Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 408 - Chương 408: Dì.

Chương 408: Dì. Chương 408: Dì.

“Em cũng không biết nữa.” Mã Hoành Vũ vẻ mặt mờ mịt nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không tiếp tục hỏi nữa, đứng ở bên cạnh cậu bé yên lặng chờ đợi.

Thời gian có chút dài, đến nỗi Uyển Uyển có chút sốt ruột chà chà bàn chân nhỏ trên mặt đất mấy lần, lại gãi gãi khuôn mặt nhỏ nhắn.

Chính vào lúc này, Mã Hoành Vũ phát ngốc từ nãy giờ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tựa như là đã trút bỏ được gánh nặng trong tim vậy.

“Hình như em cũng chẳng vui vẻ gì mấy.” Mã Hoành Vũ nói.

Hà Tứ Hải không lên tiếng, chỉ nghe thấy Mã Hoành Vũ lại nói tiếp: “Chúng ta đi thôi.”

Hà Tứ Hải nghe vậy lập tức dập tắt dẫn hồn đăng, dắt theo Uyển Uyển đi ra khỏi nhà của Ô Thành Dũng.

Mã Hoành Vũ lẳng lặng đi theo sau lưng bọn họ, đi xuống dưới lầu.

“Cậu không định báo thù hai người còn lại nữa sao?” Hà Tứ Hải hỏi lại một lần nữa.

Mã Hoành Vũ lắc lắc đầu, sau đó giống như sợ Hà Tứ Hải không hiểu được, lại vội vàng giải thích nói: “Ô Thành Dũng là chủ mưu, là lão đại của bọn nó, lần nào cũng là hắn cầm đầu mấy đứa nó đi ức hiếp em, em đã báo được thù rồi, cho nên....cho nên.....”

“Không sao cả, đây là tâm nguyện của cậu, cậu tự mình làm chủ, có điều, tâm nguyện của cậu đã hoàn thành chưa?” Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi cậu bé.

Mã Hoành Vũ nghe vậy lại lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lắc lắc đầu, cậu cũng không biết nữa.

Cậu bé suy nghĩ một lát, sau đó cất tiếng hỏi: “Tiếp dẫn giả đại nhân, em có được đổi một nguyện vọng không?”

Nói xong còn có chút thấp thỏm nhìn vào Hà Tứ Hải.

“Đương nhiên được.” Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.

“Em....em muốn trở về gặp dì em, còn....còn muốn gặp mẹ em nữa, cho dù bà ấy còn không nhận ra em nữa.” Mã Hoành Vũ lộ ra vẻ mặt buồn bã nói.

“Được, chúng ta đi thôi.” Hà Tứ Hải đáp.

.................

Mã Mỹ Ngọc rửa sạch chỗ tôm mà ngày mai cần bán, sau đó cho vào trong tủ lạnh.

Lúc này mới nhớ ra là còn chưa ăn tối.

Ông chồng La Lương Dân phụ việc bếp núc ở một khách sạn, lúc này vẫn chưa được tan làm.

“Quyên nhi, Quyên nhi, con có đói không?”

Mã Mỹ Ngọc cuống quít lau sơ qua đôi tay, lớn tiếng nói với người trong phòng.

“Không đói.” Trong phòng có một âm thanh khe khẽ cất lên trả lời bà.

Đó là con gái của Mã Mỹ Ngọc La Quyên.

Cũng là niềm tự hào của hai vợ chồng bọn họ, La Quyên học hành cực kỳ xuất sắc, cũng rất ngoan ngoãn, có điều tính cách hơi hướng nội một chút, khó tính một chút....

Tuy là La Quyên nói không đói, nhưng Mã Mỹ Ngọc vẫn rót cho con gái một ly sữa bò, lại lấy thêm mấy miếng bánh ngọt, đi vào trong phòng của con gái.

Quả nhiên con gái đang ngồi trên bàn học cúi đầu làm bài tập về nhà.

“Ăn chút gì đi con, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng làm.” Mã Mỹ Ngọc nói.

“Cảm ơn.” La Quyên ngẩng đầu lên, niết nhẹ lông mày.

“Nói cảm ơn với mẹ làm gì chứ, mẹ không làm phiền con nữa nhé.”

Mã Mỹ Ngọc buông đồ trong tay xuống, đứng thẳng dậy, xoay người chuẩn bị đi ra khỏi phòng.

Ánh mắt quét qua bức ảnh gia đình đặt trên giá sách.

Trong ảnh chụp hai vợ chồng La Lương Dân và Mã Mỹ Ngọc vẫn còn rất trẻ.

Bộ dáng của Mã Mỹ Ngọc lúc ấy còn rất thanh tú, La Lương Dân đứng bên cạnh bà lúc ấy còn rất béo, cười lên hệt như một con mèo mặt bự.

Trước người còn có hai đứa trẻ đang đứng, một trai một gái.

Hai đứa còn đang cáu kỉnh, một đứa nhìn về bên phải, một đứa nhìn về bên trái, dáng vẻ hầm hừ giận dỗi.

La Quyên thấy mẹ đột nhiên không có động tĩnh gì nữa, quay đầu lại nhìn, thì thấy mẹ đang đứng ngây người nhìn về giá sách.

“Mẹ.” La Quyên nhẹ giọng gọi mẹ một tiếng.

“Ồ, không có chuyện gì đâu, mẹ ra ngoài đây.” Mã Mỹ Ngọc lặng lẽ lau khô nước mắt, đi ra khỏi phòng.

La Quyên đứng dậy, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn vào bức ảnh gia đình ấy, sau đó “ba” một tiếng úp sấp khung ảnh xuống.

“Người cũng đã chết rồi, còn để cho mẹ tôi nhọc lòng, đúng là cái thằng nhóc không để người ta bớt lo.” La Quyên ngồi lại chỗ cũ, đầu đã cúi thấp lại càng ngày càng thấp hơn.

Mặc dù La Lương Dân mới là đầu bếp, nhưng Mã Mỹ Ngọc cũng học được chút bản lĩnh, rất nhanh đã nấu xong hai món, thức ăn hôm qua còn thừa một ít, hâm nóng lại là được.

“Quyên nhi, mau ra đây ăn cơm đi.” Mã Mỹ Ngọc hô một tiếng.

“Ra đây rồi.”

Nghe thấy tiếng con gái trả lời, Mã Mỹ Ngọc lại xoay người xuống bếp lấy bát đũa.

“Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?” La Quyên ngồi vào trước bàn liếc mắt nhìn một cái nói.

“Sao vậy con?” Mã Mỹ Ngọc vừa chuẩn bị đi vào trong bếp dọn thức ăn ra thì quay đầu nghi hoặc hỏi.

“Cha con không ở nhà, chỉ có hai người chúng ta thôi, sao mẹ lại lấy ba cái bát ra làm gì?” La Quyên cau mày nói.

“Con xem mẹ này, đều đã tạo thành thói quen mất rồi.” Mã Mỹ Ngọc vỗ đầu một cái, ảo não nói.

“Để mẹ cất lại ngay đây.” Nói xong liền cầm chiếc bát không trên bàn lên.

Chính vào lúc này, cánh cửa phòng bên cạnh bấy lâu nay không được mở ra bỗng nhiên bật mở.

“Dì ơi, dì đừng có cất đi, cháu còn muốn ăn cơm mà.” Mã Hoành Vũ cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ đi từ trong phòng ra nói.

“Ồ, được rồi......” Mã Mỹ Ngọc theo bản năng đáp một tiếng.

Sau đó chiếc bát trong tay rơi xuống, rơi ngay trên mặt bàn ăn, phát ra âm nhanh lăn lóc.

“Dì à, có phải là dọa đến dì rồi không?” Mã Hoành Vũ dừng bước chân, có chút bất an cất tiếng hỏi.

“Không.....không sao, cháu mau ngồi xuống đi, mau ngồi xuống, để dì làm mấy món ngon cho cháu nhé.” Mã Mỹ Ngọc luống cuống chân tay nói.

“Cảm ơn dì ạ.” Mã Hoành Vũ nhẹ giọng nói.

Sau đó lại nhìn sang cô bé La Quyên đang mở trừng con mắt, há hốc mồm, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhìn thấy cậu nhìn qua bên này, La Quyên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

“Tiểu Vũ, mau ngồi xuống đi cháu.” Mã Mỹ Ngọc vẻ mặt hoảng hốt đi lên phía trước, kéo Mã Hoành Vũ đi đến, để cậu ngồi xuống.

La Quyên lại một lần nữa quay đầu sang hướng khác, có chút lo lắng nhìn về phía mẹ.

Thấy không có chuyện gì xảy ra, âm thầm thở phào một hơi.

“Tiểu Quyên, em không sợ anh sao?” Mã Hoành Vũ có chút hiếu kỳ hỏi La Quyên đang ngồi ở bên cạnh.

“Hừ, lúc anh còn sống tôi còn chẳng thèm sợ anh, chết rồi thì sao tôi lại phải sợ anh chứ?” La Quyên đáp.

“Tiểu Vũ, dì là dì của cháu, chúng ta là người một nhà, dì không sợ.” Mã Mỳ Ngọc lau sạch nước mắt trên mặt nói.

“Cảm ơn dì, cảm ơn em Tiểu Quyên nhé.” Mã Hoành Vũ nói.

“Tôi mới không phải là em gái.” La Quyên nhỏ giọng nói thầm một tiếng.

“Đứa trẻ ngoan, là dì có lỗi với cháu, có lỗi với mẹ cháu, dì làm sao mà ăn nói với mẹ cháu được đây.......” Mã Mỹ Quyên nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu nói.

Ngay sau đó liền cảm thấy cảm xúc trên tay không đúng lắm, không phải nói là quỷ đều hư vô phiêu tán sao?

Tại sao lúc chạm vào Tiểu Vũ, lại có cảm giác như là người sống thế?

“Dì, cháu gặp được thần tiên rồi, thần tiên cho cháu một cơ hội, cho cháu trở về thăm nhà, không tin thì dì sờ xem, bây giờ cháu lại một lần nữa biến thành người rồi.”

Mã Hoành Vũ nắm lấy tay của Mã Mỹ Ngọc áp lên gò má mình nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đúng, đúng, Tiểu Vũ nhà chúng ta là người này, là người.....” Mã Mỹ Ngọc hai mắt đẫm lệ nói.

La Quyên ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, vụng trộm vươn bàn tay ra, dùng sức véo một cái thật đau trên mặt của Mã Hoành Vũ.

“Ối.”

Mã Hoành Vũ nhịn không được kêu lên một tiếng.

“Sao con lại đi véo Tiểu Vũ như thế chứ?” Mã Mỹ Ngọc vỗ nhẹ lên đầu của La Quyên một cái.

“Con xem xem anh ấy có phải là người thật hay không.” La Quyên bất mãn nói.

Sau đó đem ánh mắt chuyển sang ngọn đèn lồng màu đỏ mà Mã Hoành Vũ đặt ở trên đầu gối nói: “Đây là cái gì?”

“Đây là bảo vật mà thần tiên đại nhân đưa cho anh, có cái này, mọi người mới có thể nhìn thấy anh, mới có thể chạm vào anh.” Mã Hoành Vũ đắc ý nói.

“Vậy chúng ta đem nó giấu đi đi, như thế thì anh có thể ở lại đây mãi mãi rồi.” La Quyên ánh mắt sáng lấp lánh nói.

Mã Hoành Vũ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía cô bé, không ngờ cô là một người em gái như vậy.

“Không thể lừa gạt thần tiên đại nhân đâu nha.” Mã Hoành Vũ nói.

“Hừ.” La Quyên quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến cậu nữa.

“Đúng, không thể lừa gạt thần tiên đại nhân, dì còn phải cảm ơn thần tiên đại nhân cho thật tốt, cảm ơn thần đã đưa Tiểu Vũ về đây thăm dì.” Mã Mỹ Ngọc nói.

“Dì à, chồng dì còn chưa tan làm sao?” Mã Hoành Vũ hỏi.

“Chưa đâu, hai đứa ăn trước đi, dì lại làm thêm cho mấy đứa hai món tủ nhé.” Mã Mỹ Ngọc nói.

“Dì à, không cần đâu, mấy món này cũng ngon lắm rồi, dì ngồi xuống ăn cơm với cháu đi, ăn xong bữa tối cháu sẽ phải đi rồi.” Mã Hoành Vũ giữ tay bà lại nói.

Mã Mỹ Ngọc nghe thấy thế trong lòng chua xót, yên lặng ngồi xuống bên cạnh.

Bữa cơm này ăn thật sự rất chậm, rất chậm........

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment