Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 417 - Chương 417: Hoài Thần

Chương 417: Hoài Thần Chương 417: Hoài Thần

Tống Tử nương nương là người đầu tiên phản ứng lại, mặc dù tòa đình viện này chẳng khác gì Phượng Hoàng Tập, đều là một không gian độc lập, nhưng trên thực tế lại bất đồng hoàn toàn, bởi phiến không gian này là thần vực thuộc về Tống Tử nương nương.

Mỗi vị thần đều có thần vực của riêng mình, mà thần vực phải có thần lực mới chống đỡ được.

Cho nên thần càng mạnh, đồng nghĩa với việc thần vựa càng rộng lớn.

Mà thần linh có quyền khống chế tuyệt đối với thần vực của mình.

Vốn dĩ phiến thần vực này rất lớn, nhưng sau khi Tống Tử nương nương mất đi thần vị, mất đi tín đồ, thần lực càng ngày càng tiêu hao, thần vực cũng vì thế mà thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ bằng một cái sân mà thôi.

Nhưng độ lớn nhỏ của thần vực cũng không ảnh hưởng đến quyền khống chế với nó, cho nên Tống Tử nương nương liền phát hiện ra vị trí chân thân của Hà Tứ Hải.

Hắn đã chạy trốn tới lối ra.

Vì thế thân hình bà ta lóe lên một cái, rồi đuổi theo, còn đống xiềng xích màu đỏ ở lại dây dưa với cây hòe.

Tốc độ của Tống Tử nương nương rất nhanh, nhưng vẫn chậm một bước, Hà Tứ Hải đã thoát ra ngoài.

Bà ta bước ra khỏi thần vực không chút nghĩ ngợi rồi tiến vào trong miếu. Nhất định bà ta phải đoạt được thứ trong tay Hà Tứ Hải.

Kế đó Tống Tử nương nương liền nhìn thấy Hà Tứ Hải, ngược lại hắn không chạy trốn, mà đứng ở trong miếu, mỉm cười nhìn bà ta.

Sắc mặt bà ta dần biến hóa, đồng thời hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Người tiếp dẫn? Thật sự lại trở thành chính thần sao?”

Nhưng không chờ đối phương trả lời, Tống Tử nương nương như nhớ tới cái gì, vẻ mặt lộ vẻ hoảng sợ, xoay người muốn tránh về thần vực.

Tiếc là đã muộn, xiềng xích đỏ lựng xuất hiện từ trong hư không tự lúc nào, chúng quấn quanh người bà ta, trực tiếp siết chặt thành bọt biển rồi tan biến.

“Hử?” Hà Tứ Hải nhìn cũng hơi giật mình.

Cái này hoàn toàn khác với lúc Đào Thần và Sơn Thần bị xiềng xích kéo đi.

Nhưng xiềng xích màu đỏ vẫn chưa biến mất, mà là trực tiếp xuyên vào hư không, tiến vào bên trong thần vực.

Hà Tứ Hải nghĩ ngợi một chút rồi cũng theo vào.

Nhưng chờ đến lúc bước vào thần vực, hắn mới phát hiện bên trong đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Vô số ánh sáng rớt xuống từ hư không, xuyên thấu vào thần vực, bao phủ lên người đám tiểu quỷ, sau đó biến mất hoàn toàn. Hà Tứ Hải biết, bọn họ đã tiến nhập minh thổ.

Mà ở giữa đình viện, cây hòe lớn kia đang bị quấn quanh bởi từng lớp xiềng xích màu đỏ.

Xiềng xích chẳng những càng quấn càng nhiều, mà còn siết chặt hơn, khiến cho thân cây khổng lồ như cong hẳn xuống dưới.

Hẳn là phát hiện Hà Tứ Hải tiến vào nên trên thân cây hiện ra một gương mặt người, là Tống Tử nương nương.

Hóa ra đây mới là bản thể của bà ta.

Cho nên bà ta là Hòe Thần? Hay đúng hơn là Hoài Thần

“Tha cho ta........” Tống Tử nương nương cầu xin.

“Những tiểu quỷ đó có nhân sinh riêng của họ, vốn là một cuộc đời mỹ mãn, bà bỏ qua cho họ chắc?”

Hà Tứ Hải chỉ vào những tiểu quỷ đang biến mất ở khắp nơi với giọng điệu tức giận.

“Ta là thần.” Bà ta hét lên đầy phẫn nộ.

Kế đó rễ hòe ở dưới đất giống hệt những con rắn lớn, chúng quay cuồng, đâm xuyên mọi thứ xung quanh, khiến cho đình viện bị phá tan tành.

“Đúng vậy, ngươi là thần, ngươi sẽ trường sinh bất tử, thọ cùng trời đất.” Hà Tứ Hải nói.

Theo sau đó là những xiềng xích màu đỏ thình lình bốc cháy.

Mặc dù Hà Tứ Hải không cảm nhận được chút nóng nào, nhưng Tống Tử nương nương lại thét lên thảm thiết, giống như bị bóp chặt bảy tấc, ngừng giãy dụa. Vô số khí tức màu xám bay thẳng lên từ phía sau cây hòe, sau đó tan biến vào hư không.

Cây hòe càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành dáng vẻ của Tống Tử nương nương, bị xiềng xích kéo vào hư không.

Với sự biến mất của Tống Tử nương nương, toàn bộ thần vực chẳng khác gì bọt nước, sau một tiếng bùm liền biến mất, bỗng nhiên có một vật rơi vào trong tay Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải trực tiếp bị truyền ra khỏi thần vực, xuất hiện trên ngưỡng cửa ngay sau miếu thờ.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thứ rơi vào tay hắn là một “quả Nhân Sâm”.

Hà Tứ Hải gãi đầu, này là quả trứng xui xẻo nào đây, không bị dẫn vào minh thổ.

Lúc ấy hắn chỉ là trong cái khó ló cái khôn, thuận miệng nói muốn một thù lao.

Còn giờ thứ ngoài ý muốn này tới cũng vô dụng, hơn nữa hắn cũng chẳng biết dùng thế nào.

“Ồ, Đào thần đại nhân?” Đúng lúc này, đằng sau truyền đến tiếng hỏi của ai đó.

Hà Tứ Hải xoay người, phát hiện người đứng sau mình là Lưu Văn Chính.

Mà tên này còn đang nhìn vào “bé Nhân Sâm” trên Hà Tứ Hải.

“Dễ thương đúng không?” Hà Tứ Hải giơ “bé Nhân Sâm” lên rồi hỏi.

Lưu Văn không trả lời, mà là thu hồi ánh mắt, sau đó lại nhìn Hà Tứ Hải lần nữa mà hỏi: “Nương nương đâu?”

“Nương nương nhà mấy người, sao lại đi hỏi ta? Với lại, giờ ta đang hỏi ngươi đấy, đứa bé này dễ thương không?” Hà Tứ Hải trầm giọng hỏi.

Lưu Văn nghe xong lời này, gương mặt thoáng lộ ra vẻ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu, cung kính mà nói: “Dễ thương.”

Dẫu sao Hà Tứ Hải cũng là thần, còn hắn ta chỉ là một người bình thường. Mặc dù nương nương cho dựa hơi, nhưng hắn ta cũng không dám đắc tội Hà Tứ Hải.

“Ta cũng thấy đáng yêu.” Hà Tứ Hải khẽ vuốt ve “bé Nhân Sâm” ở trong tay.

Sau đó ngẩng đầu nói với Lưu Văn: “Nếu ngươi cảm thấy dễ thương, vậy cũng trở nên dễ thương chút đi.”

Hà Tứ Hải nói xong liền duỗi tay tháo nhành đào trên búi tóc xuống.

Lưu Văn phát hiện có điểm không thích hợp, xoay người muốn chạy.

Nhưng làm sao có thể chạy trốn khỏi Hà Tứ Hải được.

Chỉ thấy Hà Tứ Hải đưa nhành đào chừng một lóng tay ra, từng sợi khí tức uốn lượn xuất hiện, quấn quanh chân của Lưu Văn.

“Ngươi muốn làm gì? Tôi là người của nương nương, nương nương sẽ không tha cho ngươi đâu.” Lưu Văn nói một cách lạnh lùng.

“Haizz, nghe lời này của ngươi liền muốn đưa ngươi đi gặp nương nương mà, tiếc là thần không tùy tiện giết người được.” Hà Tứ Hải thở dài.

“Đào thần đại nhân, ta không biết mình đã đắc tội ngài ở đâu, mong ngài cho ta một con đường sống. Ta sẽ tu sửa miếu thờ cho ngài, nắn kim thân, thu nạp tín đồ mà.”

Lưu Văn thấy Tống Tử nương nương lâu vậy vẫn chưa xuất hiện, lòng hơi hoảng loạn, vì thế cật lực van xin.

“Yên tâm, ta nói rồi, thần không thể giết người một cách tùy tiện.” Hà Tứ Hải mỉm cười.

“Cảm ơn, cảm ơn Đào thần đại nhân.” Lưu Văn nghe vậy liền trưng ra vẻ mặt cảm kích vô cùng.

“Nhưng mà.............”

Trái tim của Lưu Văn lại như bị người ta túm lấy.

“Nhưng ngươi lớn lên quá xấu, làm bẩn mắt ta, khiến ta không thoải mái cho lắm. Cho nên đừng nhúc nhích, để ta khiến ngươi dễ thương hơn chút.” Hà Tứ Hải vẫn mỉm cười như cũ.

Lưu Văn nghe vậy liền bò ra phía ngoài miếu.

“Ủa, ông Lưu, ông sao thế?” Có tín đồ nghe thấy tiếng động liền vòng qua thần tượng, đi đến mặt sau mà hỏi.

“Cứu tôi, mau cứu tôi.” Lưu Văn vội cầu xin.

Đồng thời nhìn lại đằng sau với vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

Tín đồ nương theo ánh mắt ông ta mà nhìn lại, nhưng lại chẳng thấy gì.

Nhưng đúng lúc này, từ chân của Lưu Văn hướng lên trên đều bị mộc hóa, cuối cùng lan đến tứ chi, cổ, rồi trên mặt.

Cả người hóa thành mộc nhân, chỉ còn lại đôi mắt là có thể chuyển động, còn toàn thân lại không thể nhúc nhích.

Tín đồ hét lên đầy hoảng sợ, dẫn một đám người tới vây xem, nhưng chẳng ai dám tiến lên.

Hơn nữa tín đồ phát hiện thần sắc Tống Tử nương nương vốn dĩ diễm lệ chợt trở nên ảm đạm, thậm chí còn dần dần bị nẻ da.

“Như vậy dễ thương hơn nhiều.” Hà Tứ Hải đi đến trước mặt ông ta rồi cười nói.

Lưu Văn nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt hoảng sợ, không rõ vì sao hắn lại đối xử với mình như vậy.

Đúng lúc này, Uyển Uyển được Hà Tứ Hải chiêu tới bên người.

Hà Tứ hải ôm Uyển Uyển đang sợ hãi, khẽ vỗ nhẹ bả vai gầy yếu của cô bé rồi an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Sau đó hắn quay đầu nhìn về Lưu Văn nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích mà hỏi: “Còn nhớ nó không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment