Hoàng Lan Thảo vừa rời đi, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc.
Mãi cho đến khi Trần Hồng Lệ nhẹ giọng nói: “Ăn cơm đi thôi, nguội hết cả rồi.”
Mọi người lúc này mới một lần nữa ngồi xuống, tựa như chưa từng có việc gì phát sinh bắt đầu ăn uống như bình thường.
“Ơ, Cổ Thao, không phải cậu không ăn chân gà sao?”
“Ừ, tôi thử một chút, thấy vị cũng được.”
“Đúng rồi, về chuyện mua nhà ấy, các cậu phải nhanh chân lên, bây giờ giá phòng mỗi ngày lại một giá.”
Mọi người giống như là chưa từng có chuyện Hoàng Lan Thảo trở về, rất nhanh lại trở nên ồn ào náo nhiệt.
...........
Hà Tứ Hải biến thành trạng thái quỷ hồn kéo theo Uyển Uyển đứng bên cạnh, nhìn vào những người trong gia đình này.
Mặc dù ánh mắt bọn họ còn hoen đỏ, trên mặt vẫn còn nước mắt chưa kịp khô, nhưng mà nụ cười của bọn họ vẫn rất chân thành.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn xuống chiếc lắc tay bằng bạc trong tay một cái, một chiếc lắc tay rất phổ thông, đã có chút chuyển sang màu đen, đây là thù lao mà Hoàng Lan Thảo trả cho hắn.
Đây chắc có lẽ là món trang sức trân quý nhất cuộc đời này của Hoàng Lan Thảo.
“Bọn họ rất hạnh phúc sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
Đáng tiếc là hắn đã hỏi sai người rồi.
Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào chiếc đùi vịt quay trong tay em trai nhỏ, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Vịt quay hẳn là ngon lắm ha?”
“Được rồi, có phải em đói bụng rồi không?” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Uyển Uyển gật gật cái đầu, bàn tay nhỏ bé còn sờ sờ lên bụng.
“Vậy chúng ta cũng đi ăn cơm tối nhé.” Hà Tứ Hải nói.
“Được thui.”
Hai người trong nháy mắt biến mất khỏi nhà Cổ Thao.
“Oái....” Làm sao lại đến nơi này rồi.
Hà Tứ Hải đánh giá bồn phía một cái, có chút cạn lời nói.
Uyển Uyển nhìn hắn, đôi mắt to tròn chớp chớp, vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.
Hà Tứ Hải vốn tưởng rằng Uyển Uyển sẽ kéo hắn trở về Hợp Châu, không ngờ được sẽ kéo hắn đến thẳng nơi mà bọn họ ăn cơm ban trưa.
Nơi này là một con phố mỹ thực của Phù Thành.
“Đi, chúng ta đi tìm mấy món ngon ngon nào.” Hà Tứ Hải kéo theo Uyển Uyển đi vào bên trong.
Uyển Uyển rất vui vẻ nâng đôi chân ngắn vội vàng đuổi theo.
Đột nhiên, cô bé dường như nhớ ra điều gì, túm túm cánh tay của Hà Tứ Hải.
“Làm sao vậy?” Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
Uyển Uyển lục lọi chiếc túi trước ngực, lấy ra một chiếc điện thoại, nâng ở trên tay, kiễng gót chân đưa lên cho Hà Tứ Hải.
“Này, này.”
“Em muốn gọi cho bố mẹ của em một cuộc điện thoại sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Dạ.”
Uyển Uyển vui vẻ gật gật đầu.
Hà Tứ Hải thấy thế thì nhận lấy điện thoại từ tay cô bé, giúp cô bé gọi điện thoại.
Sau đó cũng lấy điện thoại của bản thân ra, gửi cho Lưu Vãn Chiếu một dòng tin nhắn.
Gọi điện thoại cho bố mẹ xong, Uyển Uyển lại cất điện thoại vào chiếc túi trước ngực.
Sau đó lại một lần nữa đem bàn tay nhỏ nhỏ của chính mình nhét vào bàn tay to to của Hà Tứ Hải.
Xung quanh nhiều người lạ quá đi, chỉ có nắm lấy tay của Hà Tứ Hải, mới khiến cho cô bé có cảm giác an toàn.
“Thử cái này xem.” Hà Tứ Hải mua một chiếc bánh chiên giòn đưa cho Uyển Uyển nói.
Uyển Uyển nhận lấy, cắn một ngụm, sau đó liền giống như một con mèo nhỏ, híp cả mắt lại.
“Thấy thế nào, ăn có ngon không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Dạ, ăn ngon lắm.” Uyển Uyển đáp.
“Đi thôi, chúng ta đi lên phía trước xem thế nào, xem xem còn có món nào khác ăn ngon nữa không.”
Trên đường nhìn thấy cái gì muốn ăn liền mua một phần, còn chưa đi được nửa con phố, mà trên tay đã đầy đồ ăn.
Không còn cách nào khác, Hà Tứ Hải tìm một bộ bàn ghế công cộng, ngồi xuống chuẩn bị cùng Uyển Uyển ăn xong lại đi tiếp.
“E là ngày mai chúng ta còn phải đến một chuyến nữa.” Hà Tứ Hải nói với cô bé Uyển Uyển đang mải mê gặm đùi vịt.
Uyển Uyển ngẩng khuôn mặt dính đầy dầu lên, híp đôi mặt lại lớn tiếng nói: “Được.”
Đương nhiên là được, nhiều đồ ăn ngon thế này cơ mà.
Có điều Hà Tứ Hải cũng không phải đến vì ăn, mà là vì muốn đến miếu Tống Tử Nương Nương trong miệng của Hoàng Lan Thảo xem thử.
Có lẽ Tống Tử Nương Nương nhất định cũng rất hoan nghênh sự có mặt của hắn.
Chính và lúc này, Uyển Uyển hít hít cái mũi nhỏ.
Hà Tứ Hải cũng ngửi thấy rồi, một cỗ mùi hương của tỏi băm.
Nhìn theo hướng mùi thơm, hóa ra là một quán hàng bán tôm nướng tỏi.
Ngọn lửa bên dưới vỉ nướng liếm láp lấy những con tôm hùm ở trên vỉ, phát ra tiếng xèo xèo của dầu mỡ, sốt tỏi băm ở trên thân tôm cứ ùng ục sôi lên, mùi hương theo gió phiêu tán khắp bốn phía.
“Có muốn ăn không?”
Hà Tứ Hải quay đầu hỏi cô bé Uyển Uyển nãy giờ vẫn một mực nhìn chằm chằm vào quầy bán tôm nướng.
Uyển Uyển gật gật đầu.
“Vậy em ngồi ở đây, anh đi mua.” Hà Tứ Hải đứng dậy, còn chưa đi qua bên đó, Uyển Uyển đã nhảy từ trên ghế xuống, đem bàn tay nhỏ nhét vào trong nắm tay của Hà Tứ Hải.
Cô bé không muốn ngồi đợi một mình ở đấy đâu, nếu như để ông chủ đi lạc mất thì phải làm sao bây giờ?
Hà Tứ Hải nhìn cô bé một cái, không lên tiếng, dắt cô bé đi về phía quầy bán tôm nướng.
Phía sau quầy hàng có một người phụ nữ trung niên đang đứng, vẻ mặt có chút tiều tụy, ngẩn ngơ nhìn vào vỉ nướng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Bà chủ.”
Hà Tứ Hải gọi một tiếng, người phụ nữ trung niên mới phản ứng lại được, vội vàng nặn ra một nụ cười nói: “Chào cậu, tôm hùm nướng tỏi, có muốn mua một con không?”
“Bán như thế nào?”
“Hai mươi tệ một con.”
“Được, vậy lấy cho tôi hai con đi.”
Hai mươi tệ một con thật ra cũng không đắt, bởi vì cái đầu tôm rất lớn, chính là vì còn tươi, giá cả chỉ sợ cũng không rẻ.
“Muốn đem về sao?”
“Không cần, ăn ở ngay bên cạnh luôn.” Hà Tứ Hải đáp.
Bà chủ nghe thấy thế, cất cái hộp nhựa đi, lấy một cái khay nhựa nhỏ ở bên cạnh qua.
“Chọn cho tôi hai con lớn một tí, cũng không biết mùi vị như thế nào?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Mùi vị cực ngon đấy nhé.” Bà chủ còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đã có một âm thanh vang lên.
Hà Tứ Hải quay đầu lại, một cậu nhóc mười ba mười bốn tuổi không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Tóc cắt đầu đinh, mặc đồng phục màu xanh trắng, đeo một chiếc kính gọng đen bản to.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đang nhìn mình, cậu nhóc lộ ra một nụ cười thật tươi: “Tôm nướng tỏi của nhà này, ngon nhất trên dãy phố này đấy.”
“Phải không? Trên dãy phố này có rất nhiều nhà bán tôm nướng tỏi sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
Bởi vì hắn đi dạo nửa dãy phố, cũng vừa hay chỉ nhìn thấy một nhà này.
“Không phải đâu, chỉ có nhà chúng tôi thôi.” Cậu bé nói rất thành thật.
“Được thôi, tôi thử xem mùi vị như thế nào.”
Chính vào lúc này, bà chủ chuyển chiếc khay qua.
Hà Tứ Hải tiện tay đón lấy, dắt theo Uyển Uyển một lần nữa ngồi xuống bàn.
Cậu nhóc kia lập tức đi theo lại đây, ngồi ở bên cạnh nhìn bọn họ.
“Cẩn thận kẻo nóng.” Hà Tứ Hải đưa đôi đũa dùng một lần cho cô bé nói.
“Dạ dạ.” Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào con tôm nướng tỏi trên khay mắt không chớp lấy một cái.
Hà Tứ Hải để cho Uyển Uyển ăn trước, sau đó quay đầu qua hỏi cậu nhóc đang ngồi bên cạnh: “Cậu tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em tên Mã Hoành Hiên, năm nay mười bốn tuổi.” Cậu nhóc đáp.
“Cậu còn nhỏ như thế, làm sao lại chết rồi? Là do bệnh hay tai nạn xe cộ?” Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
Mã Hoành Hiên lắc lắc đầu, quay đầu nhìn về phía quán nướng, vẻ mặt rất kỳ quái, khổ sở, ảm đạm, thương tâm, phẫn nộ.......
Hà Tứ Hải không hỏi lại, yên lặng chờ đợi câu trả lời.
Qua một lúc sau, Mã Hoành Hiên mới nói: “Em nhảy lầu, bồm bộp vài cái, cũng thảm lắm.”
Cậu nỗ lực nặn ra một nụ cười, giả vờ làm ra một bộ dáng thoải mái.
“Vậy sao? Vậy nhất định là rất đau, hơn nữa ngã cũng rất khó nhìn.” Hà Tứ Hải thuận theo lời của cậu nói.
Mã Hoành Hiên lộ ra một vẻ mặt tán đồng.
“Cái khoảnh khắc vừa mới ngã xuống mặt đất xác thực rất đau đớn, nhưng rất nhanh sau đó liền nhẹ nhàng lơ lửng rồi, bay bay lên phía trên, cực kỳ thoải mái, sau đó em liền biến thành dáng vẻ như hiện tại rồi...”
Trong lúc nói chuyện Mã Hoành Hiên lại nhìn về phía bà chủ quán nướng.
“Đó là mẹ cậu sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
Mã Hoành Hiên lắc lắc đầu.
“Đó là dì của em.”
------
Dịch: MBMH Translate