Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 414 - Chương 414: “Thần” Thành Thật.

Chương 414: “Thần” Thành Thật. Chương 414: “Thần” Thành Thật.

Hà Tứ Hải tuyệt không lo lắng chuyện bị vạch trần.

Tự nhiên hào phóng cất bước vào trong chùa, làm đủ tư thái, thậm chí chẳng thèm liếc mắt nhìn Lưu Văn đang đứng bên cạnh lấy một cái.

Bây giờ hắn là Đào thần, tuy rằng chỉ là tiểu thần ở thôn quê, nhưng cũng là thần.

Về phần vì cái gì không sợ bị vạch trần, đương nhiên là có lý do cả.

Thần mặc dù là quỷ, nhưng không biết bọn họ đã dùng thủ đoạn gì che chắn cho bản thân, thậm chí không dám sử dụng thần lực quá mức, chính là sợ bị “đạo” phát giác, tiến hành thanh trừ với bọn họ.

Mà thân phận tiếp dẫn giả của Hà Tứ Hải, chính là được thiết lập dựa trên cơ sở của “đạo”.

Cho nên khi bọn họ đứng trước mặt của Hà Tứ Hải, trong đầu cũng sẽ không xuất hiện bất cứ tin tức gì của Hà Tứ Hải.

Đào thần như thế, sơn thần Phượng Cửu cũng như vậy, chờ “khế ước” thành lập, bọn họ biết được thì cũng đã muộn rồi, bởi vì “đạo” đã thông qua khế ước phát giác được bọn họ, đây cũng là nguyên nhân khiến cho bọn họ vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ sau khi khế ước được thành lập.

Sau khi Hà Tứ Hải tiến vào trong miếu, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy những người ban nãy gục xuống đất đều lần lượt đứng dậy, sau đó tinh thần hoảng hốt một hồi, lại giống như chẳng hề có việc gì người nào làm việc của người nấy, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Dường như phát giác được Hà Tứ Hải đang quan sát, Tống Tử nương nương đi ở đằng trước bỗng quay đầu nhìn hắn một cái.

Sau đó đem đứa trẻ đang bế trong lòng thả xuống đất, vỗ nhẹ trên mông nó một cái, đứa trẻ mập mạp ấy nhanh chóng bò đi, không biết là trốn ở đâu mất rồi.

Hà Tứ Hải nhìn về nơi mà đứa trẻ biến mất, trên mặt lộ một nụ cười, nhìn về phía Tống Tử nương nương tán thưởng: “Nương nương thật là có bản lĩnh.”

“Tiểu đạo mà thôi, nhớ năm đó chúng thần vẫn chưa viên thế, đâu cần phải dấu dấu diếm diếm như thế này.”

Tống Tử nương nương cảm khái một câu, tiếp tục đi ra sau miếu, Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo.

Sau đó hắn liền có cảm giác như vừa xuyên qua một tầng sương, tựa như trạng thái lúc tiến vào Phượng Hoàng tập.

Hắn tiến vào trong một cái sân có tầm nhìn rộng mở.

Đương nhiên không thể so sánh với Phượng Hoàng tập, phải nhỏ hơn nhiều.

Mà nơi trung tâm nhất của cái sân này có trồng một cái cây cực kỳ lớn.

Loại cây này Hà Tứ Hải cũng có biết, nhưng mà thứ trên cây quả thực Hà Tứ Hải tuyệt không hề biết đến.

Cây này là cây hòe, Hà Tứ Hải đã lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cây hòe to như thế.

Có điều người xưa có câu trước không trồng dâu, sau không trồng liễu, giữa sân không trồng quỷ vỗ tay.

Giữa sân trồng một cây hòe to như thế đã đủ kỳ quái rồi, nhưng điều kỳ quái nhất là, trên cây này còn kết đầy những quả hình người.

Có chút giống với quả nhân sâm trong Tây du ký, đầy đủ tất cả ngũ quan, có tay có chân, chẳng khác gì so với con người.

Trong lòng Hà Tứ Hải chợt giật mình hiểu được điều gì.

“Ngồi đi....”

Tống Tử nương nương gọi Hà Tứ Hải ngồi xuống.

Dưới tán cây hòe có kê một chiếc bàn tròn, mấy chiếc ghế tròn.

Hà Tứ Hải vừa mới ngồi xuống, Lưu Văn đã bưng trà lên đến nơi.

Sau đó lần lượt châm trà cho hai vị “thần”, lui sang bên cạnh.

“Ngươi đi bận việc của ngươi đi, ở đây không cần đến ngươi nữa.” Tống Tử nương nương liếc mắt nhìn hắn một cái nói.

Lưu Văn nghe vậy, nhìn Hà Tứ Hải một cái.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hà Tứ Hải đang đánh giá hắn.

Thấy hắn nhìn qua, Hà Tứ Hải cho hắn một ánh mắt lạnh lùng.

Đồng tử Lưu Văn chợt co rút, vội vàng cúi đầu, cung cung kính kính quay sang hành lễ với hai người, quay người liền đi ra bên ngoài.

“Làm sao vậy? Ngươi biết hắn sao?” Tống Tử nương nương đột nhiên mở miệng nói.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế trên mặt mỉm cười lắc lắc đầu.

“Ta còn cho rằng ngươi quen hắn đấy.” Tống Tử nương nương nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt cũng nở một nụ cười nói.

“Thần cũng là lần đầu tiên đến Phù Thành, làm sao có thể biết hắn được, có điều vốn tưởng rằng tôi tớ ở trong miếu của nương nương, hẳn nên là một người phụ nữ mặt mũi hiền lành, không ngờ rằng lại là một người.... mặt mũi hung lệ.”

“Ai~, đây cũng không còn cách nào.” Tống Tử nương nương thở dài một tiếng.

Hà Tứ Hải cũng không truy hỏi.

“Nương nương mời ta vào miếu, sợ là có lời muốn nói với thần?” Hà Tứ Hải hỏi.

Tống Tử nương nương nghe vậy khẽ cười nói: “Không nghĩ tới ngươi là tiểu thần hương dã, ngược lại giật mình.”

“Nương nương có lời gì, cứ nói ra đi, thần tất nhiên là biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe.” Hà Tứ Hải làm ra vẻ muốn lấy lòng.

Tống Tử nương nương nghe thấy thế rất vừa lòng gật đầu.

Sau đó mở miệng hỏi: “Ta vừa thấy ngươi ở bên ngoài miếu, tùy ý sử dụng thần lực như thế, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?”

Tống Tử nương nương ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế tâm niệm nhanh chóng chuyển động, sau đó cười đáp: “Tiểu thần đương nhiên có sợ, có điều.....”

“Có điều cái gì?” Tống Tử nương nương cấp bách truy hỏi.

Nhưng khi nghênh đón ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Hà Tứ Hải, cả người bình tĩnh lại, sau đó nói: “Là ta đường đột rồi.”

Sau đó thở dài một tiếng nói: “Từ sau khi thiên địa đại nạn, thần linh mười vị không tồn tại nổi một vị, có thể may mắn tránh được một kiếp, đều là có chống đỡ.”

“Có điều ta thấy ngươi chỉ là tiểu thần hương dã, thần lực không mạnh, nghĩ là có vật có thể che “trời”?”

Tống Tử nương nương nói xong, ánh mắt sáng quắc nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải cười mà không đáp.

Tống Tử nương nương tự cho là mình đoán đúng rồi.

Vừa định nói tiếp, Hà Tứ Hải đã nói trước một bước: “Không thể sánh được với thần thông của nương nương, sau khi đại nạn qua đi, không những có thể bảo trì thân thể, còn có thể thi hành thần chức.”

Tống Tử nương nương nghe vậy, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, lơ đãng liếc mắt nhìn sang cây hòe bên cạnh một cái.

“Nếu như nương nương nói cho tiểu thần người sử dụng loại thần thông nào, tiểu thần nguyện ý đem vật trong tay tặng cho nương nương.” Hà Tứ Hải lại tiếp lời.

Tống Tử nương nương nghe thấy thế, ánh mắt sáng ngời, lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: “Ngươi nói thật sao?”

“Tiểu thần làm sao dám dối gạt nương nương.” Hà Tứ Hải đáp.

“Tốt......tốt....., ta nói cho ngươi biết, ngươi cũng không được tìm cớ, thoái thác đổi ý đâu đấy?” Tống Tử nương nương nói.

“Nương nương thật biết nói đùa, ở trong miếu thờ của ngài, thần làm sao dám dối gạt nương nương.”

“Điều này cũng đúng.” Tống Tử nương nương vô cùng tự tin nói.

Hà Tứ Hải tràn ngập hi vọng nhìn về phía bà ta.

“Thần chức của ta là phụ trách cai quản chuyện sinh nở ở nhân gian, phụ giúp chức luân hồi, nhưng mà sau khi đại nạn kết thúc, Minh Phủ đóng kín, chúng ta từ chính thần biến thành dã thần, mất đi quyền hành của thần chức, càng là mất đi tín đồ.......” Sắc mặt của Tống Tử nương nương có chút ảm đạm nói.

“Mất đi thần chức, thần lực cũng giống như nước mất đi nguồn, sớm hay muộn cũng bị hao hết thần lực mà ngã xuống, cho nên ta bắt buộc phải thi hành thần chức một lần nữa, tụ tập tín đồ, mới có thể giải trừ nguy cơ bị viên lạc.”

Nghĩ đến chuyện bà ta đường đường là chính thần của thiên địa, làm sao lại có một ngày rơi vào tình cảnh này.

“Cho nên, nương nương lại dùng phương pháp gì vậy?” Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

Tống Tử nương nương mỉm cười nói: “Ta có một món pháp bảo tên là kính âm dương, có thể nhiếp hồn đoạt phách, những người vừa mới chết, còn chưa tiến vào Minh Phủ, ta sẽ nhiếp hồn phách này vào trong âm dương kính, tẩy trôi ký ức, sau đó lại để cho họ đầu thai tín chúng, bày ra ấn ký của thần, tụ tập tín chúng.....”

Hà Tứ Hải nghe vậy cũng xem như hoàn toàn hiểu được rồi.

Nhưng mà....

Chỉ sợ Tống Tử nương nương đang che dấu không ít.

Hà Tứ Hải một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn một đám “quả nhân sâm” đang treo ở trên đầu.

“Ngươi phát hiện rồi sao? Không tồi, đây chính là những hồn phách bị trấn nhiếp, trải qua sự tẩm bổ của thần hòe, linh hồn lớn mạnh, sau khi chuyển thế đầu thai tất nhiên sẽ vô bệnh vô tai.”

“Nương nương thật là từ bi.” Hà Tứ Hải trên mặt mỉm cười tán thưởng.

Tống Tử nương nương nghe vậy cũng cười rộ lên, hiển nhiên là không có nghe ra ý châm chọc lẫn trong lời nói của Hà Tứ Hải.

“Pháp bảo này mặc dù tốt, nhưng chỉ phù hợp với ta, cho nên..... ngươi sẽ không thoái thác đổi ý chứ?” Tống Tử nương nương nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải hỏi.

“Tiểu thần làm sao dám dối gạt nương nương, hành xử dưới cương vị là thần, giữ chữ tín luôn đặt lên hàng đầu.” Hà Tứ Hải lấy ra một vật, đặt lên trên bàn.

Tống Tử nương nương nhìn qua, hóa ra là một quyển sổ sách cực kỳ bình thường.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment