Chu Ngọc Quyên vẫn đang làm bữa sáng, Uyển Uyển đã chạy lại nói với cô, cô bé muốn đi tìm ông chủ.
“Sao mới sớm như thế đã muốn chạy đi tìm ông chủ của con rồi? Lao động tích cực như vậy sao?” Chu Ngọc Quyên có chút kinh ngạc.
“Có phải là con giỏi lắm không?”
Uyển Uyển giơ cái cánh tay nhỏ bé lên, khoa tay múa chân bày ra một tư thế cực kỳ khỏe đẹp, tỏ vẻ rất khó làm.
“Đương nhiên rồi, Uyển Uyển nhà chúng ta là giỏi nhất nha, có điều, con không ăn sáng rồi lại đi sao?” Chu Ngọc Quyên hỏi.
Uyển Uyển lắc lắc đầu, sau đó đáp: “Ông chủ dẫn bọn con đi ăn đồ ngon nha.”
Chu Ngọc Quyên : “..........”
Hóa ra là thế, bảo sao mà con bé này tự nhiên lại trở nên tích cực như vậy.
“Vậy con phải cảm ơn ông chủ con cho tử tế đấy nhé.” Chu Ngọc Quyên nói.
“Dạ, dạ~, cảm ơn ông chủ.”
“Vậy được rồi, mẹ chuẩn bị cho con một bình nước nhỏ nhé, con đem theo, nhớ là phải uống nhiều nước vào đấy.” Chu Ngọc Quyên lại nói.
“Bình nước nhỏ?” Uyển Uyển nghe vậy có chút nghi hoặc.
“Đúng, hôm qua mẹ mua giúp con đấy.”
Chu Ngọc Quyên kéo cô bé đi vào phòng khách, liền nhìn thấy trên khay trà trong phòng khách có đặt một chiếc bình nước có hình con ếch.
“Oa, con ếch nhỏ, hi hi hi.........” Uyển Uyển hưng phấn nói.
“Con thích không?”
Chu Ngọc Quyên cầm bình nước lên để cô bé mang theo, bên trong bình đã đựng đầy nước ấm từ trước rồi, chính là để chuẩn bị cho cô bé hôm nay uống trong lúc “đi làm”.
“Oa oa......”
Búp bê không có trả lời, ôm lấy bình nước kêu oa oa.
Không cần hỏi nữa, nhìn cái dáng vẻ này là biết cô bé đang rất vui vẻ.
Lúc này Lâm Kiến Xuân mang theo giỏ đồ ăn từ bên ngoài trở về, nghe thấy tiếng cười của cô bé liền nói: “Oa, nhà của chúng ta từ lúc nào lại có một con ếch nhỏ vậy ta?”
“Hi hi hi, ba ơi, là con, không phải là ếch nhỏ nha, ồm ộp...”
Uyển Uyển phồng má kêu lên hai tiếng.
“Êy dô, hóa ra là cô công chúa ếch hả ta.” Lâm Kiến Xuân bỏ giỏ đồ ăn xuống, hôn lên mặt cô bé một cái.
“Ba vừa đi đâu về thế ạ?” Uyển Uyển hiếu kỳ hỏi.
“Ba vừa mới đi mua đồ ăn về này, nếu mà trưa hôm nay có rảnh, thì mời ông chủ của con đến nhà chúng ta ăn cơm nhé.” Lâm Kiến Xuân nói.
Uyển Uyển nghe vậy gật gật đầu.
Bây giờ trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân, Lâm Kiến Vũ đã tạm thời quay về Hồng Kông rồi, dù sao hắn cũng còn phải đi học, mặc dù là không bận lắm, nhưng cũng không thể cứ ở lại Hạ Kinh mãi được.
“Ba cho con xem nhé, xem ba mua cái gì có được không?” Lâm Kiến Xuân lại hỏi.
Uyển Uyển lại lắc lắc đầu, vươn cánh tay mập mạp ra, nhìn vào cổ tay mình một cái.
Sau đó.....
“Lâu lắm rồi nha, con phải đi làm rồi ạ.” Uyển Uyển nói.
Sau đó giãy dụa nhảy từ trên người Lâm Kiến Xuân xuống.
“Oa...”
Uyển Uyển đáp đất thành công vẫy vẫy tay với ba mẹ mình: “Tạm biệt ba mẹ nhé.”
Sau đó “chiu” một tiếng liền biến mất không thấy tăm hơi.
“Mũ....mũ này....” Chu Ngọc Quyên hô lên.
Nhưng cô bé đã sớm không còn thấy bóng dáng nữa.
“Ai, thật là, Uyển Uyển còn nhỏ như vậy, đây hoàn toàn trái với luật lao động mà.” Lâm Kiến Xuân oán giận nói.
“Có bản lĩnh, thì anh đi nói trước mặt của Hà tiên sinh ấy?” Chu Ngọc Quyên trợn mắt liếc hắn một cái.
“Nói đùa, nói đùa mà thôi.” Lâm Kiến Xuân chột dạ ngó nghiêng bốn phía.
“Cảm giác đi chợ mua đồ ăn như thế nào? Để em xem xem nào, anh đã mua cái gì thế?”
Ban sáng Lâm Kiến Xuân xung phong nhận việc đi chợ mua đồ ăn, để cho Chu Ngọc Quyên ở nhà với Uyển Uyển nhiều hơn.
Nói thật ra thì, Chu Ngọc Quyên cực kỳ kinh ngạc, đã biết bao nhiêu năm Lâm Kiến Xuân chưa từng đi chợ rồi.
“Cảm giác cũng không tồi, chờ ngày mai Trạch Vũ tốt nghiệp rồi, anh liền buông tay giao công ty lại cho nó, đến lúc ấy ấy à, mỗi ngày anh đều sẽ giúp em đi chợ mua rau.” Lâm Kiến Xuân cảm khái nói.
“Vẫn nên tiết kiệm đi thôi, anh xem anh mua cái gì đây này, mấy quả cà này đều già đến nỗi sắp rỗng ruột luôn rồi, còn có mấy củ khoai tây này cũng nảy mầm hết cả.....”
“........”
..................
Hợp Châu
Ngự Thủy Loan
Uyển Uyển lén lút thò cái đầu nhỏ từ trong “lưới” ra, chuẩn bị nhìn về phía Hà Tứ Hải xem thử, lần trước bởi vì cô bé đột nhiên nhảy ra, dọa cho dì Lưu khiếp vía một trận.
Sau đó cô bé lại quay đầu qua, liền đối diện với một đôi mắt.
??
??
Hai người mắt đối mắt một hồi, Uyển Uyển phản ứng lại trước, cả người từ trong “lưới” chui ra.
“Hi hi hi, em Đào Tử.....”
??
“Chị Uyển Uyển, ma pháp của chị thật là lợi hại nha.” Đào Tử vẻ mặt hâm mộ nói.
“Đào Tử, ăn sáng thôi.” Hà Tứ Hải từ trong nhà bếp đi ra nói.
“Ô, Uyển Uyển, mới sớm thế này em đã đến rồi à?” Nhìn thấy Uyển Uyển, Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc hỏi.
“Có đồ ăn ngon.......” Uyển Uyển hưng phấn nói.
“Ầy.....” Hà Tứ Hải nhớ lại rồi.
Hôm qua sợ cô bé ăn nhiều quá, ăn đến bội thực, cho nên Hà Tứ Hải mới nói hôm nay sẽ đưa cô bé đi nữa.
“Có đồ ăn ngon?” Đào Tử nghe thấy thế rất kinh ngạc.
“Hi hi hi, chị và ông chủ đi ăn đồ ăn ngon đấy.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
Cái cô bé ngốc này, Hà Tứ Hải trực tiếp bưng mặt.
Quả nhiên, Đào Tử nghe thấy thế vô cùng tức giận.
“Tại sao lại không mang em theo cùng? Em cũng muốn đi ăn đồ ăn ngon mà.”
Đào Tử hai tay chống eo, ưỡn cái bụng nhỏ phìng phìng, trên mặt là dáng vẻ “em đây rất tức giận”.
“Không phải là không đem em theo, là vì em phải đi nhà trẻ mà, mau lại ăn sáng đi, đừng có đến muộn đấy.” Hà Tứ Hải thúc giục nói.
“Hừ, em mới không ăn đâu, em muốn ăn đồ ngon cơ.” Đào Tử giận đùng đùng nói.
Uyển Uyển ở bên cạnh cào cào đầu, thấy cứ có chỗ nào không đúng lắm.......
“Vậy sao? Em mà không ăn, vậy anh tự ăn nha.”
Hà Tứ Hải lật chiếc nắp đang đậy trên bát lên, lập tức có một cỗ mùi hương phiêu tán ở trong nhà.
Đào Tử và Uyển Uyển vốn đang đói bụng theo bản năng nuốt nước miếng cái ực.
“Hoành thánh hải sản ăn ngon lắm nha.” Hà Tứ Hải dùng thìa khuấy mấy cái nói.
Cái này là mua ở phố mỹ thực ở Phù Thành ngày hôm qua, hoành thánh có thể nấu ăn ngay tại quán, cũng có thể mua loại chưa nấu chín đem về tự mình nấu.
Lúc mà Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi ăn, cảm thấy mùi vị cũng không tồi, cho nên mua một ít cái chưa nấu đem về ăn.
“Em mới không đói.....”
Đào Tử sờ lên bụng, trên mặt vẫn là dáng vẻ em rất tức giận.
“Rột rột, rột rột.....”
Hà Tứ Hải:...........
Uyển Uyển: ?????
“Em.....em mới không có đói, là bụng của em nó đói..........” Đào Tử biện bạch nói.
Cái này khác gì nhau?
“Cho nên em ăn hay là không ăn?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Em không ăn, em không ăn.” Đào Tử tay chống eo, cứng miệng nói.
Hà Tứ Hải còn chưa lên tiếng.
Đào Tử đã đổi giọng: “Nhưng mà bụng nhỏ của em muốn ăn, chỉ ăn một chút xíu thôi, không phải là em muốn ăn đâu nha.”
Đào Tử nói xong, bò lên ghế ngồi ngay ngắn.
“Được thôi, vậy nói với bụng nhỏ của em là cẩn thận kẻo nóng nhé.” Hà Tứ Hải múc vào bát nhỏ của cô bé một ít.
“Uyển Uyển, em đã ăn sáng chưa?” Hà Tứ Hải nhìn sang Uyển Uyển đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm nãy giờ hỏi.
Uyển Uyển lắc lắc đầu.
“Bữa sáng cũng chưa ăn đã đến đây rồi sao? Vậy được rồi, em ngồi xuống đây ăn cùng luôn đi.” Hà Tứ Hải nói.
Uyển Uyển tuyệt không khách khí một chút nào.
Hà Tứ Hải vừa dứt lời, cô bé đã bò ngay lên ghế ngồi xuống nghiêm chỉnh.
Vốn dĩ chỉ nấu một bát to một bát nhỏ cho hai người, bây giờ thêm cô nhóc này, Hà Tứ Hải chỉ dành chia bớt phần của mình.
Không biết Chu Ngọc Quyên biết được chuyện này sẽ có suy nghĩ gì, trong nhà có bữa sáng thì không ăn, cứ phải chạy đến nhà ông chủ ăn chực mới chịu.
Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm........
Chắc có lẽ là mấy cô bạn nhỏ ngồi ăn với nhau thì càng ngon hơn chăng.
Nhìn xem, hai cô nhóc giống hệt hai con heo nhỏ ấy, đầu cũng không thèm ngẩng lên chuyên tâm đối phó với đống hoành thánh trong bát.
------
Dịch: MBMH Translate