Trên không trung bỗng truyền đến một tiếng nổ vang ầm ầm.
Nước trút xuống theo đó.
Người đi trên đường dồn dập trốn đến trung tâm thương mại gần đó, hoặc là cấp tốc chạy băng băng, chớp mắt đã không còn bóng người.
Chỉ còn dư lại mấy chiếc xe chậm rãi tiến lên, mưa quá lớn rồi, cần gạt nước cũng không đuổi kịp tốc độ nước, vì thế cũng không dám lái quá nhanh.
Trong một góc đường, một lão ăn mày mê man bị nước mưa giội cho tỉnh lại.
Trong nước mưa chen lẫn gió lớn, khiến hắn lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Liếc mắt nhìn về phía một mái hiên ven đường, hắn cắn răng, hai tay cố hết sức bò về phía mái hiên.
Thì ra người ăn mày là người tàn tật, nửa người dưới có một tấm ván trượt, hành động đều dựa cả vào ván trượt.
Thế nhưng một cái dốc nho nhỏ lại trở thành trở ngại gian nan nhất của hắn.
Thử lại liên tiếp nhiều lần, đều trượt từ nửa sườn trở xuống.
Mưa càng rơi xuống càng lớn, nước đọng bên dưới con dốc lại càng ngày càng sâu.
Nước ngập quá ròng rọc, thẩm thấu lên người hắn.
Lão ăn mày lại tụt xuống từ nửa sườn một lần nữa, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn quyết định đi tìm những chỗ khác để tránh mưa.
Đúng lúc này, một tiếng nói chuyện xuyên thấu màn mưa truyền vào trong tai của hắn.
Hắn lau nước mưa mơ hồ trước mắt một chút, nhìn về phương hướng của âm thanh.
"Ồ, ba ba, nơi này có một ông lão."
Đối phương cũng phát hiện hắn, giọng nói một đứa bé vang lên, hóa ra là một cặp cha con.
Đối phương dần đến gần, lão ăn mày cuối cùng thấy rõ, một bé trai bảy, tám tuổi đang mặc áo mưa, ngoài ra còn che một cây dù hình mèo con.
Nhìn thấy hắn, lão ăn mày trở nên hoảng hốt, nghĩ đến cháu trai của mình, cũng không biết nó hiện tại đang ở nơi nào, sống như thế nào.
"Ba ba, ông lão bị làm sao thế?" Bé trai hỏi.
Lão ăn mày giật mình tỉnh lại, lúc này mới chuyển ánh mắt lên trên người đàn ông bên cạnh.
Một người đàn ông trung niên đeo kính mắt, vóc người có chút phát tướng.
Hắn nghe vậy thì đẩy kính mắt một cái, sau đó nói: "Ông lão muốn lên dốc tránh mưa, chúng ta giúp một chút chứ?"
"Được." Bé trai không chút nghĩ ngợi mà đồng ý một tiếng.
Gã đeo kính che dù lên trên đầu của lão ăn mày, sau đó dùng sức đẩy hắn lên.
Bản thân lão ăn mày cũng vội vàng dùng sức, cuối cùng cũng lên được sườn, dừng lại ở dưới mái hiên.
Cho dù như vậy, phía sau lưng gã đeo kính vẫn bị ướt một mảng lớn.
"Cảm ơn." Tuy rằng mưa to, nhưng giọng nói của hắn vẫn có vẻ rất khô khốc.
"Đừng khách sáo."
Gã đeo kính nói, sau đó móc móc trong túi tiền một hồi, muốn bố thí cho lão ăn mày một ít.
Nhưng tiếp theo lại ngượng ngùng mà nói: "Hiện tại đều dùng điện thoại di động thanh toán rồi, trên người không mang tiền mặt, đúng là xấu hổ."
Lão ăn mày nghe vậy thì yết hầu rung động mấy lần, nhưng lại không nói một câu nào.
"Đi thôi." Gã đeo kính nói với bé trai, dắt hắn đi về phía cuối con đường.
Lão ăn mày nhìn thấy bé trai quay đầu lại, tò mò nhìn hắn.
"Ba ba, ông lão là ăn mày sao?"
"Đúng, là ăn mày."
"Tại sao lại làm ăn mày?"
"Hắn là người tàn tật, không làm được việc, không kiếm được tiền, chỉ có thể ăn xin thôi."
"Hắn không có con sao? Con cái của ông ấy tại sao lại không chăm sóc cho ông ấy?"
"Phỏng chừng là không có con đi."
"..."
Nghe tiếng nói dần xa.
Lão ăn mày bỗng nhiên phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
"Đây chính là báo ứng sao? Đây chính là báo ứng sao?..." Hắn không ngừng mà lẩm bẩm.
Trên không trung lại vang lên một tiếng sấm nổ, phảng phất như đang trả lời hắn.
...
Sau khi ăn xong cơm tối ở Vọng Hồ Nhã Cư, cả nhà Uyển Uyển liền trở về trước.
La Thiên Chí cũng không dừng lại lâu, mang theo Chu Lan, trực tiếp cáo từ rời đi.
Nhưng mà La Hoan lại ở lại, nói là phải giúp Hà Tứ Hải khuân đồ, La Thiên Chí cũng mặc kệ hắn.
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, La Thiên Chí và Lâm Kiến Xuân đã đạt thành một hạng mục làm ăn, chuẩn bị hợp tác mở một khách sạn 5 sao ở Hợp Châu.
Điều này cũng đại diện cho tập đoàn Lâm thị muốn tiến quân đại lục, đây là bước thứ nhất.
Đương nhiên chuyện này không liên quan đến Hà Tứ Hải.
"Nói đi, tại sao anh lại ở lại?" Hà Tứ Hải vừa mang theo đồ vừa hỏi La Hoan.
"Đương nhiên là giúp anh khuân đồ, anh nhìn xem, nhiều rượu như vậy, một mình anh cũng không chuyển hết." La Hoan cười nói.
Hà Tứ Hải nhìn hắn khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía thang máy.
Bảo tiêu họ Miêu kia của Lâm Kiến Xuân đã lái xe đến dưới hầm để xe của Ngự Thủy Loan, chỉ cần chuyển đồ tới thang máy là có thể dễ dàng chuyển về nhà.
Thực ra rất nhiều thứ đều bị La Hoan kêu người lôi đi rồi, còn lại đều là rượu và một ít hàng xa xỉ.
Bản thân Hà Tứ Hải tuy rằng không uống rượu, thế nhưng ân tình lui tới, hơn nữa qua mấy ngày nữa hắn còn chuẩn bị về Giang Hữu một chuyến.
Cho nên chia ra làm hai, để lại cho mình một nửa, còn lại đều đưa cho Lưu Trung Mưu.
"Anh không định hỏi tôi một chút sao?" Thấy Hà Tứ Hải xoay người rời đi, La Hoan vội vàng mang theo đồ rồi đuổi theo.
"Anh không muốn nói, tôi tại sao phải hỏi?"
"Thực sự là, anh như vậy sẽ giết chết cuộc trò chuyện đó có biết không, Anh không thể hỏi nhiều một câu sao, lẽ nào anh không một chút tò mò xem tôi muốn nói gì với anh sao?"
"Anh nói anh muốn khuân đồ giúp tôi? Nhanh chuyển đồ đi, đừng làm lỡ thời gian." Hà Tứ Hải liếc xéo hắn một cái rồi nói.
"Được rồi, tôi cho anh biết còn không được sao?" La Hoan bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, làm dường như Hà Tứ Hải rất muốn nghe.
"Muốn nói cái gì? Nói khoảng thời gian này anh đi Ký Châu sao?" Hà Tứ Hải bình tĩnh nói.
"Ồ, làm sao anh biết? Ninh Đào Hoa nói với anh sao?" La Hoan nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
"Cô ấy không nói với tôi, từ sau khi cô ấy trở về, chúng tôi liền không liên hệ rồi. Cô ấy như thế nào, có khỏe không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Vẫn là xui xẻo như vậy, nhưng mà trước mắt vẫn không có trở ngại gì. Nhưng mà bà nội cô ấy bị bệnh, hiện tại cô ấy là người coi miếu Đào Hoa."
"Có lúc tôi thật sự không hiểu nổi nàng, nàng trẻ tuổi như thế, bề ngoài lại xinh đẹp, tại sao cứ phải người coi miếu làm gì?"
La Hoan vừa hỗ trợ khuân đồ, vừa than phiền.
"Cho nên, anh chuẩn bị theo đuổi cô ấy?"
"Ai... Ai nói tôi theo đuổi cô ấy? Tôi không ý nghĩ gì đối với cô ấy." La Hoan lớn tiếng nói.
"Anh kích động như vậy làm gì? Tôi chỉ thuận miệng nhắc đến, nhưng mà, anh không theo đuổi cô ấy vậy thì anh từ xa chạy đến Ký Châu để làm cái gì?"
"Tôi là có chuyện nghiêm túc?"
"Anh còn có thể có chuyện gì nghiêm túc?"
La Hoan: (* ̄︿ ̄)
"Đúng là chuyện đứng đắn, tôi chuẩn bị hợp tác làm ăn cùng Ninh Đào Hoa." La Hoan nói.
"Các người hợp tác làm ăn?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất ngạc nhiên.
Hai người bọn họ có thể hợp tác làm ăn cái gì đây? Hà Tứ Hải đúng thật là không nghĩ tới.
"Làm sao không thể làm chuyện làm ăn rồi, trấn Đào Hoa mặc dù là một trấn nhỏ, nhưng rất đẹp, đặc biệt là miếu Đào Hoa, tràn đầy nét cổ xưa, rất đẹp. Chỉ có điều nó không có danh tiếng, thông qua hoạt động của chúng tôi hoàn toàn có thể khai phá trần Đào Hoa thành một trong những điểm du lịch của Ký Châu..." La Hoan nói một tràng.
Nhưng mà sau khi Hà Tứ Hải nghe hắn nói, cảm thấy ý nghĩ này đúng là không tệ, nếu như thật sự hoạt động được thì đúng là có thể làm đầu.
"Nhưng mà, Ninh Đào Hoa không nói với anh, anh làm sao biết tôi đi Ký Châu, lẽ nào thần tiên thật sự biết tính toán?" La Hoan cười nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào phía sau người hắn.
La Hoan chớp mắt như rõ ràng cái gì, sắc mặt lập tức biến thành trắng xám, nhảy tưng tưng trốn đến phía sau Hà Tứ Hải.
------
Dịch: MBMH Translate