Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 393 - Chương 393: Tiểu Lộc Thiện Lương.

Chương 393: Tiểu Lộc Thiện Lương. Chương 393: Tiểu Lộc Thiện Lương.

"Ba mẹ em đều là bộ đội, em lúc nhỏ không ai chăm sóc, cho nên đều là sống cùng ông nội bà nội, cũng chính là ở nhà chú hai, cho dù sau này đi học thì nghỉ đông và nghỉ hè cũng đều trở về nhà chú hai..."

"Khi đó em tiểu Chu còn rất nhỏ nha, đặc biệt yêu thích đi theo phía sau mông em, em mang theo nó đi chơi đùa khắp thôn."

"Còn thường xuyên đánh nhau cùng bọn nhỏ trong thôn, chú hai phạt bọn em đứng, ông nội liền đến giúp chúng em dạy dỗ chú hai. Đương nhiên, ông nội chủ yếu vẫn là thương tiếc tiểu Chu, nhưng mà tiểu Chu khi đó còn rất nhỏ nha, thấp thấp, béo béo..."

Trương Lộc đưa tay ra hiệu, giống như bé trai kia lại xuất hiện ở trước mắt của nàng.

"Đoạn ngày tháng kia thật sự rất vui vẻ, đáng tiếc tiểu Chu hiện tại đều không nhớ được..." Trương Lộc có chút mất mát nói.

"Tết năm đó, sau khi mẹ đón em trở về, từ sau lúc đó liền chưa từng thấy em tiểu Chu nữa. Lúc em biết tin tức này thời điểm, cảm thấy rất lo lắng, còn từng trồn nhà đi, nói muốn đi tìm em tiểu Chu. Chuyện này đã dọa cho ba mẹ em phát sợ, từ sau đó, mẹ em xin chuyển nghề, tự mình ở nhà mang trông em..."

Lưu Vãn Chiếu ngồi ở đối diện Trương Lộc, lẳng lặng mà nghe.

Trương Lộc xưa nay chưa từng nói những câu nói này với bất kỳ ai, đương nhiên cũng không tìm được người để nói.

Những năm gần đây, nàng vẫn luôn nghĩ biện pháp tìm Hà Tứ Hải.

Nhưng bài đăng trên mạng kia cũng đều là nàng đăng.

"Cảm ơn, chị nghĩ Tứ Hải có người chị như em đúng là một chuyện rất may mắn." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Thật sao?" Trương Lộc nghe vậy thì vui vẻ hỏi.

Lưu Vãn Chiếu gật gật đầu.

Nhưng rất nhanh Trương Lộc liền thở phì phò, nói: "Hắn chỉ biết bắt nạt em, không còn dáng vẻ đáng yêu khi còn bé chút nào cả, ngay cả chị gái còn không gọi."

"Em cũng biết, năm đó hắn còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ được, cho nên còn cảm thấy chưa quen thuộc với em, chờ sau khi chậm rãi quen thuộc rồi, chị nghĩ hắn sẽ gọi em là chị gái thôi."

"Được rồi, được rồi, thực ra cũng không sao cả, không quản hắn có gọi hay không thì em đều là chị của hắn." Trương Lộc chống nạnh, nói, dáng vẻ không khác gì trẻ con.

Nói xong, nàng còn nhìn sang bên cạnh một chút, thấy Hà Tứ Hải đi mua nước còn chưa có trở lại.

Thế là móc một tấm thẻ ngân hàng ra từ trong túi tiền rồi đưa cho Lưu Vãn Chiếu: "Cái này cho chị."

"Ồ, làm cái gì vậy?" Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.

"Đây là tiền tiêu vặt những năm này của em, tuy rằng không phải rất nhiều, thế nhưng có thể cung cấp cho tiểu Chu một ít gia dụng. Hắn còn phải nuôi Đào Tử, không tiền không thể được." Trương Lộc nói nghiêm túc.

"Chị cũng không thể lấy được." Lưu Vãn Chiếu vội vàng nói.

"Em đây không phải cho chị, là cho tiểu Chu."

"Vậy tại sao em lại không trực tiếp đưa cho anh ấy?"

"Hắn là con trai mà, cần mặt mũi, em mà đưa trực tiếp thì hắn không nhất định sẽ nhận, đưa cho chị cũng giống như vậy." Trương Lộc nói với vẻ đương nhiên.

Cách làm của Trương Lộc khiến cho Lưu Vãn Chiếu cảm thấy rất là bất ngờ, đồng thời cũng rất là cảm động.

Trương Lộc ngây thơ, đơn thuần, tâm địa thiện lương, đúng là một cô gái rất tốt.

"Nếu như em biết hắn sẽ không nhận lấy, chị lại càng không thể nhận rồi, nếu không Tứ Hải biết được sẽ trách chị." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Nhưng mà..."

"Nhưng mà cái gì?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Nhưng mà nếu như em tiểu Chu cứ tiêu tiền của chị, như vậy không được tốt lắm." Trương Lộc nhỏ giọng nói.

"Là ai nói với em là Tứ Hải tiêu tiền của chị vậy?" Lưu Vãn Chiếu dở khóc dở cười, nói.

"Ngày hôm qua chính các người nói nha, hơn nữa chuyện làm ăn trong cửa hàng của tiểu Chu cũng không được. Nhưng mà cũng đúng, hắn còn chưa học xong cấp 3, mở phòng tư vấn tâm lý thì có thể có người nào chứ?" Trương Lộc nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì nở nụ cười.

"Chuyện làm ăn của anh ấy quả thực không được, hơn nữa còn phải thường xuyên bỏ tiền ra. Thế nhưng trong những đơn hàng thành công ít ỏi kia của anh ấy, thấp nhất trăm ngàn, cao nhất ba triệu, nhà đều mua không cần trả góp. Em cảm thấy hắn sẽ thiếu tiền sao?"

"(⊙? ⊙) "

"Chị nói thật sao?" Trương Lộc cảm giác khó có thể tin nổi.

"Đương nhiên là thật, em cũng nhìn thấy nhà rồi, còn có thể là giả?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Em còn tưởng rằng là chú hai cho tiền đặt cọc để vay mua." Trương Lộc nói.

Sau đó vội vàng cất thẻ ngân hàng lại vào trong túi tiền.

Trong lòng của nàng vẫn còn sợ hãi, nói: "Thực ra em đúng là thực sự có chút không nỡ, đây chính là tất cả tiết kiệm của em rồi, nếu đều cho tiểu Chu thì em ít nhất sẽ phải sống khổ sở trong vòng mấy tháng kế tiếp."

"Ha ha." Nhìn dáng vẻ thẳng thắn không chút làm bộ cuảng nàng, Lưu Vãn Chiếu cười to lên.

"Chị Vãn Vãn, chị cười cái gì? Em nói chính là thật, bởi vì phí sinh hoạt mà ba mẹ vừa mới cho cũng ở bên trong, em lại ngại đưa tay xin bọn họ lần nữa."

"Bởi vì chị phát hiện, chị càng ngày càng yêu thích em đó." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Chị Vãn Vãn, em cũng rất yêu thích chị. Em đồng ý chuyện chị làm em dâu em." Trương Lộc vẻ mặt thành thật nói.

"Cảm tạ chị đã đồng ý." Lưu Vãn Chiếu dừng nụ cười, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Không cần khách sáo." Trương Lộc nói.

Sau đó hai người nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.

"Các người đang cười cái gì?" Hà Tứ Hải ôm hai bình nước đi tới, hỏi.

"Chuyện của con gái, anh hỏi nhiều như vậy làm gì?" Lưu Vãn Chiếu tiếp nhận nước trong tay Hà Tứ Hải, đưa cho Trương Lộc một bình.

"Cảm ơn, em phải đi rồi, lần sau lại tới tìm các người chơi." Trương Lộc tiếp nhận nước, nhảy lên rồi nói.

Trương Lộc đến Hợp Châu chỉ là nhìn xem Hà Tứ Hải sống như thế nào.

Hơn nữa nàng còn phải lên lớp, cũng không thể cứ xin nghỉ được.

Cho nên thứ hai phải về Bằng Thành.

Sáng sớm, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cùng đưa nàng đến sân bay.

Về phần Đào Tử và Huyên Huyên thì đều đi nhà trẻ rồi, đương nhiên là không thể tiễn nàng.

Uyển Uyển cũng trở về nhà tìm ba mẹ của nàng rồi.

"Được, chờ đến lúc em nghỉ đông, nhớ dành ra nhiều thời gian một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Ai." Trương Lộc bỗng nhiên trầm xuống, thở dài một tiếng.

"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu tò mò hỏi.

"Nếu có Uyển Uyển ở đây thì tốt rồi, em sẽ không cần đi máy bay nữa, còn có thể được hoàn lại tiền vé máy bay." Trương Lộc lặng lẽ liếc xéo Hà Tứ Hải bên cạnh.

"Đừng hòng nghĩ tới, Uyển Uyển cũng không phải là công cụ giao thông, nhanh chóng đi vào đi." Hà Tứ Hải nói.

"Thật nhỏ mọn." Trương Lộc hầm hừ nói.

Sau đó quay sang nói với Lưu Vãn Chiếu: "Chị Vãn Vãn, em đi đây, nói xong liền cầm lấy ba lô, đi về phía cửa xét vé."

Mắt thấy Trương Lộc sắp đi vào cửa kiểm tra, Hà Tứ Hải nói: "Cái kia..."

"Làm sao, có phải là không nỡ chị hay không?" Trương Lộc quay đầu lại, cao hứng nói.

"Nói lời ngốc nghếch gì đó, chị nói lại cùng bà nội, hai ngày nữa em sẽ trở lại thăm bàg." Hà Tứ Hải nói.

"Thực sự là, hại chị mừng hụt, chị biết rồi. Nhưng mà có Uyển Uyển đúng là thuận tiện." Trương Lộc nói với vẻ mặt hâm mộ.

Sau đó liền đi theo phía sau đội ngũ vào cửa soát vé.

"Tiểu Lộc đúng là một cô gái cực kỳ tuyệt vời, xinh đẹp, thông minh lại thiện lương, sau này không biết người đàn ông nào có phúc khí có thể lấy nàng làm vợ đây." Lưu Vãn Chiếu nói.

Lưu Vãn Chiếu cũng không khoa trương một chút nào, tượng mạo của Trương Lộc thì không cần phải nói rồi. Hà Tứ Hải ngoại trừ hơi đen một chút thì tuyệt đối là một soái ca, chủ yếu là bởi vì gen gia đình tốt, Trương Lộc đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Về phần thông minh thì càng không cần phải nói rồi, nếu không sao có thể thi vào trường đại học Trung Sơn?

Đại học Trung Sơn đâu phải là mấy trường đại học hạng ba bình thường.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại không đồng ý với cách nói của nàng.

"Nào có tốt như em nói vậy, cho dù tốt thì còn có thể hơn được em sao?"

"Cũng không thể so như vậy được."

Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại vui rạo rực.

"Đi thôi, về nhà ~ "

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment