“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiểu Vũ ấy à, nhăn nheo vô cùng, giống hệt như con khỉ ấy, lúc khóc lên thì lại như mèo kêu, nhỏ cực kỳ....”
“Dì để cháu và Quyên nhi nằm cùng với nhau, Quyên nhi chính là thích dùng đôi chân ngắn củn ấy để đá cháu, cướp sữa của cháu, chơi vui lắm....”
“Lúc mới biết đi ấy à, cháu học theo Quyên nhi gọi dì là mẹ, trong lòng dì vui sướng cực kỳ, nhưng mà dì lại không phải là mẹ cháu........”
“Dượng của cháu chỉ cần vừa bế cháu lên thôi, cháu liền sẽ tè dầm lên người ông ấy, dọa ông ấy sợ đến mức sau này cũng không dám bế cháu nữa....”
................
Mã Mỹ Ngọc lảm nhảm một thôi một hồi nói rất nhiều chuyện.
La Quyên và Mã Hoành Vũ tựa như đang đếm từng hạt cơm mà ăn.
Nhưng mà cuối cùng cũng phải đến lúc ăn xong bữa cơm này.
Mã Hoành Vũ nở nụ cười buông bát đũa xuống.
“Cháu phải đi rồi.” Mã Hoành Vũ nói.
“Tiểu Vũ....” Mã Mỹ Ngọc cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống.
La Quyên cắn chặt cánh môi, cúi gằm đầu xuống.
“Em Tiểu Quyên à, trước khi anh về có ghé qua nhà của Ô lão đại, anh dọa anh ta sợ chết ngất rồi, anh nghĩ sau này anh ta sẽ biết sợ mà không dám ức hiếp em nữa đâu........”
“Ai....ai cần anh quản chứ.” La Quyên chẳng hề ngẩng đầu nói.
“Ừ, sau này anh không quản được em nữa rồi, nếu như còn có người ức hiếp em nữa, em cứ nói với thầy cô hoặc nói với dượng biết chưa.” Mã Hoành Vũ nói.
La Quyên vẫn như cũ cúi đầu không có lên tiếng.
“Dì à......” Mã Hoành Vũ quay đầu lại gọi Mã Mỹ Ngọc một tiếng.
“Tiểu Vũ.” Mã Mỹ Ngọc run rẩy thốt lên một tiếng.
“Cháu...cháu.....” Mã Hoành Vũ ấp a ấp úng không nói nên lời.
“Tiểu Vũ, cháu có lời gì muốn nói thì cứ nói đi, dì đang nghe đây.” Mã Mỹ Ngọc qua loa gạt đi nước mắt trên mặt.
“Cháu có thể gọi dì là mẹ không?” Mã Hoành Vũ lấy hết dũng khí hỏi.
Mã Mỹ Ngọc sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười gật gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
“Mẹ...” Mã Hoành Vũ hưng phấn kêu lên một tiếng.
“Ơi.”
Mã Mỹ Ngọc cũng vui vẻ đáp lại một tiếng, nhưng mà nước mắt lại nhịn không được mà cuồn cuộn rơi xuống.
“Mẹ....tạm biệt.....” Mã Hoành Vũ mỉm cười vẫy vẫy tay.
“Tạm....tạm biệt.....” Mã Mỹ Ngọc nghẹn ngào nức nở nói.
“Mẹ, nếu như có kiếp sau, con nhất định sẽ làm con trai ruột của mẹ, cảm ơn mẹ đã chăm sóc con....”
Mã Hoành Vũ dần dần biến mất ở trên ghế, chỉ lưu lại bát đũa đã ăn dở ở trên bàn, chứng minh lúc nãy cậu từng tồn tại.
Căn phòng trở nên im ắng, chỉ còn sót lại tiếng nức nở bị đè nén của Mã Mỹ Ngọc và những giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn của La Quyên, phát ra tiếng tí tách, tí tách.
...........
“Hu....huu....” Mã Hoành Vũ đi theo sau lưng của Hà Tứ Hải, vừa đi vừa khóc.
Mã Hoành Vũ vốn một mực biểu hiện là bản thân rất kiên cường lúc này đây khóc cực kỳ thương tâm.
Từng hạt nước mắt to như hạt đậu chảy dọc theo gò má cậu rơi xuống mặt đất biến mất không còn chút tung tích.
“Haizzzzz.”
Hà Tứ Hải nhất thời cũng không biết an ủi cậu bé như thế nào.
“Em đúng thật là đồ ngu ngốc.” Mã Hoành Vũ nghẹn ngào nói.
Bây giờ cậu cực kỳ hối hận, tại sao lại chỉ vì một chuyện cỏn con mà quyết định nhảy lầu.
Uyển Uyển gắt gao nắm lấy tay của Hà Tứ Hải ôm chặt vào lòng, bẹp miệng lại, cô bé cũng muốn khóc, cô bé cũng không biết lí do vì sao, chỉ là nhìn thấy anh trai nhỏ kia khóc thương tâm như thế, cô bé cũng thấy xót xa theo.
Cô bé không hiểu lắm, cái dì lúc nãy là mẹ của anh trai nhỏ sao?
Bởi vì phải rời xa mẹ, nên anh ấy mới khóc sao?
Ừm, mỗi khi cô bé rời xa mẹ, cô bé cũng thấy rất buồn.
Nước mắt của Uyển Uyển chạy dọc theo gò má lăn dài xuống dưới.
Hà Tứ Hải ôm cô bé lên, nhẹ nhàng vỗ về trên tấm lưng non nớt của cô bé.
“Đi thôi, bây giờ chúng ta đi thăm mẹ cậu nhé.” Hà Tứ Hải nói.
Mã Hoành Vũ nghẹn ngào gật gật đầu.
“Cậu biết bây giờ mẹ cậu đang ở nơi nào không?”
Mã Hoành Vũ lại một lần nữa gật gật đầu, nức nở nói: “Ở tam viện.”
Mã Hoành Vũ vừa đi vừa khóc, cũng may ba người đang ở trạng thái quỷ hồn, cho nên cũng không khiến cho người khác chú ý.
Có điều lúc ba người đến cổng tam viện, Mã Hoành Vũ cuối cùng cũng ngừng rơi nước mắt.
Chỉ còn lại những âm thanh nức nở nghẹn ngào.
“Có muốn tôi giúp cậu thắp sáng đèn dẫn hồn không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Mã Hoành Vũ lắc lắc đầu: “Không cần đâu ạ, mẹ em không nhận ra em, em đến nhìn bà ấy một cái là được rồi.”
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không phản đối nữa.
Mã Hoành Vũ giơ cánh tay lên, lau những giọt nước mắt không tồn tại trên mặt một phen.
Sau khi ổn định cảm xúc, mới xuyên qua cánh cửa phòng bệnh đang đóng chặt, tiến vào bên trong phòng.
Bên trong phòng bệnh trắng toát, chỉ có độc ba chiếc giường.
Nhưng mà hai chiếc giường trong số đó không có người, cũng không biết là do xuất viện rồi, hay là vốn dĩ không có bệnh nhân.
Lúc này có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang dựa vào song cửa sổ, trên tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt đã cũ ngồi ở trên giường, ngây ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Không, không thể nói là cửa sổ, nói là ô thông gió thì càng hợp lý hơn.
Vừa chật lại vừa hẹp, một cái khe hở nhỏ nhoi như vậy, vừa đủ để có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài.
Có điều trời đêm tối đen như mực chẳng có cái gì ngoài đó, cũng không biết có cái gì hay để mà nhìn.
“Mẹ.....” Mã Hoành Vũ buồn bã đi qua bên đó gọi một tiếng.
Đây chính là mẹ của Mã Hoành Vũ Mã Mỹ Lệ.
Mã Mỹ Lệ vẫn ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài “cửa sổ” như cũ, không một chút phát giác.
“Mẹ, con.....con là con trai của mẹ, con cũng không biết, mẹ có thể nhận ra con hay không.”
“Có điều cũng chẳng sao cả, con sắp phải đi rồi, sau này con không thể đi cùng dì đến thăm mẹ nữa.....”
“Các bạn đều nói mẹ bị bệnh tâm thần, cười nhạo con là con trai của bệnh nhân tâm thần, con nghe xong rất tức giận, cho nên rất chán ghét mẹ, hận mẹ tại sao lại sinh con ra trên đời này, trong lòng còn lén lút mắng mẹ.......con xin lỗi.....”
“Con xin lỗi......huu....huuuuuu........”
Mã Hoành Vũ vừa mới ngừng khóc lại một lần nữa thấp giọng nức nở.
Dường như nghe được tiếng khóc của con trai, Mã Mỹ Lệ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía của Mã Hoành Vũ.
Mã Hoành Vũ đang khóc nức nở đột nhiên sững sờ.
Sau đó nhìn lại thân thể của chính mình, vẫn là quỷ mà.
“Mẹ?”
Mã Hoành Vũ huơ huơ cánh tay trước mặt bà.
Mã Mỹ Lệ vẫn thẫn thờ như cũ, không hề phát giác được gì.
“Em còn cho rằng mẹ có thể nhìn thấy em chứ.” Mã Hoành Vũ nghẹn ngào nói.
“Mẹ phải nhanh khỏi mẹ nhé, mẹ cứ luôn như thế này, dì đã khổ lắm rồi, sau mỗi lần đến thăm mẹ, trở về dì đều lén lút khóc rất lâu.........”
............
Mã Hoành Vũ cứ ngồi nói một mình rất nhiều.
Nhưng đến cuối cùng cũng đem lời muốn nói nói ra khỏi miệng.
“Mẹ.....tạm biệt.....” Mặt Mã Hoành Vũ giàn dụa nước mắt, nhưng trên mặt vẫn vương ý cười vẫy tay cáo biệt Mã Mỹ Lệ.
Một chùm ánh sáng ôn hòa bao phủ ở trên người Mã Hoành Vũ.
Mã Hoành Vũ đang sắp sửa trở về Minh Thổ, dường như thấy mẹ cậu giơ cánh tay lên, nhìn cậu vẫy tay chào.
“Mẹ...”
Nhìn thấy Mã Hoành Vũ dần biến mất, Hà Tứ Hải dời ánh mắt lên trên người của Mã Mỹ Lệ đang ngơ ngẩn ngồi trên giường.
Nhìn thấy cánh tay vẫn đang dùng sức vẫy vẫy như cũ, ánh mắt ngây dại nhưng nước mắt lại cuồn cuộn rơi xuống, Hà Tứ Hải không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Bà ta nhìn thấy được Mã Hoành Vũ? Hay là cảm nhận được Mã Hoành Vũ?
Có điều bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Hà Tứ Hải lại thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ về cô bé Uyển Uyển đang ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà nhé.”
Hai người lập tức biến mất khỏi căn phòng bệnh yên ắng ấy.
Chỉ còn lại Mã Mỹ Lệ vẫn một mực ra sức vẫy tay và rơi nước mắt trong thầm lặng.
................
Hà Tứ Hải xuất hiện trong phòng khách nhà mình, nhìn vào bên trong phòng một cái, một mảnh tối đen, nghĩ chắc là Đào Tử cũng đã ngủ rồi.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đặt Uyển Uyển đang nằm trong lòng mình xuống.
Sau đó xoa xoa đầu cô bé nói: “Mệt cả một ngày rồi, em cũng về nhà đi thôi.”
Uyển Uyển ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay chào Hà Tứ Hải, biến mất khỏi phòng khách.
..............
Uyển Uyển từ trong chiếc túi trên không trung chui ra bên ngoài, xuất hiện ở trong nhà ở Hạ Kinh.
“Oa, ba, mẹ.....”
Trong nhà đèn đuốc sáng trưng, ba mẹ đang ngồi ở trên ghế, một người thì đọc sách, một người thì đan áo len.
“Ba, mẹ.” Uyển Uyển nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Uyển Uyển về rồi đấy à.”
Ba buông quyển sách đang cầm trên tay xuống, mẹ cũng buông đồ nghề đan len trong tay ra, vui vẻ đứng dậy.
“Ba mẹ, sao hai người còn chưa ngủ? Đã khuya lắm rồi mà?” Uyển Uyển hiếu kỳ hỏi.
Sau đó ngáp một hơi thật dài, thật sự đã khuya lắm rồi, cô bé đã buồn ngủ cực kỳ.
“Bởi vì ba mẹ đang đợi Uyển Uyển đấy.” Chu Ngọc Quyên tiến lên phía trước bế cô bé lên.
“Mẹ~”
Uyển Uyển ôm lấy cổ mẹ gọi một tiếng, sau đó lại nhìn sang phía ba gọi thêm một tiếng.
“Hi hi hi~”
Cô bé cực kỳ vui vẻ, hơn nữa cũng cảm thấy không buồn ngủ như thế nữa.
------
Dịch: MBMH Translate