Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 400 - Chương 400: Nàng Nhất Định Là Nhớ Tôi Rồi.

Chương 400: Nàng Nhất Định Là Nhớ Tôi Rồi. Chương 400: Nàng Nhất Định Là Nhớ Tôi Rồi.

"Lẽ... Lẽ nào vẫn có quỷ đi theo sau lưng tôi?" La Hoan lắp ba lắp bắp hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, buổi chiều lúc La Hoan lại đây, Hà Tứ Hải liền nhìn thấy rồi, theo sát La Hoan từ phía xa.

"Tôi mẹ nó, theo tôi làm gì?" La Hoan nghe vậy thì vẻ mặt lập tức như đưa đám.

Hà Tứ Hải liếc hắn một cái, "Anh có phải là ngốc hay không, hắn không phải tìm anh mà mà là tìm tôi."

"Hơn nữa anh đi tìm Ninh Đào Hoa, lẽ nào không chuẩn bị tâm lý sao?"

"Tôi không cân nhắc nhiều như vậy, hơn nữa tôi nhớ tới lần trước anh không phải đã nói với tôi rằng trên thế giới này thực ra không có nhiều quỷ như vậy sao?" La Hoan nói.

"Vậy thì do số anh may." Hà Tứ Hải nhún nhún vai.

Sau đó nói với không khí: "Nếu đã theo tới rồi thì giúp chuyển đồ một chút đi."

Hà Tứ Hải nói xong, đèn Dẫn Hồn xuất hiện tại trong tay hắn, sau khi đốt, bầu không khí vỗn trống rỗng bỗng xuất hiện một người thanh niên vóc người hơi mập, cạo râu, trên người mặc áo T-shirt.

Người trẻ tuổi sờ sờ ở trên người mình một hồi, tràn đầy tò mò.

"Anh để hắn khuân giúp sao?" La Hoan liếc mắt nhìn đối diện rồi nhỏ giọng nói ở bên tai Hà Tứ Hải.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Hà Tứ Hải trực tiếp đưa đèn Dẫn Hồn trên tay tới.

Người trẻ tuổi đối diện này mới phản ứng được, luống cuống tay chân nhận lấy.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, quấy rối rồi." Hắn mỉm cười rồi nói.

Sau đó lại nói với La Hoan: "Cũng cảm tạ anh, La tiên sinh."

La Hoan còn chưa phản ứng lại.

Hắn bị hành động của Hà Tứ Hải làm cho kinh ngạc đến ngây người rồi.

Trong lòng điên cuồng nhổ nước bọt Hà Tứ Hải còn tàn nhẫn hơn so với nhà tư bản, thành quỷ đều không buông tha.

Thậm chí còn định nghĩa lại câu "Quỷ làm việc giúp anh" một lần nữa.

Lúc này nghe thấy con quỷ đối diện chào hỏi hắn, lúc này mới đáp lại với vẻ có chút không được tự nhiên: "Xin chào."

Suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Là Ninh Đào Hoa bảo anh đi theo phía sau lưng tôi sao?"

Người trẻ tuổi gật gật đầu, "Đào Hoa nói, đi theo sau lưng anh tôi sẽ có cơ hội hoàn thành tâm nguyện, cho nên..."

"Dựa vào... Ninh Đào Hoa thật là âm hiểm, vậy mà lại không nói với tôi một tiếng?" La Hoan bất mãn nói thầm.

Hà Tứ Hải nghe hắn gọi Ninh Đào Hoa là Đào Hoa, giọng điệu cũng rất quen thuộc, thế là thuận miệng hỏi: "Anh rất quen với Ninh Đào Hoa sao?"

"Hừm, tôi và Đào Hoa là bạn học tiểu học và trung học." Người trẻ tuổi nói.

"Khuân đồ trước đi." Hà Tứ Hải thấy thang máy xuống, thế là lên tiếng.

"Há, được."

Người trẻ tuổi vội vàng cắm đèn Dẫn Hồn ở trên eo, sau đó giúp đỡ khuân đồ.

"Tôi là Dương Hổ, là người trấn Đào Hoa, Đào Hoa cô ấy đều học tiểu học và trung học ở trấn Đào Hoa, đến cấp 3 cô ấy mới bị ba mẹ đón vào thành phố. Từ đó về sau tôi cũng chưa từng thấy cô ấy, không nghĩ tới sau khi tôi chết về nhà, vậy mà lại có thể gặp cô ấy lần nữa. Các người không biết đâu, lúc Đào Hoa chủ động bắt chuyện với tôi tôi đã kích động như nào đâu..."

Giống như là lâu rồi không có ai nói chuyện, Dương Hổ vừa giúp khuân đồ, vừa nói bla bla.

Dương Hổ năm nay mới 26 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học mấy năm, bởi vì học ngành hóa học nên sau khi tốt nghiệp đã là kiểm nghiệm viên ở một công ty.

Làm công tương đối khổ cực, tiền lương còn không cao.

Cho nên hắn vẫn luôn cân nhắc có nên thi lên hay không, sau khi đào tạo sâu sẽ đến trường trung học nào đó làm giáo viên.

Nhưng mà không chờ đến khi hắn thực hiện kế hoạch thì đột nhiên bị bệnh nặng, không chỉ khiến cho gia đình vốn không giàu trở nên chó cắn áo rách, còn khiến cho hắn rời đi nhân thế khi tuổi còn đang trẻ.

"Vậy tâm nguyện của anh là gì? Là muốn nói lời chưa kịp nói cùng với cha mẹ? Hay là thổ lộ với cô gái thầm mến?" La Hoan ở bên cạnh tò mò hỏi.

Quỷ nghe nói rất đáng sợ, nhưng nếu thật sự sống chung thì thực ra cũng không khác người là bao, cộng với có Hà Tứ Hải ở bên cạnh, cho nên lá gan của La Hoan cũng dần lớn hơn.

Dương Hổ nghe vậy lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút chán nản nói: "Tôi muốn gặp bà nội tôi, từ sau khi tôi đi làm đã rất lâu rồi chưa đến thăm bà, nàng nhất định là rất nhớ tôi."

Dương Hổ vốn đang rất sáng sủa, nói tới bà nội thì khóe mắt lại có chút ướt át.

La Hoan ở bên cạnh lẩm bẩm: "Tình cảm của anh và bà nội mình đúng thật là tốt, nhưng mà anh bị bệnh, bà ấy không có đến thăm anh sao?"

Dương Hổ lắc lắc đầu: "Bà ấy lớn tuổi rồi, không chịu nỗi giày vò, nào có thể đến thị bệnh viện thăm tôi, cộng với tôi đi vội, cho nên còn không thể nhìn thấy nhau lần cuối cùng."

"Khi còn bé ba mẹ tôi làm công ở bên ngoài, đều là ông nội bà nội nuôi tôi lớn, nhưng mà ông nội tôi đã qua đời vào năm tôi lên cấp 2, chỉ còn lại một mình bà nội tôi."

"Người già rồi, ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có, sau khi tôi chết trở lại bên người bà, nhìn chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của bà chính là ngồi ở cửa chờ chúng tôi trở lại..."

"Ba mẹ tôi sợ bà thương tâm, đến hiện tại đều không dám nói cho bà biết là tôi đã qua đời, chỉ nói là tôi bận rộn công việc..."

Hà Tứ Hải và La Hoan nghe vậy đều im lặng.

Đặc biệt là Hà Tứ Hải, hắn cảm động rồi.

Bởi vì hắn khi còn bé trên căn bản đều là do bà nội nuôi lớn.

Đại khái bởi vì có quan hệ với niên đại, trẻ nhỏ ở độ tuổi như bọn họ ở nông thôn trên căn bản đều do người già nuôi lớn, rất ít khi được sống bên cạnh cha mẹ.

"Tôi nhận tâm nguyện của anh." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Dương Hổ nghe vậy cảm kích nói.

"Sau khi hoàn thành tâm nguyện, tôi có thể an tâm lên đường, trở về Minh Thổ rồi." Dương Hổ lộ ra một nụ cười giải thoát.

La Hoan vô cùng tò mò, trẻ tuổi như thế đã chết rồi, hắn lẽ nào cam tâm sao?

"Cam tâm? Có cái gì mà không cam lòng?" Dương Hổ vui vẻ cười nói.

Giống như chết đi là một chuyện rất may mắn.

"Tôi không giống anh, anh sinh ra trong gia đình của điều kiện ưu việt, có thể lựa chọn làm chuyện anh muốn làm. Mà tôi từ khi bắt đầu sinh ra cũng đã thua ở vạch xuất phát rồi, cuộc sống gian khổ, cố gắng học tập, cuối cùng lại chỉ tìm được một công việc bình thường, cầm đồng tiền lương nhỏ bé, cứ thế ngày qua ngày. Đừng nói là đi làm chuyện mình muốn làm, ngay cả muốn nghỉ ngơi thật tốt một hồi đều là một loại xa xỉ..."

"Loại tháng ngày này đáng để lưu luyến sao? Thực ra tôi đã sớm muốn chết rồi, chỉ có điều không có dũng khí đó, dù sao chết tử tế không bằng sống ỷ lại. Tôi ôm tân lý may mắn muốn cố gắng vượt qua, thay đổi cuộc sống. Nhưng trên thực tế người như chúng tôi chỉ giống như rau hẹ trong đất, bị thượng tầng thu gặt mà thôi."

"Những người như chúng tôi thực ra đều biết mình là cái gì, chỉ có điều rất nhiều người không muốn thừa nhận mà thôi, thông qua giải trí mất cảm giác chính mình, tận hưởng lạc thú trước mắt..."

"Cho nên trận bệnh này đã giúp tôi đưa ra lựa chọn, rất tốt, không có cái gì không muốn, cũng không có cái gì tiếc nuối. Chuyện duy nhất tôi không bỏ xuống được chính là bà nội tôi, nàng già rồi..."

Thái độ đối với cuộc sống của Dương Hổ có thể nói là cực kỳ tiêu cực, thế nhưng La Hoan và Hà Tứ Hải đều không có phản bác.

Mặc dù hắn nói chuyện, nhưng cũng không làm lỡ công việc.

Rất nhanh sẽ dời tất cả mọi thứ vào trong phòng.

"Cảm tạ các người, uống nước đi." Hà Tứ Hải bảo La Hoan và Dương Hổ ngồi xuống.

La Hoan tò mò đánh giá bốn phía, dù sao đây cùng là lần đầu hắn tới nhà của Hà Tứ Hải.

Mà Dương Hổ lại lắc lắc đầu, sau đó nói: "Không được, nếu tiếp dẫn đại nhân đã nhận tâm nguyện của tôi, như vậy tôi sẽ không quấy rầy nữa. Tôi về bên bà nội trước rồi chờ đợi tiếp dẫn đại nhân."

Hà Tứ Hải nghe vậy thì cũng không có giữ lại, nhận lấy đèn Dẫn Hồn mà Dương Hổ trả lại.

"Thời tiết lạnh rồi, bà nội ở nhà một mình không biết thế nào rồi..." Dương Hổ liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, bóng người nhạt dần biến mất ở trong không khí.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment