“Hử? Tâm nguyện gì cũng được sao?” Tống Tử nương nương hoài nghi.
“Đương nhiên.” Hà Tứ Hải mỉm cười gật đầu.
“Nhưng có đại giới, đổi lại nương nương đưa cho tôi vài thứ mấu chốt là được.” Hà Tứ Hải lại nói.
Tống Tử nương nương nghe vậy lại thở hắt ra, nếu không phải trả đại giới gì, hiển nhiên bà không tin được.
Nếu tiện tay là có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng gì, sao đối phương lại là một vị thần nho nhỏ như vậy được.
“Cho nên nguyện vọng càng lớn, đồng nghĩa với việc đại giới càng lớn, có đúng không?” Tống Tử nương nương tỏ vẻ mình đã hiểu.
Hà Tứ Hải nghe vậy, liền toát lên lòng kính nể, sau đó cười nói: “Nương nương không hổ là chính thần của thiên địa, không gì là không biết.”
Vì Hà Tứ Hải sợ khiến cho Tống Tử nương nương nghi ngờ, nên không nhắc lại chuyện tâm nguyện.
Nhưng càng như vậy, Tống Tử nương nương càng cảm thấy hứng thú.
Bà ta chủ động hỏi: “Vậy bây giờ ta nói ra tâm nguyện được chưa?”
“Đương nhiên là được rồi.” Hà Tứ Hải gật đầu.
“Vậy nếu ta nói ra tâm nguyện của mình, sẽ phải trả đại giới như thế nào?”
Tống Tử nương nương cẩn thận hơn ai hết, bà ta không nói ra tâm nguyện của mình ngay lập tức.
“Nương nương không cần lo lắng, hiện giờ vật ấy còn thuộc về tiểu thần, hiển nhiên chuyện đại giới sẽ do thần chi trả, không liên quan gì đến nương nương. Nhưng nếu tiểu thần tổn thất quá lớn, mong nương nương có thể hứa hẹn cho thần một ít thù lao.”
Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt ngượng ngùng, như thể nói thẳng là mình muốn chỗ tốt thì mất mặt lắm.
“Ồ, vậy ngươi muốn cái gì?” Tống Tử nương nương cười như không cười.
“Một quả trên cây này thì thế nào?”
Hà Tứ Hải chỉ “quả Nhân Sâm” trên đỉnh đầu.
Đầu tiên Tống Tử nương nương tỏ vẻ khó xử, sau đó mới gật đầu một cách miễn cưỡng.
Nhưng trên thực tế lại khinh bỉ vô cùng, tiểu thần nơi hương dã đúng là tiểu thần nơi hương dã, chắc lại tưởng mấy thứ này là bảo vật quý giá chứ gì?
Thành thực mà nói, mặc dù “quả Nhân Sâm” không dễ tìm, nhưng cũng chẳng quý giá là bao, chờ đến lúc biết rõ mọi chuyện, không biết hắn sẽ có biểu cảm như thế nào đây.
Nghĩ vậy, Tống Tử nương nương cười thầm trong lòng.
Chỉ có điều bà ta đã trải qua biết bao năm tháng, gặp qua bao nhiêu người có lòng dạ hiểm ác, tự nhiên sẽ không dễ tin tưởng Hà Tứ Hải.
Mặc dù bà ta không mở miệng nhưng vẫn hơi dè chừng, làm mất đi thân phận nương nương của mình.
Vì thế bà ta khẽ đảo mắt, nghĩ ngợi: “Vậy tâm nguyện của ta chính là thực hiện được mọi tâm nguyện của ta mà không cần trả bất cứ đại giới gì.”
Hà Tứ Hải: “...........”
Hà Tứ Hải cười không nổi.
“Nương nương cứ đùa, nói thật với người vậy, quyển sách m Dương của thần có nhiều hạn chế lắm, cũng chẳng có năng lực thực hiện được bất cứ nguyện vọng gì. Nếu làm được thì thần đã trở thành Phật Tổ từ lâu, sao có thể chỉ là một tiểu thần nơi hương dã được.”
Tống Tử nương nương nghe vậy liền cười mỉm, trái lại tin hơn phần nào.
“Vậy nói thử xem, ta nên muốn nguyện vọng gì?” Tống Tử nương nương khẽ liếc mắt, cười như không cười mà nhìn Hà Tứ Hải.
Đúng là cẩn thận đủ đường mà, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Nhưng hắn không trả lời câu hỏi này, mà lại hỏi một cách thản nhiên: “Thật ra ta có một nguyện vọng, chính là lấy lại thần vị.”
“Gì cơ?”
Tống Tử nương nương nghe vậy liền hơi giật mình, kế đó như nhớ tới cái gì, nhanh chóng duỗi tay cầm lấy cuốn “Sách m Dương” ở trên bàn.
Tiếc là bà ta chỉ chụp vào khoảng không, Sổ m Dương đã biến mất không còn tăm tích.
“Ngươi có ý gì?” Tống Tử nương nương sầm mặt nhìn Hà Tứ Hải.
Cành lá trên cây hòe rung loạn hết cả lên, nom chẳng khác gì ma quỷ đang giơ nanh múa vuốt, đồng thời “quả Nhân Sâm” bên trên cũng phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ, khiến người ta nghe mà đứt từng đoạn ruột.
May là định lực của Hà Tứ Hải không tệ, hắn vẫn nở nụ cười mà nói: “Nương nương đã hiểu vì sao ta có thể tùy ý sử dụng thần lực mà không bị Đạo loại bỏ chưa?”
Theo những gì Hà Tứ Hải nói, mặt đất xung quanh chậm rãi mọc ra những cây đào, toàn bộ chúng đều nở rộ từng khóm hoa.
Cả sân biến thành một biển hoa đào, hương hoa thoang thoảng lượn lờ nơi chóp mũi, chỉ có cây hòe giữa đình viện vẫn bảo trì nguyên dạng, không bị ảnh hưởng chút nào.
“Thu lại thần lực của ngươi đi, đây là địa bàn của ta.”
Tống Tử nương nương vung tay áo, những cây đào khô héo trong chớp mắt, cuối cùng biến mất, như thể chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Nương nương không hổ là chính thần của thiên địa, thần lực quả nhiên cường đại.” Hà Tứ Hải khen ngợi.
Tống Tử nương nương nghe vậy khẽ cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào mặt hắn mà nói: “Thừa lời, ngươi muốn biểu đạt cái gì? Ta đây cũng chẳng phải dễ qua mặt, mau ngoan ngoãn giao Sổ m Dương cho ta.”
“Nương nương không cần nóng vội, cái ta muốn nói chính là, nhất định tâm nguyện của hai ta không khác nhau là bao, muốn lấy lại thần vị, đúng không?” Hà Tứ Hải cười cười.
Hơn nữa quyển sách lại xuất hiện trong tay hắn, đưa về phía bà ta.
Tống Tử nương nương đang chuẩn bị duỗi tay cầm lấy, Hà Tứ Hải lại rụt trở về.
Lần này bà ta thực sự nổi giận, động thủ ngay lập tức. Nhưng lại thấy Hà Tứ Hải cau mày, lắc đầu nói: “Không đúng.”
Tống Tử nương nương cố nén giận, hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
Hôm nay nếu Hà Tứ Hải không đưa ra một nguyên do, thể nào bà ta cũng phải giết hắn.
Sở dĩ bà ta không muốn trực tiếp động thủ là vì thần lực bây giờ của bà ta giống như nước trong hồ, dùng một phân liền ít đi một phân.
Hết thảy đều là thành quả sau bao gian khổ mời chào tín đồ, tích góp lại suốt mấy năm qua, cho nên nếu không cần động thủ, bà ta cũng không muốn động thủ làm gì.
“Lấy thân phận của nương nương, ắt hẳn tâm nguyện không dừng ở chỗ lấy lại thần vị, mà phải là vĩnh sinh bất hủ, thọ cùng trời đất mới đúng.” Hà Tứ Hải tỏ vẻ nghiêm túc.
“Sao, ngươi muốn thực hiện nó giúp ta à?” Tống Tử nương nương cười mỉa mai.
Bây giờ bà ta không muốn phí lời với Hà Tứ Hải.
Cây hòe trên đỉnh đầu lắc lư liên tục, “quả Nhân Sâm” rụng ào ào xuống mặt đất, sau đó biến thành một đám trẻ con, chen chúc đầy đình viện.
Nhưng hầu hết bọn chúng đều vô tri vô giác, cứ dại ra, chỉ có vài đứa linh động hơn một chút.
Trong tay mỗi đứa đều giữ một nhánh hòe, đứng bất động tại chỗ, đồng thời nhìn Hà Tứ Hải chằm chằm, khiến người ta lạnh sống lưng.
Cứ như thể chỉ cần nương nương ra lệnh một tiếng, là bọn chúng liền nhào lên ngay tắp lự.
“Nương nương khoan hãy ra tay..........” Hà Tứ Hải chặn lại.
“Ta tiếp nhận tâm nguyện của ngài, ta giúp ngài thực hiện........” Vẻ khẩn trương trên mặt Hà Tứ Hải biến mất triệt để, thay vào đó là một nụ cười.
“Ngươi giúp ta thực hiện?” Tống Tử nương nương cười một cách châm chọc.
Nhưng vẫn âm thầm cảnh giác.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải mở quyển sách trong tay ra.
Vô số xiềng xích đỏ lựng trào ra từ bên trong, tựa như linh xà, chúng xông thẳng về phía Tống Tử nương nương.
“Cũng can đảm thật đấy?” Tống Tử nương nương nổi cơn thịnh nộ.
Toàn bộ tiểu quỷ xung quanh chẳng khác gì dã thú, bọn chúng nhào lên, đánh nhành hòe trong tay về phía Hà Tứ Hải.
Cây hòe lớn càng giống như có sinh mệnh, một cành cây thô to hướng thẳng về Hà Tứ Hải.
Vô số những cành khô khác chắn trước người Tống Tử nương nương, ngăn cản những xiềng xích màu đỏ cho bà ta.
Mà lúc này, Hà Tứ Hải biến thành một đoạn gỗ đào ngay tại chỗ rồi biến mất không còn tăm hơi.
Đào thần – vị thần trốn chạy, thế thân chạy thoát, chính là bản lĩnh giữ nhà lớn nhất.
Đây cũng là lý do Hà Tứ Hải lựa chọn một Đào thần nhỏ yếu làm thế thân chứ không phải Sơn Thần Phượng Cửu cường đại.
------
Dịch: MBMH Translate