La Thiên Chí đến rất nhanh, người đến cùng hắn còn có vợ của hắn - Chu Lan.
Thế nhưng việc đầu tiên của vợ chồng bọn họ sau khi đến nơi không phải là chào hỏi với vợ chồng Lâm Kiến Xuân.
Mà là chào hỏi với Hà Tứ Hải trước.
"Hà tiên sinh, nhiều ngày không gặp, quấy rối rồi."
Nói xong liền ra hiệu cho Chu Lan đưa đồ trên tay cho Hà Tứ Hải.
"Đến vội vàng, cũng không có chuẩn bị gì, đây là rượu vang đỏ mà tôi mới sưu tầm, xin Hà tiên sinh không nên ghét bỏ."
"Rượu vang đỏ?"
Hà Tứ Hải đúng là không khách sáo, trực tiếp đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn, phía trên tất cả đều là tiếng Anh.
Sau đó quay sang hỏi Lưu Vãn Chiếu: "Em có thích rượu đỏ không?"
"Vẫn được đi." Lưu Vãn Chiếu nói.
Phụ nữ thường đều sẽ nghiêng về phía rượu đỏ, cho nên Hà Tứ Hải mới có câu hỏi này.
"Nếu đã như vậy, tôi mà từ chối thì có vẻ bất kính rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Sao có thể chứ, Hà tiên sinh yêu thích là tốt rồi." La Thiên Chí vội vàng nói.
Tiếp theo lại lên tiếng chào hỏi với vợ chồng Lưu Trung Mưu bên cạnh.
Sau đó mới chào hỏi Lâm Kiến Xuân: "Lâm tổng, ngài đến Hợp Châu, cũng không cho tôi biết một tiếng, để tôi tận tình địa chủ."
"Tạm thời có việc, La tổng bận bịu, không tiện quấy rầy." Lâm Kiến Xuân nói.
Hai người bày ra dáng vẻ thân thiết, giống như là vô cùng quen thuộc, trên thực tế cũng đã gặp mặt mấy lần, nhưng chỉ là sơ giao mà thôi.
Uyển Uyển đang được ba dắt tay ngẩng đầu nhìn Lâm Kiến Xuân, lại nhìn La Thiên Chí đang nói chuyện với hắn một chút.
Sau đó tránh thoát khỏi tay Lâm Kiến Xuân, chạy đến bên người Hà Tứ Hải, chủ động nhét tay của mình vào trong tay của Hà Tứ Hải.
"Đây là... cháu gái của Lâm tổng sao? Thực sự là đáng yêu." La Thiên Chí thấy thế, trong lòng hơi ngừng một chút rồi mới nói tiếp.
"Không phải, đây là con gái của tôi - Lâm Uyển Uyển." Lâm Kiến Xuân mỉm cười nói.
Sau đó lại giới thiệu Chu Ngọc Quyên bên cạnh.
La Thiên Chí nghe vậy thì cười nói: "Vậy thì phu nhân của ngài và tôi đúng là cùng nhà nha, phu nhân của tôi cũng họ Chu, tên là Chu Lan."
Vô hình trung thân cận hơn không ít.
Tuy rằng Chu Ngọc Quyên và Chu Lan đều là bà chủ của gia đình, thế nhưng theo chồng trên thương trường nhiều năm, thường xuyên tham gia các loại tiệc rượu và hoạt động, cho nên đối xử với mọi người tất nhiên là chu đáo rồi.
Trái lại, Tôn Nhạc Dao có tuổi tác xấp xỉ với vác nàng lại có vẻ đơn giản hơn nhiều.
Nhưng mà nàng cũng không cần quá phức tạp, đối Chu Ngọc Quyên và Chu Lan mà nói thì Tôn Nhạc Dao chính là đối tượng mà các nàng cần lấy lòng ngày hôm nay, không dám coi nhẹ chút nào. Dù sao nàng cũng chính là mẹ vợ của tiếp dẫn đại nhân.
"Mấy ngày trước, tôi có mở một quán cơm ở trên trấn, tên là Vọng Hồ Nhã Cư. Tối hôm nay, tôi sẽ chiêu đãi mọi người ở Vọng Hồ Nhã Cư. Lâm tổng, ngài là người lành nghề trong phương diện này, hy vọng có thể chỉ điểm một, hai." La Thiên Chí cười nói.
Bản thân Lâm Kiến Xuân chính là lập nghiệp từ việc mở quán cơm, sau đó mới bắt đầu kinh doanh khách sạn, cho nên kinh nghiệm của hắn trên phương diện này có thể nói là rất phong phú.
"Mở quán cơm ở trên trấn sao?" Lâm Kiến Xuân nghe vậy thì trong lòng hơi động.
Sau đó nhớ tới dáng vẻ cung kính quen thuộc của La Thiên Chí đối với Hà Tứ Hải thì không khỏi đăm chiêu.
...
"Được rồi, mỗi người chỉ có thể lấy hai món đồ chơi, trẻ con, không thể quá lo lắng." Hà Tứ Hải nói với ba đứa nhóc.
Ba tên nhóc đứng ở trước đống đồ chơi, do dự không quyết định, chọn đến hoa mắt, trong lúc nhất thời không biết nên chọn cái nào mới tốt.
"Như vậy, ba người các con, một người chọn hai món, là có thể lựa chọn sáu món, chỉ cần đều lựa chọn thứ mà mọi người đều yêu thích, như vậy là có thể đổi cho nhau để chơi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh chỉ chiêu cho các nàng.
"Đổi cho nhau chơi?"
Huyên Huyên nghe vậy lập tức gật gật đầu, cảm thấy chủ ý này của chị rất hay.
Uyển Uyển và Đào Tử cũng cảm thấy rất tốt.
"Nếu như vậy, các em chọn nhanh một chút đi, chọn xong chúng ta đi ăn cơm tối." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Để em Đào Tử tới chọn đi." Huyên Huyên suy nghĩ một chút rồi nói.
Uyển Uyển nghe vậy thì gãi đầu một cái, cũng không phản đối.
"Được, vậy em tới chọn." Đào Tử tuốt tuốt tay áo không tồn tại, bày ra dáng vẻ muốn vồ một vố lớn.
"Hà đại ca, nhiều đồ chơi như vậy, chọn nhiều thêm mấy thứ thực ra cũng không sao cả." La Hoan ở bên cạnh lên tiếng.
Hà Tứ Hải lườm hắn một cái, La Hoan lập tức cười cười không lên tiếng nữa.
Lâm Trạch Vũ bên cạnh nhìn ở trong mắt, cười nói: "Đồ chơi của trẻ nhỏ không phải cứ nhiều là tốt, quá nhiều đồ chơi sẽ dễ nuôi dưỡng thành tính không tập trung của trẻ nhỏ, đứng núi này trông núi nọ, không biết quý trọng..."
La Hoan nghe vậy thì liếc hắn một cái, nghĩ thầm uổng công mình vừa nãy cảm thấy hắn mày rậm mắt to, không nghĩ tới lại không phải người tốt, dĩ nhiên lại dám hạ bệ mình ở trước mặt Hà đại ca.
"Anh vậy mà lại hiểu được những thứ đó, con của anh bao lớn rồi?" La Hoan nói với giọng chua lè.
"Tôi còn chưa có kết hôn mà, nào có con."
"Vậy làm sao anh biết nhiều như vậy?"
"Đó là bởi vì tôi trước đây học tâm lý học trẻ em." Lâm Trạch Vũ nói.
Trên thực tế, đây là khóa học tự chọn, Lâm Trạch Vũ căn bản là học không tốt chút nào.
Hắn biết những thứ này, là bởi vì những ngày gần đây, hắn đã nghiên cứu lại một lần nữa thật kỹ.
Về phần nguyên nhân thì không cần nói cũng biết.
Đào Tử vẫn là rất hiểu chuyện, trước cầm một con búp bê, đây là món mà chị Huyên Huyên yêu thích, lại cầm một cái súng bắn nước, đây là của chị Uyển Uyển, vừa nãy có nhìn thấy nàng cầm.
Tiếp lại cầm một hộp đất nặn, đây là món nàng thích.
Sau đó là một chiếc xe hơi nhỏ chạy bằng điện, đây là chiếc lớn. Nàng cong cả mông, đẩy nửa ngày mà vẫn không thể di chuyển, cuối cùng ba đứa nhóc cùng tiến lên đến mới lôi được nó qua một bên.
Bộ quần áo Barbie, nhà bếp mini, quần áo mộng ảo, sân chơi Lego, ngựa nhỏ cầu vồng...
Đào Tử cầm một từng cái rồi đặt vào bên trong ô tô.
"Chờ đã, con đã lấy mấy cái rồi? Đã nói chỉ có thể lấy 6 cái rồi mà." Hà Tứ Hải kéo Đào Tử đang còn muốn lấy nữa lại.
"Đúng rồi, chỉ lấy 6 cái nha."
Đào Tử duỗi bàn tay nhỏ bé ra, mở năm ngón tay ra thật lớn.
"Vậy con xem đây là mấy cái, tự con đếm xem đi."
Hà Tứ Hải chỉ vào đống đồ chơi chồng chất trên xe hơi nhỏ.
"Một, hai, ba, bốn... Một, hai, ba..., không đến 6 cái nha."
Đào Tử đếm xong, mở ra hai tay, bày ra dáng vẻ ba nhìn đi, con đã nói rồi.
Hà Tứ Hải lấy làm kinh hãi, không nhận biết số còn có thể như vậy?
Thế là nhìn về phía Huyên Huyên và Uyển Uyển bên cạnh.
Huyên Huyên: (◔‸◔)
Uyển Uyển: (◔‸◔)
Cho nên cuối cùng, Đào Tử cầm hơn sáu món đồ chơi.
Cho dù Hà Tứ Hải giải thích thế nào đi nữa, Đào Tử đều biểu thị con không biết, con không hiểu lắm, con vẫn là trẻ con...
Cuối cùng ba đứa nhóc mỗi đứa đều thu được bốn món đồ chơi mà mình yêu thích.
Đồ còn dư lại, đều bị La Hoan sắp xếp người đem đi, nhưng mà sau khi La Thiên Chí biết lại tăng thêm một trăm bộ.
Cũng không phải là hắn không nỡ, là bởi vì trẻ em ở viện phúc lợi Hợp Châu cũng chỉ có từng đó, nhiều cũng là lãng phí.
Còn lại một vài thứ, tạm thời vẫn là ký gửi ở trên xe, do bảo tiêu của Lâm Kiến Xuân trông coi.
Thế là ba đứa nhóc ôm lấy đồ chơi mà mình thích cùng người lớn trở lại trên trấn một lần.
Đào Tử nói nàng muốn ăn một bữa no nê, nàng đã làm việc mệt mỏi quá.
Huyên Huyên ở bên cạnh lau mồ hôi căn bản không tồn tại trên trán, miệng lớn thở hổn hển.
Uyển Uyển ở bên cạnh hihi haha, cười ngây ngốc.
"Con nói, con vừa nãy có phải cố ý hay không?" Hà Tứ Hải đi ở bên cạnh các nàng bỗng gõ nhẹ lên đầu nhỏ của Đào Tử một cái.
"Ba nói cái gì nha, con là trẻ con, con không hiểu lắm." Đào Tử ôm đầu nhỏ, liều chết không tiếp thu.
"Ha ha, em Đào Tử là Đào không nói lý." Huyên Huyên ở bên cạnh vui vẻ nói.
Đào Tử: →_→
"Em là Đào Tử tốt." Đào Tử bất mãn nói.
Huyên Huyên vội vàng che miệng nhỏ lại.
Uyển Uyển ở bên cạnh tiếp tục cười ngây ngô hihi.
------
Dịch: MBMH Translate