khả năng tùy tiện tặng cho người khác được.

Nàng có lòng tin tranh cùng người một chuyến, nhưng lại không tự tin tranh cùng thần một chuyến.

Trương Lộc ở bên cạnh lập tức dùng ánh mắt nhìn tra nam để nhìn hắn.

"Ai nói cho em là nàng đưa cho anh?"

Lưu Vãn Chiếu và Trương Lộc hai mặt nhìn nhau, Hà Tứ Hải hình như là chưa từng nói.

Hà Tứ Hải quay đầu lại, vung tay lên.

Chỉ thấy phòng ốc hai bên lập tức đổ ngã xuống đất giống như những khối gỗ, sau đó lại nhanh chóng được ghép lên, biến thành từng khối kiến trúc kỳ dị quái đản.

"Oa." Đào Tử kinh ngạc thốt lên một tiếng, vẻ mặt vui mừng.

Đúng là chơi quá vui.

Nàng duỗi tay nhỏ ra, học dáng vẻ của Hà Tứ Hải, bắt hai cái đối với hư không.

Đúng lúc này, mọi người bỗng nhiên cảm thấy không gian điên đảo.

Đầu hướng xuống, chân hướng trên, đảo ngược đứng ở trên không, giống như không gian phản chiếu trong Marvel vậy.

Mặt đất bắt đầu không ngừng kéo dài ra bốn phía, kiến trúc lại như chiếc kính vạn hoa, không ngừng biến hóa vặn vẹo.

Đào Tử kinh ngạc thốt lên một tiếng, ôm lấy đùi Hà Tứ Hải, giống như một con gấu Koala treo ở trên người hắn.

"Phía trên thế giới này không có thần, tất cả thần đều là quỷ, chỉ cần là quỷ thì đều nên quay về Minh Thổ." Hà Tứ Hải nói tiếp.

Động tác trên tay không ngừng, hắn khua tay, những viên gạch vốn dĩ nằm trên đất bỗng tạo thành một chiếc đài to lớn hình tròn trôi nổi giữa không trung.

Đào Tử nhìn trái, nhìn phải, duỗi bàn chân nhỏ ra thử thăm dò, thấy không có chuyện gì xảy ra, lúc này mới lặng lẽ thả Hà Tứ Hải ra.

Sau đó nhìn lại bên cạnh, liền thấy chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển đều bình tĩnh đứng ở một bên.

Nàng lập tức lộ ra vẻ sùng bái, hai chị đúng là lợi hại, các nàng lại không sợ sệt một chút nào?

Cho nên bọn họ có phải là cũng biết ma pháp hay không?

"Không có thần? →_→ "

Trương Lộc nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc.

Nhìn cảnh tượng xung quanh, sợ rằng đây chính là siêu năng lực không thể giải thích được rồi.

"Thế nhưng ở đây, ta chính là thần linh." Hà Tứ Hải đưa tay điểm một cái vào hư không.

Mọi người trở về chỗ, phòng ốc hai bên cũng biến thành dáng vẻ mà mọi người nhìn thấy lần đầu.

Sau đó vô số hoa tươi mọc lên từ dưới nền đất, từ mái hiên, từ bên trong khe hở, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới liền biến thành biển hoa.

Lưu Vãn Chiếu nhìn Hà Tứ Hải, hai mắt bốc lên vô số ngôi sao, trong lòng tràn ngập rung động, có một loại cảm giác nói không ra lời.

Từ khi nàng quen biết Hà Tứ Hải cho tới nay, Hà Tứ Hải đối nhân xử thế luôn luôn là khiêm tốn, biết tiến biết lùi.

Cho dù có thể câu thông với quỷ thần, thế nhưng cũng chưa bao giờ tự cao tự đại, giống như một người bình thường chân chính.

Ở lâu cùng hắn, nàng thậm chí còn quên mất hắn là thần.

Cho nên vào giờ phút này, Hà Tứ Hải nói ra lời nói bá khí như vậy, Lưu Vãn Chiếu cảm thấy mình đều sắp hòa tan rồi.

Trương Lộc há to miệng, ngây ngốc nhìn bốn phía.

Tuy rằng nàng trước đó nàng có tin tưởng Hà Tứ Hải là thần, nhưng một màn trước mắt vẫn khiến cho nàng khiếp sợ không nhẹ.

Lúc này hoa cỏ trên đất vẫn đang không ngừng sinh trưởng, cho đến quá đầu gối mới ngừng lại.

Đối với người lớn là quá đầu gối, nhưng đối với bọn nhỏ thì đều sắp tới ngực rồi.

Này, Đào Tử lặng lẽ đưa đầu đến trước một gốc bồ công anh sắp cao bằng nàng, há miệng thổi một cái.

Hà Tứ Hải liếc mắt một cái, một trận gió nhẹ bỗng nhiên xuất hiện.

Bồ công anh lập tức bay về phía không trung giống như những chiếc dù che mưa nhỏ.

Ha ha ~

Bọn nhỏ hoan hô đuổi theo.

Nơi này giống như là một rừng cây hoang dã rộng lớn.

Uyển Uyển ngắt một đóa hoa màu phấn hồng rồi cài ở trên đầu, coi như dù hoa nhỏ.

Huyên Huyên ngắt cỏ đuôi chó kẹp ở phía sau mông, làm thành đuôi nhỏ của mình.

Đào Tử ngắt một ngọn cỏ, nói đó là Đại Bảo Kiếm vô địch của nàng.

Hà Tứ Hải sợ các nàng ngã chổng vó nên giật giật ngón tay, tất cả hoa cỏ khôi phục lại dáng vẻ vốn có của nó.

Bọn nhỏ mặc dù có chút thất vọng, nhưng đập vào mắt là các đóa hoa với đủ mọi màu sắc thì vẫn là rất vui vẻ.

"Đi theo anh." Hà Tứ Hải nắm tay Lưu Vãn Chiếu rồi đi về phía trước.

"Chờ chị đã nha." Trương Lộc vội vàng đuổi theo.

"Tiểu Chu ~" Trương Lộc đuổi theo, trơ mặt ra, dùng giọng điệu nũng nịu gọi một tiếng.

"Sao thế? →_→ "

"Hì hì, đây là pháp thuật sao? Có thể hay không? ~ "

Nàng nói xong đã nhướng mày, dáng vẻ buồn cười kia chọc cho Lưu Vãn Chiếu cười ha ha.

Hà Tứ Hải có chút không còn gì để nói: "Đều nói là không có thần rồi, cho nên nào có cái gì mà pháp thuật, em còn cần người dạy đây."

 ̄へ ̄

Nhưng mà rất hiển nhiên, Trương Lộc không tin hắn.

"Lừa người, nếu như em không có pháp thuật, vừa nãy như vậy, như vậy..." Trương Lộc vừa nói, vừa khua tay múa chân ra hiệu.

"Đó là bởi vì vùng không gian này thuộc về em, em đương nhiên là có quyền điều khiển, cho nên đây hông phải là pháp thuật." Hà Tứ Hải nói.

"Hừ, chị mới không tin." Nàng móc móc ở trong túi, móc ra một thỏi son.

"Đây là son môi của chị, chị có quyền chi phối tuyệt đối đối với nó, cho nên chị có thể biến nó thành hoa sao? Rất hiển nhiên là không thể." Trương Lộc phản bác.

Có lý có chứng cứ, khiến người tin phục, Hà Tứ Hải trong lúc nhất thời cũng không biết phản bác thế nào.

Cho nên...

"Vãn Vãn, em nói xem nếu như hôn lễ của chúng ta được tổ chức ở đây thì sẽ như thế nào?" Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh.

"Hả?" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì sửng sốt, nàng không nghĩ tới Hà Tứ Hải đột nhiên lại nói tới đề tài này.

Nói thực sự, vợ chồng Lưu Trung Mưu thực ra đã nói chuyện này với Lưu Vãn Chiếu rất nhiều lần, bảo nàng hỏi Hà Tứ Hải một chút bọn họ lúc nào thì kết hôn.

Bởi vì tuổi của Lưu Vãn Chiếu đã không còn nhỏ nữa, hơn nữa chỉ có kết hôn thì Hà Tứ Hải mới coi như là người một nhà thật sự, nếu không kết hôn thì bất cứ lúc nào đều có biến số.

Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn chưa từng mở miệng, bởi vì Hà Tứ Hải còn trẻ, Lưu Vãn Chiếu không muốn bó ép hắn.

Lúc này nghe Hà Tứ Hải chủ động nhắc tới, trong lòng vui sướng khó có thể nói nên lời, nào còn có cái gì để phản đối.

Thế nhưng nhìn nàng ngây người, Hà Tứ Hải còn cho rằng là nàng không đồng ý.

Thế là cười giải thích: "Nếu như hôn lễ tổ chức ở đây, việc bố trí cảnh tượng sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, em muốn cảnh tượng như thế nào, anh đều có thể điều chỉnh ra giúp em."

Hà Tứ Hải nói xong, vung tay lên, vô số hoa hồng mọc ra từ hai bên đường lớn.

Các loại bướm màu uyển chuyển nhảy múa trên không trung.

Mấy tên nhóc phía sau thốt lên tràn đầy kinh ngạc, hưng phấn đuổi theo bướm màu bay lượn trên không trung.

"Tiểu Chu, chị đang nói chuyện cùng với em đó." Trương Lộc bất mãn nói.

"Ồ."

"Há, em chỉ ồ thôi sao?" Trương Lộc xoa eo, bày ra dáng vẻ rất tức giận.

"Em cảm thấy như thế nào?" Nhưng là Hà Tứ Hải hoàn toàn không phản ứng nàng, tiếp tục hỏi Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu cuối cùng phản ứng lại, lập tức thoải mái nói: "Được nha."

"Nhưng mà, anh đừng tiếp tục bắt nạt tiểu Lộc nữa, nàng sắp nổ tung rồi."

"Đã nổ tung rồi." Trương Lộc tức giận nói.

Hà Tứ Hải nhún vai một cái, "Ở đây em chính là thần, chị có nổ tung cũng chết không được, cho dù chết rồi thì cũng không sao cả."

"Chị Vãn Vãn, chị nhìn hắn xem, có làm người ta tức hay không? Có làm người ta tức hay không..." Trương Lộc đã bị làm cho tức đến mức nói năng lộn xộn.

"Làm người tức giận. "

Bỗng nhiên phía sau có một giọng nói nho nhỏ.

Trương Lộc phục hồi tinh thần, Đào Tử đang đứng ở sau lưng nàng.

Tay nhỏ giơ lên cao, trong lòng bàn tay có một con bướm màu đang đậu, chớp cánh, đẹp như là mộng.

"Chị cũng tới, chị cũng tới." Trương Lộc hưng phấn giơ tay lên.

Sau đó...

Tất cả bướm màu trên không trung bỗng nhiên đều biến thành ong vò vẽ, đầu của chúng còn lớn đến đáng sợ.

Mũi kim phía sau mông phảng phất như đều lóe lên ý lạnh.

Trương Lộc hét lên một tiếng, vội vàng rút tay trở về.

"Tiểu Chu ~ "

Thật sự nổ tung rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment