Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 401 - Chương 401: Các Em Bé Đáng Yêu

Chương 401: Các Em Bé Đáng Yêu Chương 401: Các Em Bé Đáng Yêu

La Hoan cũng không ở lại lâu, cũng rời đi liền.

Bởi vì Lưu Vãn Chiếu đưa đám nhóc từ nhà đối diện sang.

La Hoan rất biết quan sát, đương nhiên sẽ không làm bóng đèn, chưa uống xong ly nước, liền vội vội vàng vàng đi về.

Hà Tứ Hải cũng không giữ anh ta lại.

“Ba ba, em muốn đi ngủ.” Nhìn La Hoan rời đi, Đào Tử chạy sang, kéo vạt áo của Hà Tứ Hải nói.

“Ồ, bình thường tối đến không phải rất không thích ngủ hay sao? Sao hôm nay lại chủ động thế?” Hà Tứ Hải ngạc nhiên nói.

Trẻ con đều như vậy, buổi tối không chịu ngủ, sáng thì không chịu dậy.

“Em muốn ngủ cùng với tiểu bảo bảo.” Đào Tử chỉ vào một búp bê đồ chơi ở trên sofa.

Đây là một trong những món đồ chơi mà hôm nay cô lựa.

“Tối nay em muốn ngủ cùng nó?” Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.

“Đương nhiên, nó là tiểu bảo bảo của em.” Đào Tử chống nạnh, nói với vẻ đương nhiên.

“Không được.” Hà Tứ Hải dứt khoát mở miệng từ chối.

“Tại sao không được? Nó là tiểu bảo bảo của em, em là mẹ của nó, em muốn ngủ cùng với nó, tại sai lại không được?Tại sao chứ?” Đào Tử dậm chân dậm cẳng thở phù phù.

“Là bởi vì tóc của búp bê là sợi nhân tạo, buổi tối em ngủ, nếu như hít vào mũi sẽ tiêu đời.” Hà Tứ Hải nói.

“Hứ…..”

“Được rồi, ngủ cùng thì cứ ngủ đi, Đào Tử, em với Huyên Huyên đem đồ ngủ ra đây, chị giúp hai đứa tắm nào.” Lưu Vãn Chiếu chớp chớp mắt với Hà Tứ Hải, sau đó nói với Đào Tử.

“Vâng ạ.” Đào Tử nghe thấy vậy vui vẻ chạy lịch bịch vào phòng ngủ, Huyên Huyên đuổi theo ở phía sau.

“Em có cách gì?” Nhìn Đào Tử đi vào phòng, Hà Tứ Hải lúc này mới hỏi Lưu Vãn Chiếu.

“Đợi em ấy ngủ rồi, anh lấy đi không phải được rồi sao?” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Ờ ha, chủ ý này hay đấy.”

“Ngốc chết đi được.” Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi nói.

Trong mắt tràn ngập màu nước, Hà Tử Hải vừa mới ghé đầu sang.

Đào Tử và Huyên Huyên đã cầm bộ đồ ngủ của chúng chạy ra, đừng hỏi tại sao có cả đồ ngủ của Huyên Huyên.

Bởi vì nhóc con này thường ngủ lại đây.

“Ý, Anh chị đang làm gì thế?” Đào Tử có chút ngờ vực hỏi.

Ngóc đầu nhìn mặt của Hà Tứ Hải, lại nhìn vào mặt của Lưu Vãn Chiếu.

“Hai người họ đang quấn quýt với nhau đó.” Huyên Huyên nói, thò đầu ra, hôn lên mặt Đào Tử một cái chụt.

Đào Tử đương nhiên không chịu thua, chu môi ra, muốn hôn lại, Huyên Huyên không cho, hai người làm náo loạn một trận.

Lưu Vãn Chiểu đỏ mặt, dùng khuỷu tay huých một cái vào eo của Hà Tứ Hải.

“Đều tại anh hết, có trẻ con ở nhà, cũng không chịu để ý chút.”

“Sao lại trách anh chứ?” Hà Tứ Hải bày ra vẻ oan ức.

Nhưng Lưu Vãn Chiếu không thèm để ý đến anh, lôi hai đứa nhóc con vào nhà tắm

“Đợi xíu, đồ của em vẫn chưa cầm theo kìa.”

“Anh cầm giúp em.”

……

“Tiểu Bảo Bảo, ngoan ngoãn ngủ đi nha, chị kể chuyện cho em nghe nhé.”

Đào Tử tắm xong, ngồi xổm trên giường dỗ Tiểu Bảo Bảo của cô, còn lấy đồ của cô bé đắp lên cho Bảo Bảo.

“Em nhìn anh làm gì?” Hà Tứ Hải nói.

“Kể chuyện.” Đào Tử nói.

“Không phải em nói sao, tại sao lại là anh kể.”

“Em là Bảo Bảo của anh mà.” Đào Tử nói.

“Cho nên sao?”

“Anh phải kể chuyện cho Bảo Bảo của anh, em phải kể chuyện cho Bảo Bảo của em, cho nên anh kể chuyện cho Bảo Bảo của em, coi như là kể chuyện cho em.” Đào Tử nói.

“Hừm…., Em thật thông minh đó.” Hà Tứ Hải ký nhẹ vào đầu của cô, trần ngập sự bất đắc dĩ.”

“Hihi, em biết, em không kiêu căng.” Đào Tử nói một cách vui vẻ.

“Anh thấy em kiêu ngạo đến mức sắp bay lên luôn rồi đó.”

“Ồ, vậy ba ba nhất định phải giữ chặt em, cẩn thận em bay đi mất.”

“Được, anh biết rồi, nhưng mà anh đọc truyện cho em nghe nhé.”Hà Tứ Hải lấy một quyển truyện tranh ở đầu giường lên, đây là Lưu Vãn Chiếu mua.

“Chị Huyên Huyên đâu, kêu chị ấy đến đây cùng nghe.” Đào Tử nói

“Con bé cùng với dì Lưu về nhà rồi, ngoan ngoãn nằm xuống, anh đọc cho em nghe.” Hà Tứ Hải ngồi trên giường nói.

Đào Tử nhanh chóng lăn đến vị trí của mình, sau đó nhớ đến “Tiểu Bảo Bảo” của cô thì lập tức ngồi dậy, ôm nó đến bên cạnh gối của mình, sau đó lại nằm xuống. mở to mắt nhìn Hà Tứ Hải.

Vù vù—--

“Thật là đáng yêu quá đi!” Tiểu Thái phát hiện một con mèo bị bỏ rơi.

…..

Điểm tâm phân ra một chút,

Ăn cái gì cũng đều phân ra.

Ngủ cùng nhau,

Làm gì cũng cùng nhau.

Quyển truyện Mèo con của Tiểu Thái này, kể về một chàng trai tên Tiểu Thái, nhặt được một con mèo, ăn gì cũng phân một nửa cho mèo con, cuối cùng mèo con trở nên siêu to khổng lồ.

Hà Tứ Hải đọc truyện xong, Đào Tử vẫn mở to mắt, cũng không biết là đang nghĩ gì.

“Được rồi, đọc xong rồi, mau ngủ đi.” Hà Tử Hải gấp cuốn truyện tranh lại, đặt lại trên kệ tủ ở đầu giường.

“Ba ba, Tiểu Bạch cũng sẽ lớn như căn phòng này sao?” Đào Tử đột nhiên hỏi.

“Ai biết được, nói không chừng là có thể.” Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

“Vậy thì vẫn là không cần, nếu như trở nên to lớn như con voi, vậy thì gian phòng này chứa không nổi nữa.” Đào Tử nhướng nhướng đầu chân mày, mặt đầy lo lắng.

“Được rồi, ngủ đi, đừng lo lắng tào lao.” Hà Tứ Hải nằm xuống bên cạnh cô bé.

Đào Tử lập tức chui vào lòng của hắn.

“Vậy sau này chỉ cho Tiểu Bạch ăn ít thôi, nếu không thì nó sẽ to lớn đấy.” Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải bắt đầu có chút lo lắng cho Tiểu Bạch.

“Được rồi, ngủ đi….” Hà Tứ Hải vẫn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng khịt mũi rõ ràng trong lòng mình.

Nhóc con ngắt điện trong một giây, trong giây lát đã chìm vào giấc ngủ, cũng lợi hại quá.

Sáng hôm sau, Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến trường.

Bản thân một mình đi đến quán.

Vừa mới ngồi xuống, Uyển Uyển liền xách theo một cái túi plastic nhảy ra ngoài.

“Nè ~” Cô đưa chiếc túi cho Hà Tứ Hải nói.

“Đưa cho anh?”

“Ưm, ưm” Uyển Uyển gật gật đầu ngoan ngoãn.

Hà Tứ Hải nhận lấy chiếc túi mở ra, bên trong là một chiếc bánh bị cắt.

“Đây là gì?” Hà Tứ Hải lấy ra một miếng, ngửi mùi thấy rất thơm.

“Kibbeh, là do mẹ làm, rất ngon.” Uyển Uyển nói một cách vui vẻ.

“Cái này cho anh ăn thử.”

“Thật sự cảm ơn em.” Tuy Hà Tứ Hải ăn sáng rồi, nhưng vẫn cắn một miếng, mùi vị khá ngon.

Nhìn thấy Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn anh, thế là hỏi: “Em muốn ăn không?”

“Em ăn rồi.” Uyển Uyển lắc lắc đầu nói.

“Vậy sao?”

……

“Ngon không?” Hà Tứ Hải hỏi.

“hiahia, rất ngon ạ.” Tay của Uyển Uyển cầm lấy bánh, cười híp cả mắt.

Trên khuôn mặt nhỏ càng bóng nhẫy.

“À ha, ngon chứ.”Uyển Uyển nói một cách vui vẻ.

“Mau ăn đi, ăn no mới có sức làm việc.” Hà Tứ Hải cười nói.

“Ừm, làm việc, em rất lợi hại.” Uyển Uyển nghe vậy đầy kiêu hãnh nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, biết em lợi hại mà, hôm nay dựa vào em đó.” Hà Tứ Hải đưa rót nước cho cô.

Đề phòng cô ăn nhiều như vậy, sẽ bị nghẹn.

Vốn dĩ một chiếc bánh chia làm tư, đều để cho Hà Tứ Hải ăn.

Nhưng Uyển Uyển lại ăn mất hai miếng.

Đã ăn sáng rồi mới tới, nếu như chưa ăn, có lẽ đã không có phần của Hà Tứ Hải.

Đợi ăn xong, Hà Tứ Hải giúp cô chùi chùi dầu ở trên tay.

Sau đó móc điện thoại ra, tìm một tấm hình Phù Thành được chụp gần đây ở trên mạng, hai người trong phút chốc ở bên trong Vấn Tâm Quán biến mất.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment