“Thần tiên đại nhân chính là người giúp cho những người chết chưa hoàn thành tâm nguyện hoàn thành tâm nguyện, sau đó đưa đến Minh Thổ, cũng chính là tiếp dẫn giả.” Hoàng Lan Thảo giải thích.
Mọi người nghe thấy vậy có chút kinh ngạc, hóa ra trên thế giới này thật sự có thần tiên.
“Mà mấy đứa sở dĩ có thể thấy mẹ, là vì tiếp dẫn giả đại nhân cho mẹ mượn chiếc đèn dẫn hồn này, đèn sáng là người, đèn tắt là quỷ, cho nên mấy đứa mới có thể nhìn thấy mẹ, tiếp xúc được với mẹ….”
Mọi người nghe nói vậy, liền dời tầm mắt xuống đèn lồng đỏ mà Hoàng Lan Thảo đặt ở bên cạnh cái bàn.
Thảo nào bà cứ luôn xách theo cái đèn lồng đỏ, trước đây trong lòng mọi người còn cảm thấy kỳ lạ.
Cổ Phương ở bên cạnh nghe nói vậy, lặng lẽ đặt tay lên mu bàn tay của Hoàng Lan Thảo.
Lại bị Hoàng Lan Thảo trở tay lại nắm chặt.
“Đại nha, mỗi ngày bày sạp bán đồ thật sự vất vả rồi, thức khuya dậy sớm, đội mưa đội nắng…” Hoàng Lan Thảo xoa mu bàn tay của cô ấy nói.
Cổ Phương nghe nói thế, cay cay sống mũi, miệng lại nói: “Mẹ, không vất vả.”
“Trước đây mẹ không hiểu những cái này, sau khi chết mẹ liền muốn xem xem mấy đứa con, sự vất vả của tụi con mẹ đều nhìn thấy bằng mắt, haiz…, rồi sẽ tốt lên thôi?” Hoàng Lan Thảo sắc mặt có chút chán nản nói.
Một người luôn lẩn quẩn ở nông thôn như bà, tưởng rằng có một phần cơm ăn đã là hạnh phúc lắm rồi, làm gì có có ngày tháng nào mà không vượt qua được.
Nhưng sau khi chết đi, đến thành phố, theo sau mấy đứa con, dần dần mới phát hiện, thật sự là có những ngày tháng không vượt qua được.
“Mẹ, không nói những cái này nữa, cuộc sống nhất định sẽ tốt lên thôi, mẹ có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, mẹ nói với con, con nhất định giúp mẹ hoàn thành.” Mắt Cố Thao hoe hoe đỏ nói.
“Thật ra trước đây mẹ đã từng nói với con rồi đó, để con đến Lâm Đạo Khẩu miếu Tống Tử Nương Nương khẩn xin Tống Tử Nương Nương, nhưng con lại không vâng lời, không tin lời mẹ nói….”
“Mẹ, làm gì có….” Cổ Thao theo bản năng muốn nói, đây đều là mê tín, làm gì có cái gì mà thần tiên.
Nhưng khi mở miệng nói, lại mắc kẹt lại trong cổ họng, thực tế luôn thắng hùng biện.
Nếu như không cỏ quỷ, không có thần, mẹ đã mất gần một năm làm sao có thể xuất hiện trước mặt của bọn họ cơ chứ?”
“Được thôi, ngày mai con xin nghĩ đi bái tế Tống Tử Nương Nương.” Cổ Thao xoay đầu liếc nhìn vợ.
Vợ yên lặng gật đầu với anh ta.
Cho dù Tống Tử Nương Nương có linh hay không, đây là tâm nguyện của lão thái thái, bọn họ nhất định sẽ đi một chuyến.
“Vậy thì tốt, Tiểu Thao thực vâng lời.” Hoàng Lan Thảo nghe thấy thế vui vẻ nói.
“Mẹ.”
Cổ Thao nghe thấy thế sắc mặt có chút kích động, lúc nhỏ Hoàng Lan Thảo thích dùng ngữ khí này nói chuyện với anh ta.
Sau khi trưởng thành, thì không còn nghe thấy lần nào nữa.
Hoàng Lan Thảo nhìn quanh một vòng khuôn mặt của mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người hai người con gái đang đứng bên cạnh, mở miệng, cuối cùng lại bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.
Xoay đầu lại nói với Cổ Thao: “Tiểu Thao, mẹ từng hỏi thần tiên đại nhân, thần tiên đại nhân nói cách làm của con có thể tha thứ được, làm nhiều việc thiện là được, cho nên con đừng để trong lòng.”
Cổ Phương và Cổ Nguyệt nghe nói vậy mặt mũi mù tịt, không biết Hoàng Lan Thảo nói cái gì.
Chỉ có Cổ Thao hiểu rõ ý của Hoàng Lan Thảo.
Cái gai cứ châm chích ở trong lòng dường như đã được rút ra, cả người đều cảm thấy thoải mái rất nhiều.
“Mẹ, mẹ yên tâm, sau này con nhất định làm nhiều việc thiện.”
“Tốt, tốt, như vậy mẹ yên tâm rồi.” Hoàng Lan Thảo nghe vậy rất là vui.
Chuyện này chính là cây gai trong lòng Cổ Thao, lẽ nào không phải là cây gai trong lòng bà.
Đương nhiên không phải bởi bì Cổ Sơn là chồng bà, mà con trai là người mang tội giết người.
Bà lo lắng chuyện này sẽ hủy hoại con trai.
Bây giờ nghe thần tiên nói, chỉ cần làm nhiều việc thiện là được, thần tiên còn có thể phạm sai lầm? Cho nên bà cũng như vậy cảm thấy vô cùng thoải mái.
Còn về việc sau khi chết có thể gặp phải Cổ Sơn, bà đã sớm không quan tâm nữa rồi.
Nhiều năm qua đi như vậy rồi, những nỗi ám ảnh mà Cổ Sơn để lại cho bà đã sớm phai nhạt.
Thậm chí có lúc nghĩ, nếu như ông ta còn sống, nhất định cũng cũng hung tợn mà đánh bà một trận, tại sao lại phải sợ ông ta?
“Hồng Lệ….” Hoàng Lan Thảo vẫy vẫy tay với Trần Hồng Lệ.
“Mẹ.” Trần Hồng Lệ do dự một chút, tiến lên trước.
“Sau này Tiểu Thao phải phiền con rồi.” Hoàng Lan Thảo nói.
“Mẹ, anh ấy là chồng con, có gì đâu mà phiền với không phiền chứ.” Trần Hồng Lệ nói.
“Tốt, tốt…”
Hoàng Lan Thảo lại gọi Dương Lôi và Vệ Đông lên trước, dặn dò kỹ càng vài câu.
Cuối cùng lại nói với Vệ Tử Hàm, người mà luôn tò mò nhìn chằm chằm bà: “Tiểu Bảo, đến chỗ của bà ngoại, để bà nhìn con kỹ một chút.”
Cổ Nguyệt nhè nhẹ vỗ vỗ lên tấm lưng non nớt của Vệ Tử Hàm, “Kêu bà ngoại đi.”
“Chào bà ngoại ạ.”
Vệ Tử Hàm ngoan ngoãn kêu một tiếng, sau đó lại nhét đùi gà vào miệng.
“Tốt, tốt.” Hoàng Lan Thảo cười híp cả mắt, tay theo bản năng đút vào túi áo móc cái gì đó.
Cuối cùng cười lắc đầu rút ra.
“Bà ngoại không có cái gì cho con rồi.” Hoàng Lan Thảo.
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, không cần đâu.” Cổ Nguyệt vội vàng nói.
“Vậy sau này bà ngoại phù hộ cho tiểu bảo nhà chúng ta thông minh như cậu vậy, cũng thi đậu vào một trường đại học tốt, ra trường kiếm được thật nhiều thật nhiều tiền, để ba mẹ con được hưởng phúc….” Hoàng Lan Thảo dương tay ra xoa xoa mái tóc thưa thớt trên đầu cậu bé.
Vệ Tử Hàm hiểu lờ mờ gật gật đầu.
“Mẹ…” Cổ Thao ở bên cạnh nghe thấy vậy, cuối cùng nhịn không được mà rơi nước mắt.
Anh ta vội vàng lau đi, sau đó nói: “Con còn chưa để mẹ hưởng phúc, sao mẹ lại đi rồi.”
“Được rồi, đừng buồn nữa, mẹ già rồi, đi như vậy cũng không liên lụy đến tụi con, rất tốt đấy chứ.” Hoàng Lan Thảo không hề bận tâm mà nói.
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy.” Chị cả Cổ Phương ở bên cạnh lập tức nói.
“Đúng vậy ạ, đều trách tụi con không có bản lĩnh gì, đều không để mẹ được hưởng phúc.” Cổ Nguyệt ở bên cạnh sắc mặt chán nản nói.
Chỉ có Cổ Thao yên lặng không nói lời nào.
Anh ta chưa hoàn thành trách nhiệm nên có của một người con trai, cũng chưa thể hoàn thành lời hời với mẹ khi còn nhỏ.
“Được rồi, đừng nói những cái này nữa.”
Hoàng Lan Thảo dương tay nắm lấy tay của Cổ Phương ở bên cạnh, vuốt ve nhẹ mấy cái trên mu bàn của cô: “Đại nha đầu… …”
“Mẹ… ….”
“Làm con gái của mẹ, khổ cho con rồi, xin lỗi con.”
“Mẹ, không sao ạ, không vất vả.” Nước mắt của Cổ Phương lượn vòng mà chảy xuống.
Hoàng Lan Thảo lại dời tầm mắt sang Cố Nguyệt.
“Còn Nhị nha đầu, cũng vậy, từ nhỏ đến lớn, để hai đứa chịu khổ rồi, mẹ nói một tiếng xin lỗi với hai đứa.”
“Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ là mẹ con, không có gì có lỗi với tụi con cả.” Cổ Nguyệt cay cay khóe mũi, ôm chặt lấy con trai nói.
“Ài.”
Hoàng Lan Thảo thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ.
Cuối cùng dời ánh mắt sang Cổ Thao ở bên cạnh.
Hoàng Lan Thảo không gọi anh ta, chỉ là nhìn anh ta với nụ cười ở trên mặt.
“Mẹ….” Cổ Thao gọi một tiếng.
“Đứa trẻ ngoan của mẹ.” Hoàng Lan Thảo thì thầm nói.
Liền giống như lúc nhỏ, dáng vẻ Hoàng Lan Thảo mỗi lần khen anh ta.
Ánh mắt của Hoàng Lan Thảo lướt qua từng người từng người.
Nhìn những “đứa trẻ” ở khắp phòng, nhìn thấy bọn chúng chung sống hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, Hoàng Lan Thảo mãn nguyện không nói nên lời.
“Sau này nhất định phải thật tốt.”
Hoàng Lan Thảo nói cùng với nụ cười trên mặt.
Sau đó biến mất trong một mảng tia sáng.
“Mẹ, đi đường bình an.”
Cổ Thao thì thầm.
------
Dịch: MBMH Translate