“Hừ.”
“Hừ.”
“Này, Đào Tử hừ thì thôi đi, em cũng hừ cái gì chứ?” Hà Tứ Hải vẻ mặt bất lực nhìn về phía Huyên Huyên hỏi.
“Anh đi ăn đồ ăn ngon, cũng không đem em theo.” Huyên Huyên đúng lý hợp tình nói.
“Không phải anh đã nói rồi sao? Mấy đứa phải đi nhà trẻ, làm sao mà đi theo được.”
“Vậy tại sao ban sáng ăn đồ ăn ngon đấy, anh cũng không gọi em qua?” Huyên Huyên tức giận nói.
“Không phải em ăn sáng ở nhà rồi sao?”
“Cơm ở nhà....”
“Khụ, Huyên Huyên, con cảm thấy cơm mẹ nấu ở nhà ăn không ngon sao?” Tôn Nhạc Dao cắt ngang lời của cô bé, trên mặt mỉm cười hỏi.
(O.O)
“Ha ha, cơm mẹ nấu đương nhiên là ngon nhất quả đất rồi.” Huyên Huyên cười lớn nói.
Hà Tứ Hải:
“Con chỉ là muốn đổi khẩu vị chút thui, đổi khẩu vị....” Huyên Huyên cực kỳ thông minh nói.
Nói xong còn nhìn Tôn Nhạc Dao, bộ dáng tranh công.
“Phải vậy không? Sáng mai con muốn ăn cái gì? Để mẹ nấu cho con.” Tôn Nhạc Dao vui vẻ nói.
“Con muốn ăn hoành thánh hải sản.” Huyên Huyên lập tức nói.
“Được, hôm nay mẹ sẽ đi mua ít tôm về, làm hoành thánh hải sản cho con nhé.”
“Không cần phải phiền phức như vậy đâu, hôm nay bọn cháu cũng phải đi Phù Thành, cháu lại mua thêm một ít đem về.” Hà Tứ Hải nói.
“Vậy thì tốt quá, sáng ngày mai dì sẽ nấu cho mấy đứa ăn.” Tôn Nhạc Dao nghe vậy cười nói.
Đào Tử: =.=
Huyên Huyên: =.=
“Mấy đứa nhìn anh làm gì?”
“Bọn con cũng muốn đi.” Đào Tử lập tức nói.
Huyên Huyên mãnh liệt gật gật đầu, cô nhóc cũng muốn đi chơi, đi ăn đồ ngon nữa.
“Anh là đi làm việc, không phải đi chơi, đợi đến tối anh về, sẽ đem một ít về cho mấy đứa.” Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Hai cô nhóc nghe thấy thế lại quay đầu nhìn sang Uyển Uyển.
“Hi hi hi......”
Uyển Uyển ngốc vẫn ngây ngô cười vui sướng, cũng không biết hai cô nhóc kia tại sao lại quay sang nhìn mình.
“Uyển Uyển phải giúp anh làm việc đấy, cho nên con bé bắt buộc phải đi với anh.” Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu nhỏ của Uyển Uyển.
Đào Tử nghe vậy lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cũng không biết có phải thật sự đã hiểu được chút gì hay không.
Mà Huyên Huyên lại cào cào cái đầu, bất mãn nói: “Em cũng có thể giúp anh làm việc mà, em lợi hại lắm đấy nhé.”
“Anh biết, anh biết, không phải là em còn cần đi nhà trẻ sao? Cái này cũng không còn cách nào có đúng không?” Hà Tứ Hải dỗ dành nói.
“Nhưng mà tại sao chị Uyển Uyển lại không phải đi nhà trẻ thế?” Đào Tử nghi hoặc hỏi.
Các bạn nhỏ đều phải đi nhà trẻ mà.
Hà Tứ Hải còn chưa nói chuyện, Tôn Nhạc Dao đứng bên cạnh đã mở miệng nói: “Sắp vào học rồi đấy, hôm qua mẹ Uyển Uyển còn gọi điện cho mẹ hỏi chuyện đi nhà trẻ.”
“Thật sao ạ? Chị Uyển Uyển sẽ đi nhà trẻ cùng bọn em sao? Vậy chúng ta liền có thể chơi cùng với nhau rồi.” Huyên Huyên hưng phấn nói.
“Chắc là vậy đấy.” Tôn Nhạc Dao gật gật đầu.
Nếu không Chu Ngọc Quyên cũng sẽ không gọi điện cho bà hỏi thăm về chuyện đi nhà trẻ.
Ngược lại Hà Tứ Hải lại có chút hiểu được, nếu như Lâm Kiến Xuân và La Thiên Chí thật sự hùn vốn xây cái khách sạn, chỉ sợ hắn phải ở lại Hợp Châu một đoạn thời gian rất dài, cả gia đình chuyển đến Hợp Châu sống ngược lại cũng hợp tình hợp lí.
Về phần vấn đề thân phận của Uyển Uyển, đối với những nhà giàu như Lâm Kiến Xuân mà nói, hoàn toàn không phải là vấn đề.
Không giống như Lưu Trung Mưu lúc trước còn phải nhờ cậy người khác, làm lên làm xuống bảy tám vòng, mất một quãng thời gian dài mới có thể làm cho Huyên Huyên một cái thân phận.
“Đào Tử, Huyên Huyên.....” Trầm Di Nhiên đứng ở trước cổng nhà trẻ từ xa đã trông thấy hai cô bạn thân, lập tức giơ cánh tay nhỏ lên vẫy vẫy.
Có điều, hai cô có bạn mới rồi sao?
Tại sao lại có chút tức giận ta?
Ồ, hình như cô bé có gặp qua rồi.
“Trầm Di Nhiên.....” Đào Tử và Huyên Huyên nghe thấy tiếng vui vẻ chạy đến.
Chạy được nửa đường thì bỗng nhớ ra.
Quay đầu lại vẫy vẫy tay.
“Tạm biệt ba ba.”
“Tạm biệt mẹ.”
“Tạm biệt chị.” x2
Nhìn thấy Đào Tử và Huyên Huyên cùng một tốp bạn nhỏ đi vào trong nhà trẻ.
Trong mắt Uyển Uyển lộ ra vẻ hâm mộ.
Sau đó đem bàn tay nhỏ bé của mình nhét vào bàn tay to lớn của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn qua một cái, sau đó nói với Tôn Nhạc Dao đang đứng bên cạnh: “Dì, chúng cháu đi trước nhé, buổi chiều Đào Tử tan học, vẫn phải nhờ dì đón giùm một chút.”
“Đi đi, đi đi, khách sáo với dì làm cái gì, đi sớm về sớm.” Tôn Nhạc Dao mỉm cười nói.
...............
Nghe Hoàng Lan Thảo nói, miếu của Tống Tử nương nương, nằm trên một nơi gọi là Lâm Đạo Khẩu.
Mà quê nhà của Hoàng Lan Thảo là Hồ Khẩu Thôn Nhân.
Thông qua hai tin tức này, Hà Tứ Hải dùng bản đồ trên điện thoại liền tìm được một nơi phù hợp.
Có điều lại không có ảnh chụp, cũng không có những thông tin cụ thể hơn.
Cho nên muốn để Uyển Uyển trực tiếp đưa hắn sang bên đó, cũng không quá thực tế.
Uyển Uyển chỉ có thể đi đến những nơi mà cô bé từng đi qua, hoặc là nhìn thấy qua mà thôi.
Cho nên Hà Tứ Hải và Uyển Uyển cùng nhau đi đến Phù Thành trước, ở Phù Thành lại bắt một chuyến xe, như thế thì tiện hơn nhiều rồi.
“Có điều, em thích nơi này đến nhường nào vậy?” Hà Tứ Hải nhìn vào phố mỹ thực trước mắt, nói với cô bé Uyển Uyển đang cầm lấy tay hắn.
Bây giờ là sáng sớm, phố mỹ thực cũng chẳng có mấy người, cũng không có hàng quán gì, chỉ có lác đác mấy nhà bán đồ ăn sáng, có vẻ hơi quạnh quẽ.
“Đi thôi, buổi chiều chúng ta lại quay lại đây.”
Hà Tứ Hải theo bản năng nhìn về phía sạp hàng của Mã Mỹ Ngọc một cái, cũng không có người, xem ra còn chưa buôn bán.
Nghĩ lại thì cũng đúng, mới sáng sớm ai sẽ ăn tôm nướng tỏi vào bữa sáng chứ.
“Đi thôi, chúng ta đi đến nhà Cổ Thao xem xem, xem bọn họ đã đi chưa.” Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển.
Uyển Uyển: ???
“Đi thôi, chính là nhà của cái chú hôm qua ấy.” Hà Tứ Hải giải thích nói.
Cô bé lại không biết Cổ Thao là ai.
Nói như thế này, Uyển Uyển hiểu liền, kéo theo Hà Tứ Hải trong chớp mắt liền đến được nhà của Cổ Thao.
Trong nhà cực kỳ im ắng, một bóng người cũng không có.
“Sao mới sớm như vậy đã đi rồi ta?” Hà Tứ Hải vốn còn nghĩ muốn đi chùa một xe mà.
Bây giờ hắn và Uyển Uyển đều là trạng thái quỷ hồn, cho nên lúc hành sự không hề cố kỵ, cũng không sợ người khác trông thấy.
................
“Em biết đường không? Đừng có đi sai rồi đấy nhé?” Trần Hồng Lệ nhìn ra bên ngoài một cái, toàn là ruộng hoang, cũng không biết xe đi đến đâu rồi.
“Yên tâm đi, em biết đường mà, trước đây em còn có học sinh ở Lâm Đạo Khẩu đấy.” Cổ Thao đang lái xe nghe vậy liền nói.
“Thật sao? Vậy chúng ta có cần nhìn bên đường xem có hương không, rồi mua một ít?” Trần Hồng Lệ nói.
“Không cần phải mất công như thế, trong miếu chắc chắn sẽ có.” Cổ Thao tiếp lời nói.
“Trong miếu chắc chắn là rất đắt nha.”
“Vậy thì chắc chắn là trong miếu có bán, yên tâm đi, em đừng có bận tâm nữa.”
“Em đây không phải là lo lắng sao, lại nói, hóa ra trên đời này thật sự có quỷ thần, đợi đến khi đến miếu, anh phải thật thành tâm thành ý cầu xin Tống Tử nương nương đấy.” Trần Hồng Lệ cảm khái nói.
“Anh biết rồi.” Cổ Thao thấp giọng nói.
Tối hôm qua bởi vì người mẹ quá cố xuất hiện, tâm tình kích động, cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Đợi đến khi qua một đêm, hắn tỉnh táo trở lại, có một loại cảm giác bị thế giới quan bị lật đổ.
Bản thân hắn vốn dĩ làm nghiên cứu khoa học, là người kiên định ủng hộ thuyết vô thần.
Nhưng mà bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, hắn không thể không tin.
Có điều rất nhiều nhà nhà khoa học đều là giáo đồ của cơ đốc giáo, thậm chí đến cuối đời cũng thích nghiên cứu thần học.
Có một loại giả thiết, nói rằng đích đến cuối cùng của khoa học chính là thần học.
Nói không chừng đó chính là sự thật.
Cổ Thao thuận miệng mở âm nhạc trong xe lên, trong xe cất lên tiếng ca du dương mềm mại.
Trên một đường tiếng ca ngập tràn.
Cuối cùng cũng đến được miếu của Tống Tử nương nương.
------
Dịch: MBMH Translate