Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 403 - Chương 403: Mẹ Là Mẹ Của Con

Chương 403: Mẹ Là Mẹ Của Con Chương 403: Mẹ Là Mẹ Của Con

“Tiểu Thao, em về rồi đấy à.” Nghe thấy tiếng mở cửa, chị hai từ trong phòng bước ra đón.

Phía sau còn có một đứa trẻ đi xiu xiu vẹo vẹo theo sau.

“Tiểu bảo, chào cậu đi.” Cổ Thao thuận tay đưa đồ ở trong tay cho chị hai.

Nhà của em cũng như nhà chị, đương nhiên không khách sáo như vậy.

“Chào cậu ạ.” Vệ Tử Hàm ôm lấy chân của mẹ, hiếu kỳ mà nhìn cậu.

Tuy ở cùng một thành phố, nhưng tới lui thực sự không nhiều.

Mỗi người đều công việc riêng, Cổ Thao cũng còn đỡ, Cổ Phương và Cổ Nguyệt kinh doanh, gần như nguyên năm đều không nghỉ.

“Tiểu Thao về rồi.” Nhìn thấy Cổ Thao bước vào, hai người anh rể vội vàng đứng lên.

“Anh rể, chị cả với Hồng Lệ đâu rồi.” Cổ Thao tiện tay đặt chìa khóa xuống hỏi.

“Ở trong bếp á.” Anh rể cả Dương Lôi nói

“Ngồi xuống đi ạ, đứng lên làm gì, đều là người nhà cả, đứng khách sáo.” Cổ Thao kêu hai người họ ngồi xuống.

Anh rể cả Dương Lôi và anh rể hai Vệ Đông đều là người chất phác, không học hành nhiều, nhưng Cổ Thao không chỉ tốt nghiệp nghiên cứu sinh, còn làm nghiên cứu viên ở sở nghiên cứu.

Trong mắt của bọn họ, đó chính là một nhà khoa học vĩ đại, cho nên đối với anh ta rất kính nể.

Chị hai cầm lấy món om đi vào bếp, rất nhanh đã đổ ra đĩa bưng lên.

Vệ Tử Hàm cũng cầm lấy một cái chân vịt gặm, ăn mà mặt toàn là dầu.

“Mọi người cứ uống trước, còn một vài mòn còn đang nấu.” Chị hai đặt món om lên bàn nói.

Trên bàn đã có mấy món rồi.

“Bảo Hồng Lệ đừng nấu nữa, nhiêu đây món là đủ rồi.” Anh rể Vệ Đông nói với Cổ Nguyệt.

“Được, mọi người uống trước đi.” Cổ Nguyệt thuận miệng trả lời, xoay người lại đi vào bếp.

Vệ Tử Hàm vội vàng chạy theo, một khắc cũng không chịu rời đi.

“Chúng ta cứ uống của chúng ta đi.” Cổ Thao nói.

Anh rể cả nghe vậy, lập tức lấy rượu mà anh ta đem đến.

“Lần sau người đến là được rồi, các anh kiếm tiền cũng không dễ gì, đừng lãng phí.” Cổ Thao nhìn rượu trong tay anh rể cả Dương Lôi nói.

Rượu không đắt, giá khoảng sáu bảy chục tệ , nhưng sáu bảy chục tệ này, anh rể cả phải bán biết bao nhiêu phần bánh nướng chảo (tương tự như bánh crepes) mới có thể kiếm được.

“Cũng không thể tay không đến mà? Các em cuộc sống cũng không dư dả gì, vẫn là tiết kiệm tiền, mua một căn nhà lớn hơn.” Anh rể hai Vệ Đông nói.

Căn nhà mà hiện tại Cổ Thao đang sống một phòng ngủ một phòng khách, một nhà bếp một nhà vệ sinh, vô cùng chật chội.

Hơn nữa căn nhà này cũng không phải là của anh ta, là nhà do sở nghiên cứu cấp cho anh ta, nhưng chỉ có quyền cư trú.

“Bây giờ già nhà như này, làm sao mà mua nổi.” Cổ Thao thở dài một hơi nói.

Anh ta đương nhiên muốn có một căn nhà thuộc về chính mình, nhưng từ nông thôn đến, hoàn toàn là dựa vào chính mình dốc sức làm, muốn có một căn nhà biết bao khó khăn.

Có thể cưới được vợ, đã coi như anh ta may mắn rồi.

“Em thuộc diện nhân viên công chức, vay tiền mua nhà dễ, anh thương lượng với chị cả của em, nếu như cần đặt cọc tiền nhà, tụi anh có thể phụ giúp em một chút, tuy không nhiều….” anh rể cả vừa rót rượu cho mọi người, vừa nói.

“Đúng vậy, tụi anh cũng có thể phụ một ít, chỉ có điều cũng vậy cũng không được nhiều.” anh rể hai Vệ Đông nói.

“Cảm ơn, để em kính anh rể cả với anh rể hai.” Cổ Thao bưng ly rượu lên tràn đầy cảm kích nói.

“Đều là người nhà, khách sáo vậy làm gì.” Anh rể cả nói.

Nhưng vẫn cùng Vệ Đông và Cổ Thao uống một ly.

Cổ Thao một hơi uống cạn rượu ở trong ly, trong chốc lát mặt đã ửng đỏ.

“Anh rể cả, anh rể hai, tâm ý của hai người em nhận lấy, nhưng tiền này, em không thể lấy, cuộc sống của hai anh cũng không dễ dàng gì.” Cổ Thao nói.

“Nhưng….” Anh rể hai Vệ Đông vừa muốn nói.

Cổ Thao xua xua tay.

“Em và Hồng Lệ mấy năm nay cũng có tích góp đôi chút, tuy không nhiều, nhưng vẫn còn công quỹ, rút ra muốn đặt tiền cọc có lẽ là đủ.” Cổ Thao nói.

“Đồ ăn đến rồi.” Trần Hồng Lệ bưng đồ ăn từ bếp đi ra.

“Hồng Lệ, đừng nấu nữa, ngồi xuống ăn đi.” Ảnh rể cả Dương Lôi gọi.

“Vẫn còn một món canh, là hết rồi, lập tức xong liền.” Trần Hồng Lệ nói.

Chính lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ấy, lúc này rồi, là ai nhỉ?” Trần Hồng Lệ nghe thấy có chút nghi ngờ.

“Để anh.” Cổ Thao đứng lên.

“Ai vậy?” Cổ Thao thuận miệng hỏi một câu, nhưng đã mở cửa ra rồi.

Sau đó… ….

Anh ta sửng sốt.

“Mẹ…mẹ…” Cổ Thao run cầm cập, mặt đầy sự khó tim kêu lên một tiếng.

“Tiểu Thao, mẹ không dọa con chứ?” Hoàng Lan Thảo có chút lo lắng hỏi.

“Ai thế?” Lại là Trần Hồng Lệ bưng một đĩa đồ ăn từ bếp đi ra ngang qua cửa, tò mò hỏi.

Thuận miệng xoay đầu nhìn về phía cửa.

Lúc nhìn thấy Hoàng Lan Thảo đứng trước cửa, đĩa đồ ăn trên tay trực tiếp rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy phát ra tiếng keng keng, trên đất toàn là đồ ăn.

“Sao vậy?”

Anh rể cả, anh rể hai, chị cả, chị hai nghe thấy tiếng kêu đều chạy ra ngoài, đến ca Vệ Tử Hàm cũng tò mò chạy ra.

Sau đó toàn bộ đều ngơ ngác nhìn Hoàng Lan Thảo ở ngoài cửa.

Trong giây lát yên lặng đến đáng sợ.

Chỉ có Vệ Tử Hàm gặp chân vịt, miệng phát ra tiếng ngồm ngàm.

“Mẹ?” Chị cả Cổ Phương là người phản ứng trước tiên, thăm dò mà gọi một tiếng.

Cổ Nguyệt nghe vậy thì cũng phản ứng lại, đem con trai Vệ Tử Hàm giấu ra sau lưng.

“Hồng Lệ, Đại Nha, Nhị Nha…các con đều ở đây sao, có phải mẹ dọa các con rồi hay không.” Hoàng Lan Thảo có vẻ hơi căng thẳng hỏi.

Mọi người vẫn chưa nói gì, Cổ Thao lập tức nói: “Không có.”

“Mẹ là quỷ đó, con không sợ mẹ sao?” Hoàng Lan Thảo hỏi.

“Mẹ là mẹ con.” Cổ Thao nói với ngữ khí kiên định.

Sau đó dương tay ra kéo lấy tay của Hoàng Lan Thảo: “Mẹ, mẹ vào đi.”

Nhưng tay đưa ra được nửa đường, mới phát hiện Hoàng Lan Thảo một tay cầm nạn, một tay nhấc một cái đèn lồng.

“Mẹ không vào đâu, sẽ làm phiền đến bọn con.” Hoàng Lan Thảo chần chừ nói.

“Mẹ là mẹ con, làm sao có thể để mẹ ở bên ngoài.” Cổ Thao thò tay nắm lấy cổ tay bà, nằng nặc kéo bà vào trong nhà.

“Cổ Thao.” Trần Hồng Lệ ở phía sau gọi một tiếng.

Cổ Thao xoay đầu lại nói với cô: “Đây là mẹ anh, bà ấy sẽ không làm hại anh.”

Sau đó lại nói với Hoàng Lan Thảo: “Mẹ, mẹ đói không, bọn con đang ăn cơm, mẹ ăn cùng bọn con đi.”

Nói xong liền kéo Hoàng Lan Thảo vào trong, mọi người không kìm được đưa người lùi về phía sau, tránh xa, không dám đến gần.

Cổ Thao kéo Hoàng Lan Thảo, ép bà ngồi xuống ghế.

Sau đó có chút nghi ngờ nhìn vào tay mà mình kéo cổ tay Hoàng Lan Thảo.

Cái loại xúc cảm ấm áp này, không giống với quỷ.

“Các con đừng sợ, mẹ có thể làm hại các con sao.” Hoàng Lan Thảo với mọi người đang đứng ở một bên.

“Mẹ.” Cổ Phương gọi một tiếng, trực tiếp đi qua, tuổi của cô ấy cũng không còn nhỏ, có nhiều chuyện nhìn nhận rất thoáng.

Cổ Nguyệt thấy chỉ cả đi qua, nghĩ một hồi, đưa con trai ở sau lưng giao cho chồng, lúc này mới bước lên, gọi một tiếng “mẹ”.

“Tốt, tốt, hôm nay đúng lúc các con đều ở đây, mẹ có thể gặp hết, thật là có phúc phần.” Hoàng Lan Thảo nở một nụ cười hạnh phúc.

Sau đó bà dời tầm mắt về phía Ngụy Tử Hàm đứng ở sau lưng con rể hai Vệ Đông.

“Tiểu bảo lớn như vậy rồi?”

“Mẹ, sao mẹ…sao…lại quay về?” Cổ Nguyệt vội vàng cắt đứt ánh mắt của Hoàng Lan Thảo, đồng thời nói lãng sang chuyện khác.

Hoàng Lan Thảo liếc mắt nhìn Cổ Nguyệt, cười nói: “Tâm nguyện của mẹ chưa thành, thần tiên đại nhân cho mẹ một cơ hội, để mẹ hoàn thành tâm nguyện, sau đó lại trở về Minh Thổ.

“Tâm nguyện chưa thành? Mẹ, mẹ có tâm nguyện gì chưa thành? Còn nữa, thần tiên là?” Cổ Thao nghi hoặc hỏi.

Mọi người càng tò mò mà lộ ra vẻ chăm chú lắng nghe.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment