“Mã....Mã....Mã rắm tinh?” Ô Thành Dũng run lẩy bẩy gọi một tiếng.
“Ô lão đại, tôi có tiền rồi, tôi đưa cho cậu nhé.” Mã Hoành Vũ lấy ra một chồng tiền âm phủ đưa qua.
“AAAA.......có quỷ aaaaaa.....” Ô Thành Dũng cuối cùng cũng phản ứng lại được, hét lên một tiếng, quay ngược chạy ngược ra phòng khách.
“Thằng con chết bầm, kêu quỷ cái gì?” Vương Hà nghe thấy tiếng hét nổi giận đùng đùng đi đến.
Ô Thành Dũng chạy lại trốn sau lưng bà ta như một cơn gió.
Run bần bật lên tiếng: “Mẹ, trong phòng có quỷ, có quỷ......”
“Quỷ mẹ mày ấy? Muốn lấy tiền, thì lấy cái cớ cho tốt vào, còn đem quỷ ra dọa tao?” Vương Hà quay người lại vung một cái tát qua.
Ô Thành Dũng ôm lấy đầu nói: “Con không lừa mẹ đâu, trong phòng thật sự có quỷ đấy, Mã rắm tinh, là Mã rắm tinh......”
“Mã rắm tinh cái gì? Rắm tinh chế của ngựa sao?”
“Thật đó, chính là cái thằng nhảy lầu mấy hôm trước Mã.....Mã....”
“Cái gì Mã?”
“Con cũng không biết nữa, con chỉ biết nó tên là Mã rắm tinh thôi, con không có lừa mẹ đâu.” Ô Thành Dũng mặt như đưa đám nói.
Nhìn một mặt sợ hãi của hắn, không giống như đang làm bộ.
“Lẽ nào thật sự có quỷ sao?” Vương Hà có chút nghi hoặc, quay người đi về phía phòng của Ô Thành Dũng.
“Mẹ, có quỷ thật đấy, vẫn là để cho cha về đi.” Ô Thành Dũng giữ bà ta lại nói.
Vương Hà nghe vậy trong lòng chợt trở nên ấm áp, con trai vẫn biết quan tâm đến bà ta.
“Được rồi, đã bây lớn rồi, còn sợ quỷ, hơn nữa trên đời này làm gì có quỷ chứ?” Vương Hà giãy khỏi cánh tay của Ô Thành Dũng, bước từng bước lớn đi vào trong phòng.
Liếc mắt nhìn từ đầu đến cuối căn phòng đèn đuốc sáng trưng một cái, quỷ ở đâu ra chứ.
“Làm gì có quỷ đâu?” Vương Hà quay đầu nói với Ô Thành Dũng.
Ô Thành Dũng nghe vậy nằm bò trên mép cửa, thò đầu ra ngó vào trong phòng một cái, lại vội vàng rụt đầu trở về.
“Xem cái dáng vẻ sợ hãi của con kìa.” Vương Hà bất mãn mắng một tiếng.
Thuận tay mở cánh cửa tủ quần áo ra.
“Làm gì có quỷ đâu?”
Mở ngăn kéo ra.
“Làm gì có quỷ đâu?”
Kéo khăn trải giường ra, nhìn xuống dưới giường.
“Làm gì có......”
Đây là cái gì?
Vương Hà lôi một quyển truyện tranh từ dưới nệm ra.
Còn chưa mở ra, chỉ cần liếc mắt nhìn vào đồ vật khổng lồ chống thẳng lên trời bên ngoài bìa sách, bà ta liền biết được đây là loại đồ gì.
“Ô Thành Dũng, cái cmm.” Vương Hà nhịn không được mà buột miệng chửi thề.
Nhưng ngay sau đó phản ứng lại được, đây không phải là đang chửi chính bản thân bà ta sao.
Vương Hà xốc tung nệm lên, quả nhiên dưới đó có mấy quyển truyện tranh, tùy ý lật giở vài cái, toàn bộ đều là những bức vẽ khó coi.
Vương Hà cả mặt đỏ bừng, cũng không biết là do xấu hổ hay là do tức.
Bà ta xông ra khỏi phòng, nhìn về phía Ô Thành Dũng quát lên: “ Chưa đủ lông đủ cánh, không lo học hành cho tốt, cả ngày liền xem mấy thứ này? Giống hệt thằng cha mày, chẳng phải thứ tốt lành gì.”
Ô Thành Dũng nhìn thấy mấy quyển truyện trong tay Vương Hà, vừa thẹn vừa tức, ngược lại nhất thời quên mất phải sợ hãi.
“Mẹ, mẹ nghe con ngụy biện, à không, mẹ nghe con giải thích, mấy quyển truyện này không phải là của con đâu, đều là mấy đứa bạn cho con mượn, con......con không có coi.”
“Bạn sao, mày nói cho tao là đứa bạn nào, tao đi tìm phụ huynh của nó.” Vương Hà đã sắp phát điên luôn rồi.
Ô Thành Dũng mới có mười bốn tuổi, đã xem mấy thứ này rồi, sau này làm sao mà nên người được.
“Là.......Là Hứa Tài Mậu, đúng, chính là Hứa Tài Mậu.” Ô Thành Dũng đảo con ngươi nói.
“Hứa Tài Mậu?” Vương Hà nghe vậy có chút nghi hoặc.
Bà ta biết cái thằng Hứa Tài Mậu này, là một trong những đứa bạn của Ô Thành Dũng, còn có một đứa tên là Tôn Liên Thành, ba đứa này thường xuyên chơi với nhau.
“Ngày mai tao sẽ đi tìm cha mẹ của Hứa Tài Mậu, tao ngược lại muốn hỏi xem, đây có phải là đồ của Hứa Tài Mậu nhà bọn họ không.” Vương Hà nói.
“Được, được, mẹ đi hỏi đi.” Ô Thành Dũng liên tục gật đầu nói.
Hắn tin chắc rằng, bằng với uy nghiêm của bản thân hắn, Hứa Tài Mậu sẽ không dám vạch trần lời nói dối của hắn.
“Vương Hà nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, sau đó liền quay người cầm mấy cuốn truyện tranh ấy rời đi.
“Mẹ, trong phòng có......”
“Có cái rắm ấy.” Vương Hà gắt gỏng nói.
“Lẽ nào là do mình nhìn nhầm sao?” Trong lòng Ô Thành Dũng có chút nghi ngờ, một lần nữa bò lên mép cửa, nhìn vào trong phòng một cái.
Sau đó...........
“Ô lão đại..........”
Liền nhìn thấy Mã Hoành Vũ trên mặt gắn một nụ cười giơ tay xông về phía hắn.
“AAAAAAAAAAAA......” Ô Thành Dũng hét lên một tiếng.
Quay người liền đuổi theo Vương Hà ôm chặt lấy bà ta.
“Mày nhìn thấy cái gì?” Vương Hà tức giận hỏi.
“Mẹ, có quỷ, có quỷ aaaaa.......” Ô Thành Dũng chỉ vào trong phòng, cả người phát run nói.
“Mày cmn còn muốn lừa gạt bà đây, còn muốn lừa gạt bà đây?” Vương Hà xoay người thoát thân, nhằm vào đầu hắn mà đánh.
“Mẹ, thật sự có quỷ, thật sự có quỷ mà.” Ô Thành Dũng ôm đầu gào khóc nói.
“Có quỷ, mày lại đây......”
Vương Hà lôi kéo hắn, kéo hắn đi đến trước cửa phòng, chỉ vào bên trong mà nói: “Mày nói cho tao xem, quỷ ở chỗ nào?”
Ô Thành Dũng ôm lấy đầu lén lút nhìn vào bên trong một cái, chẳng có gì.
Sau đó lại ngước đầu lên, đảo mắt khắp bốn phía, vẫn như cũ không nhìn thấy cái gì.
“Mày nói cho tao xem, quỷ ở đâu ra? Mày chỉ cho tao xem xem.” Vương Hà lại chất vấn nói.
“Rõ ràng ban nãy nó có ở đây.” Ô Thành Dũng chỉ về phía gần đầu giường nói.
Vương Hà trừng mắt nhìn hắn một cái, đẩy hắn ra, đi vào trong phòng khách.
Ô Thành Dũng đánh giá căn phòng một chốc, hắt xì hơi một cái, quay người vội vàng đuổi theo Vương Hà.
“Mẹ, tối nay con ngủ cùng với mẹ có được không?” Ô Thành Dũng nói.
Vương Hà kỳ quái liếc nhìn hắn một cái, nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, cũng không giống như là đang giả vờ, thật sự là gặp quỷ rồi sao?
Vừa mới định đồng ý, lại nhìn thấy bìa của cuốn truyện tranh đang cầm trong tay có dòng chữ “Mẹ.....”
Lật tay chính là một cái tát: “Cưỡng.bức.ngủ.với.mẹ.”
Vc, lại chửi bậy rồi.
Vương Hà tức đến nỗi no luôn rồi, cơm cũng không ăn nữa, xoay người liền trở về phòng, ngay cả bàn cơm cũng không dọn dẹp.
Ô Thành Dũng ngây ngốc ngồi trong phòng khách, nhất thời không biết làm sao mới tốt.
Chính vào lúc này, đèn trong phòng khách đột nhiên vụt tắt.
“AAAAAAAAAAAA......” Ô Thành Dũng thảm thiết hét lên.
Vương Hà ở trong phòng nghe được, bĩu bĩu môi, thằng con chết bầm này, đợi cha mày về nhà, sẽ dạy cho mày một bài học nên thân.
“Ô lão đại........tôi đưa tiền cho cậu này.”
Mã Hoành Vũ đứng trước cửa phòng, đằng sau lưng có ánh đèn từ trong phòng hắt ra, trên mặt lộ rõ vẻ âm u, cộng thêm với xấp tiền âm phủ trong tay, càng thêm dọa người.
“Mày đừng có qua đây, mày đừng có qua đây aaaaaa.....” Ô Thành Dũng giật lùi về phía sau, cho đến khi thắt lưng đụng phải bàn cơm.
“Không phải cậu muốn lấy tiền sao? Bây giờ tôi có tiền rồi, cho cậu này, cho cậu này.........” Mã Hoành Vũ tiến lên phía trước mấy bước.
“Mày đừng có qua đây, mày đừng có qua đây.........” Ô Thành Dũng ôm lấy đầu cả người run lẩy bẩy.
Nhưng mà qua một lúc lâu sau, lại không nghe thấy bất cứ một âm thanh gì.
Lén lút ngẩng đầu lên nhìn về vị trí cửa phòng quét mắt một cái, hoàn toàn trống không, cái gì cũng không có.
Ô Thành Dũng nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, chính vào lúc này, một bàn tay đột nhiên đặt lên bờ vai hắn từ phía sau lưng.
“Ô lão đại.......”
“OAAA.....” Ô Thành Dũng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“Ầy....”
Nhìn thấy Ô Thành Dũng ngất xỉu, Mã Hoành Vũ một mặt mờ mịt.
“Làm sao lại dễ bị dọa như vậy?”
“Cho nên, những người mà cậu vốn sợ hãi khiếp đảm, thật ra cũng không hề cường đại như những gì cậu nghĩ, chỉ cần cậu buông bỏ sợ hãi, thật ra cũng chẳng có gì.” Hà Tứ Hải xách theo đèn lồng, dắt tay Uyển Uyển xuất hiện ở sau lưng cậu bé nói.
“Aiiiii”
Mã Hoành Vũ thở dài một hơi thật sâu.
Trước đây bị Ô Thành Dũng ức hiếp quá lâu rồi, chỉ cần nhìn thấy hắn, cơ thể sẽ không tự chủ được mà phát run, rùng mình, ngay cả dũng khí để phản kháng cũng không vực dậy nổi, cảm thấy hắn quá cường đại, quá khủng bố rồi, quả thực chính là ác ma.
Nhưng mà hiện tại mới phát hiện ra rằng, thật ra hắn chẳng có gì đáng sợ.
“Cậu có muốn đợi hắn tỉnh lại rồi tiếp tục không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Mã Hoành Vũ vẻ mặt mờ mịt lắc lắc đầu.
“Vậy chúng ta đi đến nhà của hai người còn lại nhé?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate