Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 418 - Chương 418: Giá Trị Nghiên Cứu Y Học.

Chương 418: Giá Trị Nghiên Cứu Y Học. Chương 418: Giá Trị Nghiên Cứu Y Học.

Uyển Uyển ôm chặt chân Hà Tứ Hải, đem mặt chôn ở bên hông của hắn, không dám ngẩng đầu lên.

"Được rồi, đừng sợ, người mà em sợ còn lâu mới mạnh được như em nghĩ, em có ba, có mẹ, còn có anh, chúng ta bất cứ lúc nào cũng đều ở bên cạnh em, không có ai có thể tổn thương được em..." Hà Tứ Hải ngồi chồm hỗm xuống, đem cô ôm vào trong lòng.

Nhìn nhìn thấy bộ dạng run rẩy bất an của cô bé, Hà Tứ Hải có chút hối hận khi gọi cô bé qua đây.

Nói không chắc cô bé đã đã quên mất quá khứ, cần gì lại ép buộc cô bé nhớ lại chứ.

"Uyển Uyển, đi tìm ba mẹ em đi." Hà Tứ Hải ở trên lưng cô vỗ nhẹ nói.

Đúng lúc này, bàn tay nhỏ đang nắm chặt vạt áo Hà Tứ Hải buông lỏng ra, Uyển Uyển đang vùi trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Đừng sợ, có anh ở đây mà." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng sờ soạng sờ gò má của cô.

Uyển Uyển nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay khi Hà Tứ Hải nghĩ rằng cô bé sẽ quay trở lại tìm ba mẹ mình.

Uyển Uyển duỗi tay nhỏ ra, nắm lấy bàn tay của Hà Tứ Hải áp lên má mình, sau đó hít một hơi thật sâu.

Sau đó từ từ xoay người, Hà Tứ Hải cũng không đứng lên, liền ngồi xổm ôm cô.

Khi thấy Lưu Văn nằm trên đất không thể động đậy, Uyển Uyển không nhịn được lui về sau một bước, dán chặt Hà Tứ Hải, đôi mắt to màu lam nhạt nhanh chóng biến mất, một lần nữa biến thành hai lỗ đen, viền mắt xung quanh hoàn toàn đen sì, biến thành bộ dáng tiểu quỷ khủng bố lúc đầu.

Nhưng mà đại khái cô cảm nhận được sự tồn tại của Hà Tứ Hải sau lưng mình, cô từ từ bình phục lại hơi thở hỗn loạn của mình, cơ thể không còn run rẩy như trước.

Dù vậy, Hà Tứ Hải vẫn có thể cảm nhận được lực đạo của cô nắm lấy tay mình, bởi vì quá dùng sức, cho nên xương mu trắng bệch.

"Tôi... Tôi ... Tôi ... Tôi không sợ anh." Quá một lúc, Uyển Uyển mới mở miệng nói.

Mà câu nói này, dường như cô ấy đã dùng hết khí lực của mình, cả người cô mềm mại mà tựa ở trên người Hà Tứ Hải.

"Anh có biết cô ấy không?" Hà Tứ Hải lần nữa hướng về Lưu Văn nằm dưới đất hỏi.

Lúc này, trong đôi mắt Lưu Văn rốt cuộc lộ ra vẻ sợ hãi.

Trước đó hắn cũng không hề nhận ra Uyển Uyển, dù sao đời này của hắn đã bắt cóc, bán qua, giết người qua thực sự rất nhiều, làm sao có khả năng nhớ từng người được.

Nhưng khi Uyển Uyển biến thành bộ dáng của quỷ, hắn rốt cuộc cũng có những ký ức mơ hồ.

Hắn muốn giãy giụa, nhưng mà toàn thân cứng ngắc giống như người thực vật, căn bản là nhúc nhích không được.

Một đôi mắt khinh thường, hung dữ nay còn đâu, chỉ ccòn lại vô tận sợ hãi với cầu xin.

"Đúng vậy, anh không thể nói chuyện được." Hà Tứ Hải nói xong, trên tay cành đào hướng về trên mặt hắn quét một cái.

"Van cầu anh, tha cho tôi, tha cho tôi ..." Lời nói đã lặp đi lặp lại vô số lần trong lòng như muốn tuôn ra.

Hắn lúc này mới phát hiện mình có thể nói chuyện, thế nhưng ngoài ra, thân thể đã cứng ngắc như gỗ, không thể động đậy.

"Yên tâm, tôi sẽ tha cho anh, nhưng mà những người khác thì tôi không biết được họ có bỏ qua cho anh được hay không." Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển đứng lên nói.

Sau đó ôm cô chuẩn bị hướng về miếu đi ra ngoài.

Bởi vì hắn với Uyển Uyển đều ở trong trạng thái quỷ, cho nên những du khách đến té bái đều không nhìn thấy bọn họ.

Hơn nữa, cuối cùng cũng có người không nhịn được tiến lên kiểm tra Lưu Văn, cũng có người bắt đầu gọi điện thoại báo cảnh sát.

Hà Tứ Hải ôm Uyển Uyển đi ra bên ngoài, ở chỗ không có ai, một lần nữa hiển hiện ra.

Ánh mặt trời ấm áp soi sáng ở trên người bọn họ.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ lưng Uyển Uyển đang trong lòng hắn hỏi: "Như thế nào, em không sợ?"

Uyển Uyển khẽ gật đầu một cái, vòng tròn đen quanh mắt cô rút đi như thủy triều, đôi mắt đen của cô một lần nữa biến thành màu lam nhạt như nước.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên, lấy ra vừa nhìn, tất cả đều là gọi nhỡ với tin nhắn, đều là Lâm Kiến Xuân gọi.

Sau khi sử dụng Thần Lực, hắn có thể làm mờ tất cả vật thể trong người mình, nhưng là bởi vậy không còn tín hiệu, Lâm Kiến Xuân tự nhiên cũng không gọi được.

Hà Tứ Hải vừa định gọi lại, thì Lâm Kiến Xuân đã gọi điện qua rồi.

"Hà tiên sinh, Uyển Uyển đang ở chỗ ngài sao?" Điện thoại mới vừa kết nối, Lâm Kiến Xuân liền vội vàng hỏi.

Vốn là đang ở trong lồng ngực của mẹ, cả người run rẩy phát run Uyển Uyển đột nhiên biến mất, khiến cho hai vợ chồng luống cuống tay chân.

Sau đó điện thoại cho Hà Tứ Hải lại không gọi được, thì càng thêm lo lắng.

"Yên tâm, cô ấy ở bên cạnh tôi, rất tốt." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt ..." Lâm Kiến Xuân thở phào một hơi.

Chu Ngọc Quyên đứng ở bên cạnh chân mày nhíu chặc, nhìn chằm chằm Lâm Kiến Xuân, thấy hắn gật gật đầu, cũng yên lòng.

Sau đó chân tay cả người đều cảm thấy vô lực, đặt mông ngồi ở trên ghế phía sau.

"Đúng rồi, Lâm tiên sinh, anh đã bao giờ đầu tư vào một cơ sở y tế chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không có, làm sao vậy?" Lâm Kiến Xuân nghi hoặc hỏi, không hiểu tại sao Hà Tứ Hải đột nhiên hỏi cái vấn đề này.

"Hiện tại anh có thể có."

"Vâng, Hà tiên sinh, anh có việc gì cần dặn dò cứ nói."

Lâm Kiến Xuân cho rằng Hà Tứ Hải muốn đầu tư, hoặc là nghiên cứu cái gì đó, không chút nghĩ ngợi đáp ứng, đơn giản là vấn đề tiền.

"Xuyên tỉnh Bồi Thành Bình Giang huyện Lâm Đạo người coi miếu Lưu Văn mắc một loại bệnh lạ, toàn thân cứng ngắc như gỗ, rất có giá trị nghiên cứu, tôi nghĩ anh tốn một cái giá lớn, hẳn là dễ dàng khiến anh ta trở thành đối tượng nghiên cứu chứ?"

"Lưu Văn?" Lâm Kiến Xuân là người có kinh nghiệm từng trải, trong nháy mắt đã hiểu.

"Vâng, nhất định khiến Hà tiên sinh hài lòng." Lâm Kiến Xuân cắn răng nghiến lợi nói.

"Không, không cần tôi hài lòng, chính anh cảm thấy hài lòng là được."

"Vâng, tôi khẳng định hài lòng, tôi sẽ rất hài lòng."

Cho dù ở trong điện thoại, Hà Tứ Hải cũng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi của Lâm Kiến Xuân.

"Nghe nói tên Lưu Văn này còn có một anh trai, cũng không biết bệnh này có phải là di truyền gia đình hay không, tôi nghĩ anh trai này của hắn, nhất định cũng có giá trị nghiên cứu chứ?" Vẻ mặt Hà Tứ Hải bình thản nói.

"Khẳng định có giá trị nghiên cứu, Hà tiên sinh ngài yên tâm, việc còn lại cứ giao cho tôi là được rồi." Lâm Kiến Xuân trầm giọng nói.

"Vậy được, vậy tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, Uyển Uyển sẽ ở lại với tôi một lát, tôi mang cô ấy đi dạo, buổi tối sẽ đưa con bé về." Hà Tứ Hải nói.

"Vâng, vâng ... , nhưng mà ..."

"Nhưng mà làm sao?"

"Có thể để cho Uyển Uyển nói vài câu với vợ tôi không? Mẹ Uyển Uyển có chút lo lắng cho con bé." Lâm Kiến Xuất liếc mắt nhìn Chu Ngọc Quyên ngồi trên ghế nói.

"Ồ, là tôi cân nhắc không chu toàn, vậy tôi để Uyển Uyển đi về trước." Hà Tứ Hải nói.

"Không, không, để Uyển Uyển nói với mẹ con bé mấy câu là được rồi." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

"Vậy được ..." Hà Tứ Hải đem điện thoại di động đưa cho Uyển Uyển, sau đó đem cô từ trong lòng để xuống.

"Mẹ ..."

...

"Ơi ~ "

Nói chuyện điện thoại xong Uyển Uyển kiễng chân lên, giơ cao điện thoại đưa cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải nhận lại điện thoại di động, nhẹ nhàng sờ đầu của cô.

"Chỉ khi đối diện với nỗi sợ, chúng ta mới có thể vượt qua nỗi sợ được."

Uyển Uyển: …

"Được rồi, em bây giờ cũng đã đói bụng rồi, chúng ta đi mua đồ ăn." Hà Tứ Hải lấy tay đưa tới nói.

"Được."

Uyển Uyển nở một nụ cười thật tươi, đem tay nhỏ của mình đặt ở trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.

Trong nháy mắt, hai người biến mất không còn dấu vết.

Chỉ để lại ánh sáng loang lổ phía sau.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment