Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 396 - Chương 396: Làm Người Quá Mệt Mỏi.

Chương 396: Làm Người Quá Mệt Mỏi. Chương 396: Làm Người Quá Mệt Mỏi.

Lâm Kiến Xuân tặng lễ vật, lúc nhìn ở trên danh sách, Hà Tứ Hải chẳng qua là cảm thấy nhiều mà thôi.

Nhưng khi nhìn thấy vật thật, này đâu chỉ là nhiều.

Lâm Kiến Xuân gọi cả một xe chở hàng, đến dừng ở bãi đậu xe.

Sau khi xe chở hàng mở ra, bên trong rực rỡ muôn màu, đúng là khiến cho người ta phải khiếp sợ.

“Nhìn thì không ít, thực ra không đáng bao nhiêu tiền cả." Lâm Kiến Xuân nói.

Ba đứa nhóc vây quanh chiếc xe vận tải, nhón mũi chân nhìn vào bên trong.

Mắt to sáng lấp lánh, bởi vì bên trong thùng đựng hàng, từng dãy tất cả đều là quần áo xinh đẹp, phía dưới còn có một hộp đồ chơi.

Ba đứa nhóc giống như là chuột con rơi vào trong hũ gạo.

Hà Tứ Hải và Lâm Kiến Xuân nói chuyện, vừa lúc hai nhóc Đào Tử sắp tan học, cho nên Lưu Vãn Chiếu mang theo mấy người Chu Ngọc Quyên cùng đi đón Đào Tử và Huyên Huyên.

Hà Tứ Hải đưa tay lần lượt ôm từng đứa nhóc đi, đồng thời còn nói với Lâm Kiến Xuân: "Những thứ này đúng là quá nhiều rồi, không nói Đào Tử và Huyên Huyên có thể dùng tới hay không, mà tôi cũng không có chỗ đặt."

"Không sao, tôi đã cân nhắc đến." Lâm Kiến Xuân đi tới, thuận tay rút một túi văn kiện ở bên cạnh thùng đựng hàng rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"Đây là cái gì?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên mà nhận lấy.

Sau đó mở ra xem, bên trong là một bản giấy tờ bất động sản và một phần hợp đồng chuyển nhượng.

"Đây là nhà ở Bích Hồ Sơn trang, cách nơi này không xa." Lâm Kiến Xuân nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì trợn mắt ngoác mồm, cách làm của Lâm Kiến Xuân đúng là khiến cho hắn phải khiếp sợ rồi.

Hà Tứ Hải đương nhiên là biết Bích Hồ sơn trang, nếu như nói Ngự Thủy Loan là tiểu khu tốt nhất xung quanh hồ Kim Hoa.

Như vậy Bích Hồ sơn trang chính là khu biệt thự tốt nhất xung quanh hồ Kim Hoa.

Giá phòng của nó đương nhiên là rất đắt đỏ, giá cả mỗi căn giá ít nhất cũng mấy chục triệu, mấu chốt nhất chính là mấy năm trước đã tiêu thụ hết sạch rồi, có tiền đều không nhất định có thể mua được.

"Cái này quá quý giá rồi, tôi thật sự không thể nhận." Hà Tứ Hải trả văn kiện lại cho hắn.

"Hà tiên sinh..., cái này thực ra..." Lâm Kiến Xuân vội vàng giải thích.

"Lấy về." Hà Tứ Hải cau mày nói.

Thấy vẻ mặt nghiêm túc và thật sự không muốn của của Hà Tứ Hải, Lâm Kiến Xuân cười cười rồi đưa tay nhận lấy.

"Những thứ đồ này có thể trả lại được không?" Hà Tứ Hải vừa chỉ vào bên trong thùng đựng hàng vừa nói.

Ba đức nhóc đang tràn đầy phấn khởi mà lật đồ chơi ở bên trong.

"Hà tiên sinh, những thứ đồ này đã trả tiền rồi, thật sự là không thể trả được nữa." Chu Ngọc Quyên giành nói trước.

"Đứa nhóc lớn nhanh như vậy, làm sao có khả năng mặc hết mấy bộ quần áo này được? Rất nhanh sẽ lại lãng phí thôi." Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay lấy ra một hộp giày từ bên trong thùng đựng hàng.

Sau khi mở ra, bên trong có một đôi giày da đầu tròn nhỏ rất tinh mỹ.

"Có thể thay đổi kích thước bất cứ lúc nào." Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh vội vàng nói.

"Như vậy phải không?"

Hà Tứ Hải hơi cau mày, sau đó hỏi Lưu Vãn Chiếu: "Em giúp bọn nhỏ chọn mấy bộ quần áo và giày, ừm... Đồ chơi thì chọn cho mỗi đứa hai cái. Số còn lại thì em hỏi thăm một chút xem viện phúc lợi Hợp Châu có nhận quyên tặng hay không."

"Được." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy gật gật đầu, đương nhiên sẽ không phản đối quyết định của Hà Tứ Hải.

"Ồ, Hà tiên sinh muốn quyên tặng những thứ này ra bên ngoài sao?" Lâm Kiến Xuân kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên không phải, những vật khác tôi có thể không nỡ, nhưng mà số quần áo, giày và đồ chơi này thực sự là quá nhiều, so với lãng phí còn không bằng quyên cho những đứa nhỏ khác."

Hà Tứ Hải lỗi lỗi lạc lạc, không hề che giấu sự không nỡ đối với tài vật của mình chút nào, nhưng cũng có điểm mấu chốt của mình.

Điều này khiến cho Lâm Kiến Xuân có một nhận thức rõ ràng hơn về hắn.

"Dĩ nhiên là làm việc thiện, tôi đương nhiên sẽ không thể để Hà tiên sinh giành mất danh tiếng được, như vậy đi, tôi lại quyên tặng năm mươi bộ quần áo và giày cho đủ cái số chẵn." Lâm Kiến Xuân nói.

Hà Tứ Hải lần này không phản đối, mà là gật gật đầu tán thành cách làm của hắn.

"Nếu như thật sự muốn quyên tặng những thứ này ra bên ngoài thì có hơi phiền toái, dù sao trẻ nhỏ ở viện phúc lợi lớn lên không giống nhau. Kích thước quần áo giày dép cũng có khác biệt, nếu mà quyên tặng qua rồi mặc không được vậy thì cũng không được tốt lắm."

"Điều này cũng đúng." Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, nhớ tới La Hoan.

Lần trước Mạnh Thải Hà đưa số tiền mà mình khổ cực tích góp được cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải chính là tìm La Hoan hỗ trợ quyên tặng.

La Hoan cũng đã nói, tập đoàn Thiên Hợp bọn họ có bộ môn chuyện xử lý những việc này.

Thế là hắn cầm điện thoại di động lên, gọi tới cho La Hoan.

...

"Lại là nhiều thuốc như vậy, cũng không biết có tác dụng hay không."

Hai vợ chồng Cổ Thao trở về từ Hạ Kinh, bao lớn bao nhỏ, tất cả đều thuốc bắc.

"Chắc chắn là được, Hầu đại phu lần này chính là trung y lâu năm rất nổi danh." Trần Hồng Lệ hoàn toàn tự tin.

"Nhưng mà chúng ta có thể trở về rồi mua những mớ thuốc này, làm gì cứ nhất định phải mua ở Hạ Kinh, thật xa."

"Chúng ta không hiểu những thứ này, mua phải thuốc giả thì làm sao bây giờ, vẫn nên mua trực tiếp ở phòng khám bệnh của Hầu đại phu mới yên tâm hơn chút."

"Hi vọng đi là vậy." Cổ Thao thở dài.

Đã xem qua rất nhiều bác sĩ, Tây y, trung y đều có, thuốc cũng mua không ít, nhưng mà đều không có một chút tác dụng nào.

"Được rồi, anh cũng đừng ủ rũ mặt mày nữa, thực sự không được... Chúng ta cùng lắm thì không cần con nữa." Trần Hồng Lệ an ủi.

"Lệ Lệ, cảm ơn."

"Sách, còn nói cảm ơn với em, đi nhanh một chút đi, chị cả có lẽ còn chưa thu sạp, vừa lúc mang quà qua cho chị ấy.” Trần Hồng Lệ nói xong thì dẫn đầu đi về phía trước.

Bồi Thành tuy rằng chỉ là một thành phố nhỏ tuyến ba, thế nhưng lại là thành phố khoa học kỹ thuật duy nhất được Viện Quốc Vụ phê chuẩn xây dựng tại Trung Quốc.

Cổ Thao chính là một nhân viên trong phòng nghiên cứu của Bồi Thành, là một biên tập, tuy rằng tiền lương không cao.

Thế nhưng được cung cấp nhà ở và phụ cấp các loại phúc lợi, cho nên cuộc sống của hắn ở thành phố này vẫn tương đối thư thái.

Thế nhưng hai người chị của Cổ Thao là Cổ Phương và Cổ Nguyệt thì lại có cuộc sống tương đối cực khổ.

Hai người không có bao nhiêu văn hóa, kết hôn từ rất sớm.

Lúc chị cả Cổ Phương làm công quen biết với người chồng đồng hương- Dương Lôi, sau khi kết hôn hai người có hai đứa bé, để lại quê nhà cho cha mẹ chăm, hai vợ chồng thì dốc sức làm việc ở Bồi Thành.

Chị cả bày sạp bán bánh rán ở bên ngoài, anh rể Dương Lôi ngoại trừ làm việc vặt thì bình thường còn đi khắp hang cùng ngõ hẻm giúp người xử lý máy hút mùi.

Kiếm được tiền cũng đều là tiền khổ cực.

Về phần chị hai Cổ Nguyệt thì cũng không khá hơn bao nhiêu, được người giới thiệu rồi gả cho chồng Vệ Đông.

Hai người thuê một gian hàng bán trái cây ở Bồi Thành, đi sớm về tối.

Quả nhiên, mặc dù sắp đến buổi trưa rồi, Cổ Phương vẫn chưa có thu sạp.

"Chị, đều sắp đến buổi trưa rồi, lại không có người nào, chị làm sao còn chưa thu sạp?" Cổ Thao mang theo hành lý đi tới cùng với Trần Hồng Lệ.

Trên con đường này được bày sạp rất nhiều, nhưng lúc này bọn họ đều túm năm tụm ba, không người nào, tất cả đều thu sạp trở lại, trên căn bản trời tối mới sẽ mở lại.

Chuyện làm ăn của mấy người bày sạp trên căn bản đều chia ra hai buổi sớm và tối, buổi trưa trên căn bản không có người nào.

"Về nhà cũng không có chuyện gì, có thể bán một chút thì là một chút. Tiểu Thao, bác sĩ nói thế nào rồi. Lệ Lệ, các em ăn cơm chưa, nếu không chị làm cái bánh rán cho các em lót bụng một chút?" Cổ Phương nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức lộ ra vẻ vui thích.

Trên gương mặt ngăm đen lộ ra nụ cười thành tâm nhất.

"Chị, bác sĩ nói nếu điều dưỡng tốt thì vẫn có hy vọng." Trần Hồng Lệ nói.

"Có hi vọng là tốt rồi, nhanh ngồi đi." Cổ Phương đưa chiếc ghế nhựa duy nhất của nàng cho Trần Hồng Lệ.

"Không cần, chị, chúng em sắp trở về rồi, mua cho chị chút quà nên mang về cho chị, chúng em sẽ không qua nhà đâu."

"Chủ nhật này, chị và anh rể đến nhà chúng em, gọi cả chị hai và chồng chị ấy nữa..."

Hoàng Lan Thảo lẳng lặng đứng ở phía sau quầy hàng, cầm gậy ba tong, mặt mỉm cười nhìn ba người.

Nàng tin tưởng, tất cả đều sẽ tốt lên.

Người sống sót, không quản mở to mắt hay là nhắm hai mắt thì đều muốn đi về phía trước.

Chờ hoàn thành tâm nguyện, nàng có thể trở về Minh Thổ mà không cần lo lắng gì rồi.

Tiếp dẫn đại nhân nói, kẻ ác sẽ chuyển sinh sẽ là súc sinh, nghĩ đến việc có luân hồi.

Cũng không biết nàng còn có cơ hội đầu thai làm người hay không.

Nhưng mà nàng lại không muốn chuyển sinh làm người.

Bởi vì làm người quá mệt mỏi rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment