La Hoan đến rất nhanh, sau khi nhận được tin tức của Hà Tứ Hải liền vội vàng chạy tới.
"Gần đây đều không thấy bóng dáng của anh, đang bận rộn gì à?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Ngươi nói xem ngươi có tiện hay không, trước đó La Hoan mỗi ngày đều chạy đến chỗ hắn, Hà Tứ Hải chê hắn phiền. Giờ hắn thật sự không đến đây nữa, Hà Tứ Hải lại cảm thấy rất không quen.
"Hì hì, gần đây đi một chuyến đến nơi khác giờ mới trở về." Ánh mắt La Hoan né tránh, cười khúc khích.
Hà Tứ Hải lộ ra vẻ ngờ vực.
Nhưng mà cũng không tra cứu, mà nói mục đích của mình với hắn một hồi.
"Hóa ra là Lâm tổng của tập đoàn Lâm thị Hồng Kông, rất vui được gặp mặt, rất vui được gặp mặt." Nghe Hà Tứ Hải giới thiệu xong, La Hoan vội vàng bắt chuyện với đám người Lâm Kiến Xuân.
"Đây là La Hoan của tập đoàn Thiên Hợp." Hà Tứ Hải giới thiệu cho đám người Lâm Kiến Xuân.
"Tập đoàn Thiên Hợp, họ La? La Thiên Chí có quan hệ gì với cậu?" Lâm Kiến Xuân hỏi.
"Chính là cha tôi." La Hoan nói.
"Lâm tiên sinh có quen biết cha tôi sao?" La Hoan lại nói.
"Đã gặp mặt mấy lần, nhưng mà chuyện làm ăn của tôi đều ở Hồng Kông, cho nên không thường lui tới." Lâm Kiến Xuân cười nói, thái độ rất là nhiệt tình.
"Thì ra Lâm tổng có quen biết với cha tôi, vậy tôi có lẽ phải báo cho cha tôi một hồi, nếu không sau này ông ấy mà biết được, còn không phải sẽ oán giận tôi sao?" La Hoan cười nói, sau đó thật sự lấy điện thoại di động ra gọi cho La Thiên Chí.
Hà Tứ Hải ở bên cạnh vẫn không nói chuyện không khỏi đánh giá La Hoan một chút.
Không nghĩ tới La Hoan còn có một mặt như vậy.
Trước đó vẫn cho rằng, hắn chỉ là phú nhị đại không có chí khí, tính cách có chút đùa cợt và dễ gần.
Không nghĩ tới hắn lại đối nhân xử thế chu đáo như vậy.
Thực ra Lâm Kiến Xuân và La Thiên Chí căn bản không quen. Bản thân La Hoan cũng biết, nhưng hắn lại ngậm miệng không đề cập tới, thậm chí còn biểu hiện ra dáng vẻ quen thuộc, đồng thời còn gọi điện thoại ngay trước mặt Lâm Kiến Xuân.
Khiến cho Lâm Kiến Xuân phải xấu hổ mở miệng từ chối.
La Hoan là kẻ ngốc sao?
Rất hiển nhiên là không phải.
Tất cả những gì hắn làm đều có mục đích của mình.
Có rất nhiều lúc, trên thường trường không phải là thương phẩm, mà là quan hệ giữa người với người.
Tuy rằng chuyện làm ăn của Lâm Kiến Xuân đều ở Hồng Kông, thế nhưng quen biết nhiều thêm một chút cũng không chỗ hỏng, nói không chừng sau này sẽ có buôn bán hợp tác cũng nên.
Sau khi La Thiên Chí nhận được điện thoại, biểu thị sẽ lập tức chạy tới.
Đương nhiên trong thời gian này mọi người cũng không nhàn rỗi.
La Thiên Chí sắp xếp người lại đây đưa vài thứ đi, còn bảo người chuyển đồ về nhà giúp Hà Tứ Hải.
Cuối cùng Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao đều đến rồi.
"Không nghĩ tới, lòng tốt của tôi trái lại lại mang thêm gánh nặng cho ngài." Lâm Kiến Xuân đi tới, nói.
"Không có chuyện gì, kỳ thực tôi cảm thấy rất tốt."
Hà Tứ Hải nhìn về phía ba đứa nhóc.
Các nụ cười vui vẻ trên mặt các nàng, dáng vẻ tràn đầy phấn khởi giúp mọi người chuyển hộp đồ chơi, bận bịu không còn biết trời đâu đất đâu.
"Hà tiên sinh không trách tội là tốt rồi, thực ra dựa theo tính toán ban đầu của tôi thì Đào Tử tiểu thư và Huyên Huyên tiểu thư mỗi người chừng hai mươi bộ quần áo, thực ra không coi là nhiều." Lâm Kiến Xuân nói.
Hắn nói cũng là lời nói thật, số lượng quần áo của mỗi người trong đám phú hào ở Hồng Kông tuyệt đối nhiều hơn chừng này nhiều, bao gồm cả chính bọn hắn, trong nhà còn có một phần để quần áo cực lớn.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì liếc mắt nhìn hắn, không biết nên trả lời như thế nào.
Bởi vì hoàn cảnh cuộc sống không giống, điều kiện kinh tế không giống, giá trị quan chắc chắn cũng không giống.
Cho nên tuy Hà Tứ Hải không ủng hộ cách làm của Lâm Kiến Xuân, nhưng cũng không đến nỗi chỉ trích hắn cái gì.
"Hi hi..., ba ba, ba không nhìn thấy con chứ?"
Đúng lúc này, Uyển Uyển đội một cái mũ ở trên đầu, có chút che khuất con mắt của nàng.
"Ồ, ba còn thực sự không nhìn thấy rồi, con trốn ở đâu rồi?" Lâm Kiến Xuân lập tức nói theo nàng.
"Con ở đây." Uyển Uyển xốc mũ lên, lớn tiếng nói.
"Oa, con làm sao đột nhiên xuất hiện thế, ba còn không có phát hiện đây." Lâm Kiến Xuân bày ra dáng vẻ khoa trương.
Hà Tứ Hải cười lắc lắc đầu, nhìn về phía bên cạnh.
La Hoan đang nói chuyện với Lâm Trạch Vũ.
Mà Tôn Nhạc Dao, Chu Ngọc Quyên và Lưu Vãn Chiếu thì đang xem những châu báu kia.
Mà Lưu Trung Mưu thì ở bên cạnh nhíu mày, nhìn kỹ tranh chữ mà Lâm Kiến Xuân đưa tới.
Hà Tứ Hải tò mò đi tới.
Chỉ thấy trong tay Lưu Trung Mưu là một bức tranh chim trĩ.
Con chim ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng sinh động.
Nhận ra được Hà Tứ Hải lại đây, Lưu Trung Mưu liếc mắt nhìn hắn rồi giải thích: "Giá trị tranh này cũng không nhỏ, một xe đồ vật kia nhìn như rất nhiều nhưng thật ra còn không bằng bức tranh này."
"Đắt như vậy sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Sau đó nhìn về phía những bức tranh còn lại ở bên cạnh.
Phải biết Lâm Kiến Xuân chính là đưa cho hắn hai mươi bức họa.
Đại khái nhìn ra ý nghĩ của Hà Tứ Hải.
Lưu Trung Mưu cười rồi cuộn bức tranh lại, nói: "Đương nhiên không phải toàn bộ đều đáng giá như thế, nhưng mà đều có giá trị sưu tầm rất cao."
"Như vậy sao..." Hà Tứ Hải nhìn về phía bên cạnh, Lâm Kiến Xuân đang nâng con gái lên cao rồi nô đùa.
Sau đó xoay đầu lại, nói với Lưu Trung Mưu: "Nếu như vậy, chú Lưu giữ những bức tranh này đi."
"Hả?" Lưu Trung Mưu nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
Sau đó vội vàng nói: "Như vậy sao được, thực sự quá quý giá rồi."
"Chú không thích những bức tranh này sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Lưu Trung Mưu nghe vậy lập tức lắc lắc đầu, làm giáo sư hệ tiếng Hoa, có mấy người mà không thích tranh chữ.
"Vậy thì phải rồi, cháu lại không quá hiểu những này, để ở trong tay cháu chỉ có thể nói là người tài giỏi không được trọng dụng." Hà Tứ Hải nói.
"Thế nhưng những này quá quý giá rồi, cháu có biết nếu cầm bán đấu giá thì giá trị sẽ là bao nhiêu không?" Lưu Trung Mưu nói.
"Quý hơn nữa, con có thể quý giá hơn Vãn Vãn sao?" Hà Tứ Hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu đang che miệng cười khẽ ở bên cạnh.
Nhận ra được ánh mắt của Hà Tứ Hải, hắn lập tức xua tay cười khẽ.
"Đó là đương nhiên, lại nói, chuyện này làm sao có thể so sánh?" Lưu Trung Mưu có chút tức giận nói.
"Cho nên, chú có thể giao con gái vô giá của chú cho cháu, vì sao không thể tiếp nhận những tranh chữ này chứ?" Hà Tứ Hải nói.
Lưu Trung Mưu nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó cười lắc lắc đầu: "Chú ngày hôm nay thực sự là Hồng Vận Đương Đầu, không duyên cớ được những bức tranh chữ quý giá như này."
"Những tranh chữ kia tuy rằng quý giá, thế nhưng cháu hiện tại cũng không thiếu tiền, làm người không cần quá mức truy cầu ngoại vật, đủ là được rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ, ý tưởng này của cháu khá là phù hợp với tư tưởng đạo gia." Lưu Trung Mưu nghe vậy thì đột nhiên nói.
"Tư tưởng đạo gia? Tư tưởng đạo gia gì vậy?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút.
"Nguyên tắc thứ nhất của đạo gia. Đạo pháp tự nhiên, thuận theo tự nhiên, không nên quá mức hết sức, '’ đi rất, đi xa, đi quá'..."
"Có ý gì?" Hà Tứ Hải có chút không rõ.
Đặc biệt là đi rất và đi quá trong đó.
"Ý tứ chính là đi trừ cực đoan, đi trừ xa xỉ, đi trừ quá độ, có phải là là rất giống với hành vi của cháu bây giờ hay không, thuận theo tự nhiên, tùy tính tùy tâm, không bị đồ vật bên ngoài làm lung lay..."
Hà Tứ Hải nghe vậy thì lại rơi vào trầm tư.
Hắn đây là làm sao rồi?
Từ khi nào lại trở nên không ham tiền rồi?
Hồi ức qua lại, hắn phát hiện tính cách của mình thật giống như có chỗ khác so với trước kia.
Là bởi năng lực của bản thân mang đến thay đổi sao?
Hay là do nguyên nhân khác thay đổi tính cách của hắn?
------
Dịch: MBMH Translate