Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 402 - Chương 402: Sao Lại Không Đợi Nữa.

Chương 402: Sao Lại Không Đợi Nữa. Chương 402: Sao Lại Không Đợi Nữa.

Cổ Thao sắp xếp lại bàn làm việc một chút, sau đó mới đi đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Dùng nước rửa tay rửa sạch tay, lại còn bôi cả kem dưỡng da tay.

Bởi vì thường xuyên làm thí nghiệm hóa học, tiếp xúc với các chất hóa học, cho nên Cổ Thao vô cùng chú ý đến những cái này.

Bôi xong kem dưỡng da tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, thật là thơm.

Đây là do Trần Hồng Lệ vợ của anh ta mua cho anh ta, hương hoa anh đào.

Còn lại cũng đã không còn nhiều nữa.

Chỉ có điều lần sau không thể để cho Trần Hồng Lệ mua nữa, quá đắt rồi, dùng nó thấy xót.

“Anh Cổ, tan làm chưa? Đi uống vài ly?” Cổ Thao vừa bước ra từ phòng thí nghiệm, thì liền nghe thấy có người gọi anh ta.

Quay đầu lại, thì ra là nghiên cứu sinh mới được tuyển vào sở nghiên cứu.

Một chàng trai vừa cao vừa mập, người nhìn có vẻ thật thà chất phát.

Thích ăn, đến Phù Thành gần một năm, câu nói mà nghe anh ta nói nhiều nhất chính là ở đâu có cái gì ngon ngon, dau đó tan làm hẹn người khác cùng đi ăn.

“Không đi đâu, tôi phải về nhà?” Cổ Thao lắc lắc đầu.

“Anh Cổ, tôi đã hẹn anh mấy lần rồi, không yên tâm chị dâu ở nhà một mình như vậy sao? Ăn cơm xong thì quay về, không tốn nhiều thời gian đâu.

“Không phải vấn đề này, là bởi vì ở nhà có khách.” Cổ Thao nói.

“Ồ, vậy được thôi, vậy tôi đi một mình, vốn dĩ vẫn muốn đi cùng anh Cổ, cùng anh Cổ ăn bữa cơm.”

Trên mặt của tên mập đầy sự giảo hoạt.

“Tên nhóc này, lần sau anh Cổ nhất định mời cậu.” Cổ Thao haha cười nói.

Tên mập bình thường không được con gái yêu thích, thế nhưng nhân duyên lại rất tốt, mỗi một người mập đều có một tâm hồn thú vị, không phải không có đạo lý.

Cổ Thao vừa mới bước ra khỏi cổng của sở nghiên cứu, điện thoại liền bắt đầu rung lên.

Là Trần Hồng Lệ gọi đến.

“Ừm, vừa mới tan làm, đang ra khỏi sở.” Cổ Thao nói qua điện thoại.

“Ờm, mua món hầm không? Chị cả với chị hai đều đến rồi, được rồi, anh biết rồi.” Cổ Thao cúp điện thoại, xe điện quẹo đi, đi về hướng chợ bán thức ăn.

Sở nghiên cứu cách chỗ ở của Cổ Thao không xa, cũng chỉ cách ba bốn trạm.

Cho nên lái xe đi chi bằng lái xe đạp điện, càng thêm thuận tiện xíu.

Cổ Thao không đi siêu thị mua rau, mà rẽ trái lượn phải đến một chợ bán thức ăn.

Ở đây không chỉ có các sạp bán thức ăn theo vị trí, còn có một số người nông dân vùng phụ cận ngoại thành đến, bán một số rau nhà tự trồng.

Cổ Thao cảm thấy những loại rau này càng có mùi vị, rau trồng trong nhà kính mất đi mùi vị vốn có.

Chỉ có điều bây giờ tối rồi, những người nông dân ở vùng phụ cận ngoại thành đều bán vào sáng sớm.

Bây giờ ở chợ đều là một số sạp bán rau.

Cổ Thao đi thẳng đến một quán bán đồ om tên A Hương.

Bởi vì thường đến mua, tuy ông chủ của quán bán đồ om không nhận ra Cổ Thao, nhưng nhìn mặt anh ta hiền lành, thấy anh ta đi tới, đã chào mời từ phía xa.

“Đến rồi ư, muốn mua gì?”

“Cho một con vịt quay, hai cái móng heo, cũng lấy thêm cho tôi một ít rau trộn và đậu phộng.”

Trên đường tới Cổ Thao đã nghĩ xong rồi, vịt quay thì mọi người đều thích ăn, móng heo thì mua cho chị cả với chị hai, hai người họ thích ăn.

Còn về rau trộn và đậu phộng, buổi tối anh ta nhất định phải cùng hai anh rể nhâm nhi vài ly, đương nhiên là không thể thiếu.

“Vịt quay không cần cắt.” Cổ Thao lại dặn dò một tiếng.

Con trai của chị hai là Vệ Tử Hàm bởi vì còn quá nhỏ, cho nên không để lại ở quê, dắt theo bên người.

Hai vợ chồng chị hai đều đến, con cái nhất định cũng dắt theo.

Ông chủ của quán bán đồ om nghe gọi món xong lập tức bận bịu.

Cổ Thao nhìn lướt qua quầy hàng, nhìn thấy trên sạp hàng còn có bán móng gà om.

… ….

Trong nồi lớn đang đun canh gà, nắp nồi mở ra, lập tức mùi thơm nức mũi bay ra, Cổ Thao không nhịn nổi nuốt nước bọt.

Hoàng Lan Thảo vương tay lấy chân gà ở trong nồi ra, đưa cho Cổ Thao: “Nè, chân gà này cho con, nếu không đợi bố con về, lại bị ông ấy ăn mất.”

Cổ Thao giống như là đói bụng lắm rồi, nhận lấy chân gà, lập tức liền cắn một miếng, bị bỏng phải há miệng hít hà hơi.

“Ăn chậm thôi, không cần vội.” Hoàng Lan Thảo nhìn anh ta cười.

Cổ Thao không nói gì, không ngừng thổi ngụi chân gà ở trong tay, sau đó cắn một miếng.

Ăn được một nửa, mới nhớ ra mà nói: “Hai chị không có sao?”

“Hai đứa nó lao động chân tay, ăn ngon như vậy làm gì?” Con đi học phải động não, phải bổ sung dinh dưỡng.” Trong ánh mắt mà Hoàng Lan Thảo nhìn Cổ Thao, tràn đầy niềm yêu thương.

Con trai dường như là trụ chống để bà sống tiếp vậy, nếu như không có con trai, bà sợ là không còn dũng khí mà sống tiếp trên thế giới này.

Cổ Thao ngẩng đầu lên, nhìn khóe mắt Hoàng Lan Thảo có chút xanh tím.

“Mẹ, con nhất định học hành chăm chỉ, sau đó kiếm thật nhiều tiền, ngày nào cũng mua đồ ăn ngon cho mẹ, để mẹ được hưởng phúc.”

“Được thôi, vậy mẹ đợi hưởng phúc.”

Hoàng Lan Thảo dương tay xoa xoa đầu của anh ta, mặt tươi cười.

“Mẹ, cái này cho mẹ ăn.” Cổ Thao đưa chân gà đã ăn được một nửa cho mẹ nói.

“Mẹ không thích ăn, con ăn đi.” Hoàng Lan Thảo đương nhiên sẽ không ăn.

“Mẹ. mẹ không ăn, con cũng không ăn.” Cổ Thao kiên trì nói.

“Mẹ không ăn đâu.”

“Vậy con cũng không ăn.” Cổ Thao giận dỗi nói.

“Được rồi, vầy đi, mẹ ăn móng gà được chưa, mẹ thích ăn móng gà.” Hoàng Lan Thảo chỉ vào móng gà ở sau chân gà nói.

… …

“Gà sao lại ăn rồi, tôi mời khách đến ăn cơm, người còn chưa tới, bà đã ăn rồi, sao lại tham ăn như vậy chứ?”

“Không có, không có, dạo gần đây Tiểu Thao học hành vất vả, tôi liền để cho nó ăn một cái chân.”

“Đùng ~”

“Tiểu Thao ăn sao? Dầu trên miệng bà còn chưa lau sạch kìa, bà nói với tôi Tiểu Thao ăn, bà coi tôi không có não như bà à.”

“Thật không phải tôi, ông… … ông đừng đánh nữa…. đừng đánh nữa… …”

“Đánh chết bà, đánh chết bà, ăn thì cũng ăn rồi, còn dám gạt tôi… … còn dám gạt tôi….”

Cổ Thao đang đọc sách trong phòng nghe thấy tiếng động, xông vào nhà bếp, chắn trước mặt Hoàng Lan Thảo.

“Bố làm gì mà đánh mẹ con, chân gà là con ăn, không được sao? Nếu muốn đánh thì đánh con đi?” Cổ Thao hét lên với bố mình là Cổ Sơn.

“Tiểu tử thối này, còn nói đỡ giúp mẹ mày phải không, đừng tưởng ông đây không dám đánh mày.” Cố Sơn tức điên đầu vung ra một bạt tai.

Hoàng Lan Thảo ở phía sau lập tức ôm anh ta vào lòng, bàn tay của Cổ Sơn rơi trên lưng của Hoàng Lan Thảo, phát ra một tiếng bịch.

Cổ Thao ở trong lòng bà nghe thấy thôi cũng đau.

“Làm gì mà đánh mẹ tôi.” Cổ Thao như một chú trâu nổi điên, thoát khỏi cái ôm của Hoàng Lan Thảo, xông về phía Cổ Sơn.

Cổ Sơn không để ý, xem chút nữa bị anh ta va trúng.

“Cái thứ nghiệt chủng nhà mày, vậy mà dám động tay động chân với ông đây.” Cổ Sơn tức giận nói, lại chuẩn bị động thủ.

Hoàng Lan Thảo nhanh chóng vội vàng vừa lôi vừa kéo Cổ Thao ra khỏi nhà bếp.

… …. ….

“Ông chủ, ông chủ, đồ làm xong hết rồi, còn cần thêm gì nữa không?” Giọng của ông chủ quán bán đồi om thức tỉnh Cổ Thao.

“Lấy cho tôi thêm mấy cái móng gà đi.” Cổ Thao nói.

“Được thôi.” Ông chủ quán bán đồ om lập tức vui vẻ đồng ý.

Cổ Thao móc điện thoại ra, trả tiền, không ở lại chợ bán thức ăn nữa, lặng lẽ lái xe đạp điện quay về nhà.

“Được thôi, vậy mẹ đợi hưởng phúc.”

“Được thôi, vậy mẹ đợi hưởng phúc.”

…. ….

“Mẹ, sao mẹ lại không đợi nữa chứ. Sao lại đi mất rồi?”

Gió vào buổi chiều chạng vạng rất lớn, thổi đến mức khóe mắt của Cổ Thao cũng có chút mơ hồ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment