“Bảo vật của ngươi là cái gì đây?” Tống Tử nương nương tính duỗi tay cầm lấy, nhưng lại bị Hà Tứ Hải đè lại.
“Có ý gì?” Tống Tử nương nương sầm mặt hỏi.
Cây hòe lớn trên đỉnh đầu như thể nói ra tâm tình của bà ta, lắc lư kịch liệt.
Những “bé Nhân Sâm” bên trên cũng đung đưa theo, giống như đang phát ra tiếng cười hi hi ha ha, quỷ dị không tả nổi.
Hà Tứ Hải liếc về phía đỉnh đầu, sau đó cười nói: “Nương nương đừng nóng vội, cứ để tôi giới thiệu vật này cho ngài.”
“Ồ.........” Tống Tử nương nương nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt hoài nghi.
Sau khi cơn giận lắng xuống, cây hòe trên đỉnh đầu bà ta cũng ngừng rung chuyển.
“Quyển sách này của tôi có tên là m Dương Bạc.” Hà Tứ Hải nói.
“ m Dương Bạc? Tên nghe ghê gớm nhỉ.” Tống Tử nương nương hoàn toàn hết giận.
Bây giờ bà ta lại nghi ngờ Hà Tứ Hải đang lừa gạt mình.
“Nương nương đừng nóng vội, đương nhiên m Dương Bạc của tôi không thể so sánh với m Dương Bạc của người đứng đầu Minh Phủ, cũng không quyết định được sinh tử của người khác, nhưng mà.........”
“Nhưng cái gì?” Tống Tử nương nương nghe vậy lại nổi cơn tò mò.
“Nhưng mà có thể nghịch chuyển âm dương.” Hà Tứ Hải nói.
“Nghịch chuyển âm dương?”
Bảo vật kiểu này bà ta đã từng nghe qua, như m Dương Kính trong tay chẳng hạn, cũng chẳng hiếm lạ gì nên hơi thất vọng.
“Nghịch chuyển âm dương thế nào? Làm sao giúp ngươi thoát khỏi thiên địa giao cảm?”
“Nghịch chuyển âm dương của tôi không giống những cái khác.” Hà Tứ Hải úp úp mở mở.
Tống Tử nương nương nghe vậy liền nhìn hắn chằm chằm.
Gương mặt bà ta hiện lên vẻ tức giận, nhưng đến cuối vẫn nhịn xuống, liếc Hà Tứ Hải một cái thật sâu rồi hỏi: “Ngươi thế mà lại không giữ chữ tín như vậy.”
“Nương nương đừng nóng vội, chỉ cần nương nương trả lời tôi vài vấn đề, tôi liền dâng lên bằng hai tay. Hơn nữa còn nói cho ngài cách sử dụng nó.” Hà Tứ Hải chặn lại.
“Nói đi.” Tống Tử nương nương giữ ống tay áo, vẻ mặt thản nhiên.
Song Hà Tứ Hải cảm thấy dây mây quấn bên trên cây hòe sắp chạm đến đỉnh đầu hắn rồi.
Chỉ có điều hắn làm như không biết, tiếp tục hỏi: “Tôi muốn biết, rốt cuộc kiếp là gì? Vì sao chúng thần lại ngã xuống?”
“Chỉ cái này?” Hiển nhiên vấn đề đơn giản như vậy khiến cho Tống Tử nương nương ngạc nhiên.
Hà Tứ Hải cười khổ mà nói: “Nương nương cũng biết đấy, tôi chỉ là một vị thần nhỏ nơi hẻo lánh, thường ngày cứ làm tròn bổn phận ở địa bàn của mình là được rồi. Nhưng đại kiếp thiên địa thình lình ập đến, nếu không phải vô tình lấy được m Dương Bạc mà tránh thoát một kiếp, chỉ e là.......”
“Kể từ khi đại kiếp qua đi, ta cũng đi qua vài nơi, nhưng toàn bộ miếu thờ đều sụp hết rồi, cũng chẳng thấy vị thần nào, cho nên chẳng biết gì về ngọn nguồn của đại kiếp thiên địa cả. Lòng tôi cứ bứt rứt không thôi, mong nương nương có thể giải thích nghi hoặc trong lòng.”
“Hóa ra là vậy.” Tống Tử nương nương nghe xong như bừng tỉnh, cũng chẳng còn đề phòng Hà Tứ Hải như trước nữa.
Do đó bà ta kể lại từ từ.
“Thiên địa cứ ba ngàn năm đều sẽ có một kiếp, đấy là đại kiếp nạn của thiên địa. Thứ tình cảm của nhân loại làm cho thần bị nhiễm bẩn, mà thần lại khiến quy tắc bị ô nhiễm, quy tắc là thiên, là khởi nguồn mọi thứ........”
Lời này của Tống Tử nương nương không khác gì Đào Thần nói là mấy.
Đơn giản chính là nhân loại ăn mòn thần, mà thần lại ăn mòn “Đạo”, sử Đạo hữu tình.
Có tình cảm ắt sẽ có yêu ghét, có bất công, không bình đẳng, mất đi cân bằng........
Tóm lại “Đạo” không thể có tình............
Cho nên mới nói là tự mình tu chỉnh, vì lẽ đó mà những thần linh do nó sinh ra sẽ bị xóa bỏ, càng cường đại lại càng nguy hiểm.
Tống Tử nương nương hơi trầm mặc, xấu hổ khôn tả. Năm đó vô số thần linh không hề phản kháng trước đại kiếp nạn của thiên địa, đều đồng loạt bị loại bỏ.
Làm thần thì sao chứ, cũng chỉ là con kiến dưới Thiên Đạo mà thôi.
“Vậy ý nương nương là, cứ ba ngàn năm sẽ có một kiếp, nếu nói như vậy, ba ngàn năm trước cũng từng có kiếp nạn này?” Hà Tứ Hải hơi suy tư.
Tống Tử nương nương nghe vậy liền gật đầu: “Theo những gì ta biết thì đúng là vậy.”
“Nhưng kiếp nạn qua đi vẫn có thần như chúng ta, vậy có phải là sau khi đại nạn qua đi, sẽ có những vị thần mới ra đời?” Hà Tứ Hải hỏi tiếp.
“Thông minh đấy.” Tống Tử nương nương tán dương.
“Một khi đã vậy, phải làm sao mới trở thành thần thêm lần nữa?”
“Phải tìm được Đạo Chi Tử, được hắn chấp thuận mới có thể trở thành một vị thần mới.” Tống Tử nương nương nói.
“Đạo Chi Tử?” Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc.
“Đừng nói ngươi cho rằng sau khi bị nhiễm bẩn, có sự xuất hiện của tình cảm, liền dễ bị tiêu trừ như vậy nhé?” Tống Tử nương nương cười như không cười.
“Khó lắm sao?”
“Đương nhiên là khó rồi, tình cảm là thứ cường đại nhất trên thế giới, cũng là loại lực lượng khó xử nhất. Dù nói đại kiếp nạn, nhưng cũng đâu loại bỏ một cách dễ dàng được, cho nên mới phải triệt bỏ tình cảm của chính mình, nhập vào luân hồi, trải qua luân hồi chuyển sinh, rửa sạch đạo ấn.........”
Chẳng biết vì sao, Hà Tứ Hải lại chợt nhớ đến giấc mơ lần trước.
Trên không trung đột nhiên rơi xuống một chùm hỏa cầu, rơi trên một chiếc cầu có vòm tròn, sau khi lăn qua lăn lại vài cái liền nhập vào một cái lốc xoáy rồi biến mất không còn tăm tích.
“Vậy phải làm sao mới tìm được Đạo Chi Tử?” Hà Tứ Hải hỏi.
Tống Tử nương nương nghe vậy liền cười khẽ: “Sao dễ đoán như vậy được, nếu ta biết thì còn ở đây nói chuyện với ngươi à?”
Hà Tứ Hải nhếch miệng.
“Chỉ có điều dù tìm được Đạo Chi Tử, cũng chưa chắc đã trở thành tân thần được.”
Tống Tử nương nương lại nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì không thích hợp.”
“Không thích hợp?”
“Đúng vậy, không thích hợp. Thời đại này thần linh còn thích hợp sao? Bây giờ con người đều thờ phụng một thứ gọi là khoa học, căn bản chẳng tụ tập tín đồ được, không có tín đồ đồng nghĩa với việc không có thần lực, mà không có thần lực thì kiếm đâu ra thần linh?”
Hà Tứ Hải nghe vậy liền hiểu được phần nào.
“Có lẽ đây là thời đại mạt pháp, dấu chấm hết cho thần linh, thời đại của thần sẽ hoàn toàn kết thúc.....” Vẻ mặt Tống Tử nương nương trở nên hơi ảm đạm.
“Mặc kệ thế nào, được ngày nào hay ngày nấy, cũng chẳng phải chuyện mà một vị thần cỏn con như tôi có thể nhọc lòng.” Hà Tứ Hải nói một cách thản nhiên.
“Không ngờ tâm tính của một vị thần nhỏ bé nơi hương dã như ngươi lại tốt đấy chứ, có hứng thú ở lại chỗ ta, làm thần dưới trướng của ta không?” Tống Tử nương nương tỏ vẻ thưởng thức.
“Được thật ạ?” Hà Tứ Hải nghe vậy liền tỏ ra vui mừng.
“Đương nhiên, bây giờ còn có mấy ai là thần linh đâu? Chúng ta hợp lực tụ lại tín đồ, tự nhiên sẽ dễ dàng hơn.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng thái độ của Tống Tử nương nương lại ngạo nghễ vô cùng, cứ như thể để Hà Tứ Hải làm thần dưới trướng của bà ta là một vinh dự lớn lao lắm.
Đương nhiên, nếu là niên đại thần chưa ngã xuống, quả thật cái này là vinh dự to lớn.
Chỉ có điều............. Đại nhân à........... Thời thế thay đổi rồi...........
Đương nhiên Hà Tứ Hải sẽ không nói ra mấy lời này mà là tỏ ra vui mừng, chủ động nói với Tống Tử nương nương: “Nương nương, để tôi nói sơ qua cách dùng thứ pháp bảo này, rồi lại làm mẫu cho ngài một lần, ngài thấy thế nào?”
Thấy dáng vẻ cung kính của Hà Tứ Hải, Tống Tử nương nương gật đầu một cách hài lòng.
“Pháp bảo của tôi được gọi là m Dương Bạc, có thể nghịch chuyển âm dương, biến thật thành giả, đem giả thành thật, biến không thành có, biến có thành không.........”
Hà Tứ Hải thổi phồng lên.
Tống Tử nương nương nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, không ngờ pháp bảo này lại mạnh đến như vậy.
“Nhưng mà mạnh vậy thật à?” Tống Tử nương nương vẫn chưa tin tưởng thật sự.
Một vị thần chính hiệu như bà ta, chẳng những đã nghe qua, mà còn từng gặp rất nhiều bảo vật cường đại, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói có thứ giống như vậy.
“Nếu nương nương không tin, tôi làm cho ngài xem một lần. Phải rồi, nếu nương nương có tâm nguyện gì, m Dương Bạc sẽ thực hiện giúp ngài.........”
------
Dịch: MBMH Translate