Hà Tứ Hải dẫn theo Uyển Uyển, đi theo dòng người trên lên trên núi.
Nhưng mà đi được nửa đường, Uyển Uyển liền lè lưỡi, há to miệng thở phì phò.
Sau đó dùng ánh mắt "=  ̄ω ̄ =" nhìn về phía Hà Tứ Hải.
“Em muốn làm gì?”
“Em không đi nổi nữa đâu.” Uyển Uyển nhìn Hà Tứ Hải nói.
“Ừm~” Uyển Uyển giang hai cánh tay ra.
“Em thật đúng là không khách khí nha, rốt cuộc anh là ông chủ, hay em là ông chủ thế?” Hà Tứ Hải đành chịu trận mà ôm cô bé lên.
Vì để tạm thời không kinh động đến Tống Tử nương nương, cho nên Hà Tứ Hải và Uyển Uyển không dùng đến trạng thái quỷ hồn để lên núi.
Nhưng tuyệt không ngờ rằng thể lực của Uyển Uyển theo không kịp, mới nửa đường đã đi không nổi nữa.
Hà Tứ Hải còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể ôm cô bé lên thôi.
“Hi hi hi, cảm ơn ông chủ...”
Trên thực tế sau khi ôm cô bé lên, ngược lại Hà Tứ Hải còn đi nhanh hơn được một chút.
Bằng không vì để chiếu cố cho đôi chân ngắn của cô bé, Hà Tứ Hải ngược lại còn phải thả chậm bước chân.
Lúc Hà Tứ Hải đến được miếu đã sắp giữa trưa rồi, rất nhiều người đã chuẩn bị xuống núi.
Hà Tứ Hải đánh giá tứ phía một lượt, đây là tòa miếu nhỏ hoa lệ nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Mặc dù không lớn, nhưng và vàng son lộng lẫy, tuy là thiếu chút uy nghiêm trang trọng, nhưng lại nguy nga tráng lệ, khiến cho người ta cảm thấy một loại cảm giác cao quý.
Hà Tứ Hải cẩn thận đánh giá tượng thần Tống Tử nương nương ở trong miếu một lượt.
Tượng thần cực kỳ tinh tế, sắc thái diễm lệ, xem ra hẳn là có người thường xuyên quét tước chiếu cố.
Hà Tứ Hải buông Uyển Uyển xuống, đang chuẩn bị châm bó hương trong tay.
Uyển Uyển liền ôm chặt lấy một bên đùi của hắn, đem đầu chôn trên người hắn, cả người bắt đầu phát run.
“Ơ, em bị làm sao đấy?” Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
Nhưng mà Uyển Uyển không có trả lời, chỉ có thân thể không ngừng run rẩy.
Run rẩy cực kỳ kịch liệt, đến mức mà Hà Tứ Hải có thể cảm nhận được loại cảm giác sợ hãi phát ra từ tận đáy lòng của cô bé.
Hà Tứ Hải đang chuẩn bị khom người ôm lấy cô bé.
Tầm nhìn phía trước đột nhiên biến đổi.
Cả thế giới trong phút chốc biến thành màu đen trắng.
Hắn biết, đây là do Uyển Uyển đã kích phát thần thông của cô bé, cùng hắn cộng hưởng sự nghiệp.
Trên không trung có vô số sợi ngang sợi dọc đan xen vào nhau, hình thành một cái lưới thật lớn bao phủ khắp trời đất.
Nhưng hiện tại, theo với sự kinh sợ run rẩy của Uyển Uyển, những sợi dây này trong không trung trở nên vặn vẹo, mơ hồ có cảm giác làm bừa thành một nhúm.
Hà Tứ Hải vội vàng khom người bế cô bé lên ôm vào trong lòng.
“Đừng sợ, mặc kệ phát sinh ra chuyện gì, anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ lên tấm lưng non nớt của cô bé.
Cũng không biết có phải vì nguyên nhân được Hà Tứ Hải an ủi hay không, cảm xúc của Uyển Uyển chầm chậm phục hồi trở lại, những sợi dây trong không trung một lần nữa khôi phục hình dạng vốn có, tung hoành giao thoa, không còn vặn vẹo nữa.
Hà Tứ Hải ôm lấy cô bé, lặng lẽ rời khỏi ngôi miếu, đi ra bên ngoài cửa.
“Bây giờ đã có thể nói cho anh bị làm sao chưa?” Hà Tứ Hải nhẹ giọng nói bên tai của Uyển Uyển.
Uyển Uyển vẫn như cũ không có lên tiếng, chỉ là đôi tay nhỏ vẫn gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, đem đầu chôn trong ngực hắn.
Hà Tứ Hải cũng không thúc giục cô bé.
Hà Tứ Hải ôm lấy cô bé, tìm một bậc thang ở bên cạnh ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cô.
Qua một lúc sau, Uyển Uyển cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải sửng sốt một lúc, bởi vì đôi mắt của Uyển Uyển vốn dĩ là màu xanh lam nhạt, lại biến thành một hố đen tối như bưng.
“Chú xấu xa....” Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy trong nháy mắt mặt trở nên trắng toát.
Quay đầu nhìn về ngôi miếu đang vươn tay, hóa ra đang trốn ở đây sao?
“Đừng sợ, có anh ở đây, không có bất luận kẻ nào có thể tổn thương đến em.” Hà Tứ Hải vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên đôi mắt của cô bé.
“Hơn nữa anh đã trị khỏi cho đôi mắt của em rồi.” Hà Tứ Hải cường điệu nói.
Cùng với lời của hắn, màu đen quanh hốc mắt của Uyển Uyển nhanh chóng thối lui, ánh mắt màu lam nhạt một lần nữa hiện lên trong đôi mắt của cô bé.
“Em cứ về bên cạnh ba mẹ em trước đi, bên này tạm thời không cần em phải có mặt ở đây.” Hà Tứ Hải nghĩ một lát rồi nói.
Uyển Uyển nghe vậy vội nắm chặt lấy vạt áo của hắn không chịu buông tay.
“Yên tâm đi, không có việc gì đâu.......” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ về trên lưng của cô bé.
Uyển Uyển tiếp tục dùng đôi mắt màu xanh lam to tròn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Ông chủ rất lợi hại có đúng không nào?” Hà Tứ Hải hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu, ông chủ đương nhiên lợi hại rồi, những sợi xiềng xích màu đỏ che trời lấp đất ấy, đến tận hôm nay cô bé vẫn ấn tượng sâu sắc.
“Cho nên ấy à, về nhà đi thôi.......” Hà Tứ Hải xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé nói.
Uyển Uyển nghe vậy, liếc mắt nhìn về phía ngôi miếu sau lưng Hà Tứ Hải một cái thật nhanh.
Sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dường như biến mất ở trong không khí.
Hà Tứ Hải có chút lo lắng, cầm điện thoại lên gọi qua cho Lâm Kiến Xuân.
“Hà tiên sinh...”
“Nhìn thấy Uyển Uyển trở về chưa?”
“Vừa mới về.”
Lâm Kiến Xuân nhìn vào phòng khách một cái, vừa mới trở về liền nhào vào lòng của mẹ, gắt gao ôm lấy mẹ không buông tay.
“Uyển Uyển nhìn thấy người lúc ấy tổn thương đến cô bé, cảm xúc của cô bé bây giờ cực kỳ không ổn định, chú chăm sóc cô bé cho tốt nhé”
“Cái gì.....tìm thấy rồi sao? Ở đâu vậy?” Lâm Kiến Xuân nghe thấy thế lập tức trừng lớn mắt, vô cùng phẫn nộ hỏi.
“Những cái này chú trước tiên đừng có quản, chăm sóc Uyển Uyển cho tốt trước đã.” Hà Tứ Hải nói.
“Đúng, đúng, là tôi hồ đồ rồi, Uyển Uyển là quan trọng nhất, vậy tôi không nói chuyện với ngài nữa....” Lâm Kiến Quốc còn chưa dứt lời, đầu dây bên kia đã cúp máy trước.
Hà Tứ Hải cúp điện thoại, có chút phát giác, mãnh liệt quay đầu lại.
Liền nhìn thấy Tống Tử nương nương ôm theo một đứa trẻ con, đang đứng ở trước cửa miếu nhìn hắn.
Thấy Hà Tứ Hải quay người lại, Tống Tử nương nương mỉm cười nói: “Không ngờ được, hôm nay vậy mà có khách quý ghé thăm, không biết cậu là thần linh của ngọn núi ngôi đền nào vậy?”
Hà Tứ Hải nghe thấy thế, trên mặt lộ ra một nụ cười, hai tay chắp ra sau lưng, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn.
“Ta là thần linh của Đào Hoa miếu Đào Hoa sơn Đào Hoa trấn ở Ký Châu.”
Cùng với lời nói của Hà Tứ Hải, y phục trên người hắn cũng phát sinh biến hóa, trường sam màu xanh nhạt bao phủ khắp toàn thân.
Trên thân trường sam nở đầy hoa đào đủ màu sắc.
Búi tóc thật dài được búi cao ở trên đỉnh, một cành đào chặn ngang trên đó, một sợi tóc dài từ thái dương kéo thẳng xuống dưới.
“Đào thần?” Dường như Tống Tử nương nương chưa từng nghe nói qua, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Tiểu thần ở thôn quê mà thôi, tất nhiên là không sánh được với nương nương ngài.”
Hà Tứ Hải rút cành đào đang búi trên tóc xuống, vung tay một cái.
Cây cối bốn phía ngôi đền đều dồn dập mọc ra những cành đào, mở ra những đóa hoa đào màu sắc khác nhau.
Một trận gió thổi đến, hoa rơi đầy đất, trong không trung có vô số hương hoa đang phiêu tán.
“Oaaa....”
Du khách ở chung quanh được một phen kinh ngạc, kinh hô không thôi.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tống Tử nương nương thấy vậy liền hiện thân ở trước mặt mọi người, sau đó vung tay áo lên.
Lập tức một cổ khí tức u tối mờ mịt bay lên trong không trung, ở trong không trung lượn vòng, giống như linh xà, lướt qua bên người của du khách, du khách giống như những ngọn lúa bị cắt dồn dập ngã xuống.
Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn một cái cũng không để ý, bởi vì những du khách này cũng không bị tổn thương gì, chỉ là bị ngất xỉu đi mà thôi.
Chính vào lúc này, một vị đạo sĩ từ trong miếu bước ra, nhìn thấy Tống Tử nương nương và Hà Tứ Hải, đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó cung cung kính kính đứng ở phía sau lưng Tống Tử nương nương.
“Nếu đã đến rồi, thì vào trong ngồi đi, Lưu Văn, mang trà lên cho khách.” Tống Tử nương nương liếc nhìn Hà Tứ Hải một cái, quay người đi vào trong miếu.
Xem chừng cũng không đem Hà Tứ Hải để vào trong lòng.
Nhưng mà điều này cũng không kỳ quái, cũng giống như bản thân Hà Tứ Hải tự nói, Đào Thần chỉ là một tiểu thần ở thôn quê mà thôi.
Mà Tống Tử nương nương lại chính là đại thần có danh có tiếng, trước khi những vị thần linh ấy ngã xuống, ngài cũng có thể xếp hàng trên.
------
Dịch: MBMH Translate