Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 406 - Chương 406: Người Thiếu Niên Muốn Báo Thù.

Chương 406: Người Thiếu Niên Muốn Báo Thù. Chương 406: Người Thiếu Niên Muốn Báo Thù.

Mã Hoành Vũ nói bà chủ là dì của cậu, Hà Tứ Hải cũng khá bất ngờ.

Nhìn dáng vẻ mà cậu nhìn về phía bà chủ, loại tình cảm quấn quýt như con quấn mẹ ấy, cũng không giống như tình cảm giữa dì cháu.

“Vậy cha mẹ cậu đâu?” Hà Tứ Hải nghĩ một lúc, vẫn là mở miệng hỏi.

“Em không biết cha em là ai, từ trước đến nay em chưa từng được gặp ông ấy, còn mẹ em bị bệnh tâm thần, vẫn luôn ở trong bệnh viện tâm thần trị liệu, em được dì nuôi lớn.”

Mã Hoành Vũ nói rất đơn giản, vẻ mặt cũng rất bình thản, giống như thể đang nói về chuyện của người khác vậy, chẳng có bao nhiêu kích động.

“Vậy cậu còn có tâm nguyện gì chưa thành, còn lưu lạc ở nhân gian chưa muốn rời đi?” Hà Tứ Hải lại hỏi.

Dựa theo suy nghĩ của Hà Tứ Hải, tâm nguyện của Mã Hoành Vũ.

Hoặc chính là muốn mẹ mình khỏi bệnh.

Hoặc chính là có lời muốn nói với người dì nuôi cậu khôn lớn.

Thậm chí có thể là muốn gặp người cha mà cậu chưa từng được thấy mặt một lần.

Nhưng mà lúc Mã Hoành Vũ nói ra tâm nguyện của chính mình, Hà Tứ Hải sững sờ một lúc, ngụm nước vừa mới uống cũng suýt chút nữa bị sặc.

“Em muốn báo thù.”

Mã Hoành Vũ “hung tợn” nói.

“Ừm....., báo thù, báo thù cái gì? Cậu có thù với ai?” Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp được một con quỷ muốn “báo thù”.

Người phụ nữ bị sát hại gặp được trên trấn Kim Hoa Hồ, còn có Hoàng Vi Vi.

Có điều mối thù của những người ấy đều được cảnh sát báo giúp rồi.

Duy nhất chỉ có mẹ của Tiểu Đậu, cũng là lấy thân phận của con người giúp cô ấy, nhưng cũng không có giết người, chỉ là khiến người ta phát điên mà thôi.

“Cho nên, việc nhảy lầu không phải là do cậu tự nguyện, mà do có người ép cậu? Hoặc là có người đẩy cậu xuống sao?” Hà Tứ Hải lại hiếu kỳ hỏi.

Mã Hoành Vũ lắc lắc đầu.

“Là do tự em nhảy xuống.”

“Vậy cậu tìm ai báo thù? Lại vì nguyên nhân gì mà báo thù chứ?”

“Em muốn tìm bọn người Ô lão đại báo thù, bọn họ thường xuyên ức hiếp em.” Mã Hoành Vũ nắm chặt nắm tay, cực kỳ phẫn nộ nói.

Ô lão đại? Tên này vừa nghe đã thấy giống nhân vật phản diện.

“Chính là vì bọn họ thường xuyên ức hiếp cậu, cho nên cậu nhất thời nghĩ không thông, nên đã nhảy lầu?” Hà Tứ Hải hỏi.

Mã Hoành Vũ nghe vậy không lên tiếng, xem như là cam chịu.

“Tôi là tiếp dẫn giả, giúp đỡ người chết hoàn thành tâm nguyện là chức trách của tôi, nhưng mà nhân gian có pháp luật của nhân gian, tôi không thể giúp cậu giết người được.” Hà Tứ Hải nghĩ một lát rồi nói.

“Không, không, em không có muốn giết người, em chỉ muốn cho bọn họ chút bài học, để sau này bọn họ đừng có ức hiếp người khác nữa.” Mã Hoành Vũ liên tục xua tay nói.

Thực ra nếu như Mã Hoành Vũ bởi vì trong thời gian dài phải chịu đựng sự ức hiếp của bọn họ, mới nghĩ không thông mà tự sát, đứng trên góc độ làm người của Hà Tứ Hải mà nói, giết chết bọn họ cũng không quá đáng.

Nhưng mà lấy tư cách là một vị “thần” mà nói, hắn không thể phá vỡ quy tắc.

Sống thuộc về nhân gian, chết thuộc về Minh Thổ.

Trong lòng mơ hồ có loại cảm giác, phá vỡ quy tắc, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân thật sự ban đầu mẹ của Tiểu Đậu muốn báo thù, Hà Tứ Hải lấy thân phận của người giúp đỡ cô ấy, cũng căn dặn cô ấy không được giết người.

“Tâm nguyện của cậu tôi đã tiếp nhận rồi, để cho những người đã từng ức hiếp cậu, phải chịu một bài học thích đáng.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm ơn tiếp dẫn giả đại nhân, nhưng em không có bao nhiêu tiền để trả cho ngài, chỉ có 20 tệ thôi, đây là tiền ăn sáng trong một tuần mà dì cho em, ngài xem có đủ không?”

Mã Hoành Vũ móc 20 tệ từ trong túi áo ra, vẻ mặt tràn ngập thấp thỏm nói.

“Đủ rồi, cậu cứ cất trước đi, đợi đến lúc cậu hoàn thành tâm nguyện, lại đưa cho tôi sau.” Hà Tứ Hải nói.

“Cảm ơn tiếp dẫn giả đại nhân.” Mã Hoành Vũ vẻ mặt hưng phấn nói.

Ngay lập tức, “khế ước” giữa hai người đã được ký kết thành công.

“Có điều, không được làm ra mạng người.” Hà Tứ Hải lại dặn dò nói.

Mã Hoành Vũ vui vẻ gật gật đầu.

Không một ai có thể lừa gạt tiếp dẫn giả sau khi đã ký kết “khế ước”.

Cho nên Hà Tứ Hải có thể “nhìn ra” Mã Hoành Vũ cũng không có lừa hắn, thật sự là một cậu nhóc tâm địa lương thiện.

Có điều Hà Tứ Hải cũng thật sự khá hiếu kỳ, ban đầu lão quỷ chèo thuyền trên sông Vong Xuyên và Dương Hỷ Muội chính là thua ở điểm này.

Dựa theo biểu hiện mà xem xét, bọn bọ hẳn là biết về tiếp dẫn giả, nhưng xét theo hành vi mà nói thì bọn họ không hề để tâm đến cái khế ước với tiếp dẫn giả này, nói bọn họ ngu ngốc sao?

Đều là những lão quỷ đã sống không biết bao nhiêu năm, nói bọn họ ngu ngốc, chỉ sợ là chính mình mới thật sự là người ngu xuẩn.

Cho nên chỉ có một loại khả năng, tiếp dẫn giả là hắn, cùng với tiếp dẫn giả trong nhận thức của bọn có có chỗ không giống nhau, cũng chỉ có thế này mới có thể giải thích được thôi.

“Xem ra hôm nay chúng ta phải về nhà muộn rồi!” Hà Tứ Hải rút khăn tay ra, giúp cô bé Uyển Uyển ăn uống đến mức cả mặt dính đầy dầu lau sạch sẽ.

“Oh oh..”

Uyển Uyển vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, hoàn toàn không biết Hà Tứ Hải đang nói về cái gì.

Có điều chẳng sao cả, cứ đi theo ông chủ là được rồi, cô bé vui vẻ vung vẩy đôi chân nhỏ trong không khí.

Quỷ dọa người, đương nhiên phải làm vào buổi tối mới có cảm giác!

..........

“Mẹ, cha con hôm nay cũng không về nhà sao?” Ô Thành Dũng nhìn một bàn đồ ăn đang nóng hổi và người mẹ đang ăn cơm hỏi.

“Quản lão làm gì, tốt nhất là chết ở bên ngoài luôn đi.” Vương Hà mẹ của Ô Thành Dũng tràn đầy oán khí nói.

Ô Thành Dũng không nói thêm câu gì, ngồi xuống lùa mấy ngụm cơm, sau đó gọi một tiếng: “Mẹ....”

Hắn còn chưa dứt lời, Vương Hà ngồi ở phía đối diện đã “ba” một cái đập mạnh đôi đũa xuống bàn ăn, sắc mặt bình tĩnh nói: “Lại muốn đòi tiền?”

Nhưng mà Ô Thành Dũng một chút cũng không hề sợ bà, cười hi hi đáp: “Mẹ, sao mẹ lại biết?”

“Mày là cục thịt rớt ra từ trên người bà đây, đít mày vừa vểnh lên, bà đây liền biết mày muốn thải cái cứt gì!” Vương Hà vẻ mặt ngập tràn giận giữ nói.

“Mẹ, đồng phục của con nhỏ quá rồi, thật sự không làm sao mà mặc được nữa, con muốn mua một bộ mới.” Ô Thành Dũng nói.

Vương Hà liếc nhìn đứa con trai mới mười bốn tuổi nhưng đã cao gần một mét tám một cái, cái lí do này cực kỳ hợp tình hợp lý, không thể nào phản bác.

“Cần bao nhiêu?” Vương Hà hỏi.

Ô Thành Vũ đảo mắt mấy vòng, công phu sư tử ngoạm nói: “Một nghìn.”

Vương Hà nghe vậy tay rung một chút, sau đó vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ nói: “Mày xem bà đây là đồ ngu à? Đồng phục gì mà đến một nghìn, hơn nữa bản lĩnh ăn thùng uống vại của thằng cha chết bầm của mày cũng rất lớn, kiếm tiền thì lại như cứt ấy, tao làm sao mà có nhiều tiền thế được?”

“Vậy cho con tám trăm cũng được, đồng phục đúng là không cần nhiều tiền như thế, nhưng mà con vẫn cần mua giày với mấy món quần áo khác nữa mà!” Ô Thành Dũng nói.

“Quần áo khác thì để mẹ mua cho mày, cho mày hai trăm, nhiều hơn thì không có đâu!”

“Đm.” Cái này hoàn toàn vượt quá mong muốn trong lòng hắn.

“Mày nói đm với ai đấy?” Vương Hà tát một cái vào đầu của Ô Thành Dũng.

Ô Thành Dũng bị tát một cái đau tức mà không dám nói gì, chỉ dám hung hăng trừng mắt nhìn Vương Hà.

“Còn dám trừng mắt nhìn bà đây à?” Vương Hà lại vung một cái tát sang.

Lần này Ô Thành Dũng đã có phòng bị, né người tránh qua một bên.

“Bà dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Ô Thành Dũng ném đôi đũa xuống, đứng bật người dậy, mặt hầm hầm từ trên cao nhìn xuống Vương Hà.

Nhìn thấy thân hình vừa cao lại vừa cường tráng của con trai, trong lòng Vương Hà hơi giật mình, ngay sau đó lửa giận ngun ngút bốc lên, bà cũng đứng thẳng người dậy, hướng về Ô Thành Dũng gầm lên giận dữ: “Như thế nào? Còn còn muốn động thủ đánh mẹ mày à?”

Hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, Ô Thành Dũng cuối cùng cũng không dám động thủ.

“Đmm, không ăn nữa.” Quay người liền đi về phòng.

“Không ăn thì không ăn, cho cái loại hoại chủng mày đói chết, cái đức hạnh giống hệt cha mày, chỉ biết thể hiện uy phong với bà đây.” Vương Hà nhìn vào bóng dáng của Ô Thành Dũng mà gào lên.

Lồng ngực phập phồng, bà bị chọc tức không hề nhẹ.

“Mẹ nó, muốn mấy đồng tiền cũng móc mỉa keo kiệt, mấy người chết rồi không phải tiền cũng thuộc về tôi sao, tiêu tiền của tôi, còn ngang ngược như vậy!” Ô Thành Dũng hùng hùng hổ hổ đi về phòng.

Trong đầu đang nghĩ làm thế nào để lấy được tiền.

“Ơ, lúc nãy mình có tắt đèn à?” Nhìn thấy trong phòng tối om, Ô Thành Dũng có chút nghi hoặc.

Rõ ràng hắn nhớ là không có tắt đèn mà.

Có điều hắn cũng chẳng nghĩ nhiều, vươn tay bật đèn một lần nữa.

Sau đó........

Hắn nhìn thấy một người đang ngồi trên bàn học quay lưng về phía hắn.

“Đm, con mẹ nó là ai thế? Sao mà vào được đây?” Ô Thành Dũng bị dọa cho một trận.

Người ngồi trên bàn học nghe thấy thế thì quay người lại, nhếch miệng lộ ra một nụ cười thật tươi.

“Ô lão đại~”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment