Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 395 - Chương 395: Cách Tặng Lễ Của Người Có Tiền.

Chương 395: Cách Tặng Lễ Của Người Có Tiền. Chương 395: Cách Tặng Lễ Của Người Có Tiền.

"Anh nhớ kỹ phải tưới nước cho trầu bà vàng này, lần trước mua mấy chậu cây xanh, có mấy cây đều bị chết rồi."

Lưu Vãn Chiếu cầm bình nước chạm vào trên lá cây mấy lần.

Đây là trở về nhìn thấy ở trên đường nên thuận tay mua.

"Hừm, anh biết, chủ yếu là anh không thường xuyên ở đây, cho nên mới bị héo chết."

"Sức sống của trầu bà vàng rất ngoan cường, anh mấy ngày không tưới nước đều được, còn có lan điếu cũng vậy, đợi lát nữa em sẽ đi mua thêm mấy cây."

Hà Tứ Hải cũng không lên tiếng, mỉm cười nhìn bóng người bận bịu của Lưu Vãn Chiếu, lẳng lặng nghe nàng thao thao bất tuyệt...

Cái cảm giác này thực ra rất tốt.

Mãi đến tận khi trên không trung chấn động một cái, một nhà bốn người Lâm Kiến Xuân đột nhiên xuất hiện ở bên trong Vấn Tâm Quán, Lưu Vãn Chiếu lúc này mới đặt bình tưới trong tay xuống.

Lúc này, một nhà Lâm Kiến Xuân đều mang theo vẻ mặt kinh dị và khiếp sợ.

Mặc dù biết Uyển Uyển có bản lĩnh chớp mắt đi ngàn dặm, nhưng sau khi chân chính trải nghiệm bọn họ mới bị khiếp sợ tột đỉnh.

Lâm Kiến Xuân đầu tiên là trấn định lại, ổn định tâm trạng rồi chắp tay đối với Hà Tứ Hải: "Hà tiên sinh, làm phiền rồi."

"Không có gì, ngồi đi." Hà Tứ Hải mỉm cười chào hỏi.

Lúc này, Uyển Uyển vốn đang nắm tay Chu Ngọc Quyên bông buông ra.

Sau đó chạy tới kéo Hà Tứ Hải, chỉ chỉ vào Lâm Trạch Vũ đứng ở bên cạnh, mặt đầy kinh ngạc mà không ngừng nhìn xung quanh.

"Hắn... Hắn vô lại, cứ nhất định phải đến cùng Uyển Uyển." Uyển Uyển cáo trạng với Hà Tứ Hải.

Chu Ngọc Quyên nói với nàng, ba mẹ muốn gặp ông chủ, ông chủ cũng đồng ý gặp ba mẹ.

Thế nhưng không nói muốn gặp em trai nha, cho nên tại sao hắn lại muốn theo đến đây chứ? Đây là không đúng .

"Hà tiên sinh." Lâm Trạch Vũ vội vàng cung kính mà chào hỏi Hà Tứ Hải.

Trong lòng lại dở khóc dở cười, nào có chị gái nào hố em trai như vậy chứ.

"Hà tiên sinh, Trạch Vũ..." Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh xoa xoa tay, có chút sốt sắng nói.

"Không sao cả, đều ngồi đi." Hà Tứ Hải bảo mọi người ngồi xuống.

Sau đó nói với Uyển Uyển: "Đào Tử có đồ chơi ở trên lầu, em có thể lấy ra chơi."

Uyển Uyển nghe vậy thì gật gật đầu, sau đó chạy bạch bạch bạch lên lầu.

Chu Ngọc Quyên há miệng vốn muốn gọi nàng, thế nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi.

Lúc này Lưu Vãn Chiếu rót nước cho mọi người.

"Đây là bạn gái của tôi Lưu Vãn Chiếu..." Hà Tứ Hải giới thiệu cho mọi người.

Đám người Lâm Kiến Xuân đang ngồi lại vội vàng đứng lên.

Sau khi khách sáo vài câu rồi là giới thiệu lẫn nhau.

Mọi người lúc này mới tiến vào chủ đề chính, mà Uyển Uyển lúc này mang theo một hộp nhà bếp mini xuống.

Đây là Tôn Nhạc Dao mua cho Đào Tử, chẳng những có bát có đĩa, còn có cá, thịt và rau dưa..., đương nhiên đều là nhựa.

Nàng cầm đồ chơi ngồi xổm ở bên cạnh rồi bắt đầu chơi một cách tự nhiên.

"Hà tiên sinh, lẽ ra nên đến bái phỏng ngài sớm hơn, kéo thời gian dài như vậy, đúng là xấu hổ."

"Khách sáo rồi, thực ra các người không cần làm vậy, đều không quan hệ nhiều lắm."

"Không thể nói như thế, Hà tiên sinh có ơn tái tạo đối với Uyển Uyển, có thể nói là ơn nặng như núi đối với Lâm gia chúng tôi..."

Hà Tứ Hải và Lâm Kiến Xuân nói chuyện, mọi người ở một bên yên lặng nghe, chỉ có Lâm Trạch Vũ thỉnh thoảng là điện thoại di động ra nhìn một chút.

Đúng lúc này, Lâm Kiến Xuân nói: "Tôi cũng không biết làm sao để báo đáp Hà tiên sinh cho nên mua chút lễ, hi vọng Hà tiên sinh không quá ghét bỏ."

"Ồ? Lễ sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Đúng lúc này, trong lòng hơi động, hắn nhìn ra ngoài cửa, liền thấy vị bảo tiêu của Lâm Kiến Xuân ngày hôm đó đang đứng ở cửa.

"Có thể để cho tiểu Miêu đi vào không?" Lâm Kiến Xuân hỏi Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Lâm Kiến Xuân lúc này mới vẫy vẫy tay, để cho đối phương đi vào.

Sau khi người bảo tiêu tên là tiểu Miêu kia đi vào đều không nói một câu, trực tiếp cầm trên một phần tài liệu trên tay rồi đưa cho Lâm Kiến Xuân.

Hà Tứ Hải nhìn về phía Lâm Trạch Vũ bên cạnh, thấy hắn mới rồi có cất điện thoại di động, hẳn là hắn liên hệ đối phương.

"Bởi vì không biết mua gì đó, cho nên đều mua một ít, cũng không biết Hà tiên sinh có cần hay không." Lâm Kiến Xuân đưa văn kiện trên tay cho Hà Tứ Hải rồi nói.

Hà Tứ Hải tò mò nhận lấy, sau khi mở ra mới phát hiện là một tấm danh sách, không do sửng sốt.

Lưu Vãn Chiếu bên cạnh tò mò nên cũng xem một chút, sau đó cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

Danh sách rất đơn giản, vật phẩm ghi ra rất rõ ràng.

Dây chuyền kim cương Van Cleef & Arpels *20 cái.

Vòng tay Garrard *20

...

Tranh chữ *20 bức

Mao Đài *50 hòm

...

Quần áo trẻ em *50 bộ

Giày trẻ em *50 đôi

...

Hai tờ giấy được viết lít nha lít nhít, từ đồ trang sức quý báu cho đến đồ dùng hằng ngày, không thiếu gì cả.

Hà Tứ Hải hiện đang bị khiếp sợ không thôi.

Tặng quà còn có thể tặng như vậy.

Đúng lúc này, hắn lại nghe Lâm Kiến Xuân nói: "Tôi không dám hỏi thăm lung tung về thân phận của Hà tiên sinh, nhưng mà tôi có nghe Uyển Uyển nói một ít tình huống, cho nên mới mua như vậy, cũng không biết có thích hợp hay không. Mong Hà tiên sinh có gì thì bỏ qua cho."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, những trang sức này đại khái là đưa cho Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao.

Tranh chữ và các loại rượu là đưa cho Lưu Trung Mưu và Hà Tứ Hải.

Về phần quần áo và đồ chơi trẻ em gì đó khẳng định là đưa cho Đào Tử và Huyên Huyên.

Tất cả mọi người đều được cân nhắc đến, quả nhiên là một thương nhân thành công, đối nhân xử thế thật sự đúng là không có gì nói.

"Nhưng mà những thứ này quá quý giá, hơn nữa tôi cũng không thể lấy được." Hà Tứ Hải trực tiếp đẩy danh sách trở về.

"Hà tiên sinh, những thứ đồ này nhìn thì nhiều, thực ra không đáng bao nhiêu tiền, bởi vì chuẩn bị vội vàng cho nên cũng không biết chuẩn bị gì mới tốt, chỉ có như này."

Lâm Kiến Xuân nói xong lại đẩy danh sách trở về.

Hà Tứ Hải còn định nói thêm.

Lúc này Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh đã lên tiếng.

"Hà tiên sinh, ngài vẫn là nhận lấy đi, nếu không chúng tôi sẽ bất an, hơn nữa sau này, Uyển Uyển còn cần nhờ ngài chăm sóc nhiều hơn."

Uyển Uyển đang chơi đùa ở bên cạnh nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhỏ, bày ra dáng vẻ mẹ gọi con à.

"Không gọi em, em tiếp tục chơi đi." Hà Tứ Hải nói một câu với nàng.

Sau đó quay đầu nói với vợ chồng Lâm Kiến Xuân: "Chuyện này không cần các người nói, Uyển Uyển là đồng tử của tôi, đương nhiên sẽ không để nàng chịu oan ức."

"Hà tiên sinh, cho phép tôi lắm miệng một câu." Đúng lúc này, Lâm Trạch Vũ ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.

Mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía hắn.

Lâm Trạch Vũ hơi có chút khẩn trương, lấy lại bình tĩnh mới nói: "Uyển... Chị gái là tòng thần của ngài, ngài nhất định sẽ đối tốt với nàng. Cho nên những món quà này của ba mẹ tôi không phải vì Uyển... chị, mà là bọn họ cầu cái an lòng mà thôi, cho nên hy vọng ngài không nên từ chối."

"Đúng, đúng." Vợ chồng Lâm Kiến Xuân vội vàng gật gật đầu, đồng thời ném cho Lâm Trạch Vũ một cái ánh mắt tán thưởng.

Lâm Trạch Vũ nhìn thấy Lâm Kiến Xuân khẳng định, trong lòng cũng âm thầm đắc ý.

"Nếu như vậy tôi sẽ nhận lấy, nhưng mà đồ đúng thật là quá nhiều." Hà Tứ Hải đưa đồ cho Lưu Vãn Chiếu bên cạnh.

Đặc biệt là quần áo và giày trẻ em, trẻ nhỏ con đang phát triển, nào có thể mặc nhiều như vậy.

"Tôi lần trước có gặp qua Đào Tử tiểu thư và Huyên Huyên tiểu thư, vóc người của các nàng cũng gần như Uyển Uyển, cho nên đều mua dựa theo kích thước của Uyển Uyển. Nếu như không thích hợp thì còn có thể đổi, lại nói, những vật này đối với hai đứa bé cũng không tính là nhiều." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh lên tiếng.

"Được rồi. Uyển Uyển, em mang mẹ và... em trai đi dạo đi, đợi lát nữa trở về, chúng ta cùng đi đón Đào Tử và Huyên Huyên tan học có được hay không?" Hà Tứ Hải quay đầu lại hỏi Uyển Uyển.

Uyển Uyển nghe vậy gật gật đầu.

Chu Ngọc Quyên biết Hà Tứ Hải có chuyện muốn nói với Lâm Kiến Xuân, thế là đứng dậy bắt chuyện với Lâm Trạch Vũ.

"Vãn Vãn, em cũng đi cùng bọn họ đi." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu ngồi ở bên cạnh.

"Vậy thì làm phiền Lưu tiểu thư rồi." Chu Ngọc Quyên cười nói.

"Không phiền toái gì cả, tôi mang các người đi dạo." Lưu Vãn Chiếu cười nói, sau đó dẫn bọn họ ra ngoài.

Hà Tứ Hải lúc này mới quay đầu nhìn về phía Lâm Kiến Xuân.

Hắn biết Lâm Kiến Xuân có lời muốn nói với mình.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment