Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 419 - Chương 419: Tiểu Sinh Hoạt.

Chương 419: Tiểu Sinh Hoạt. Chương 419: Tiểu Sinh Hoạt.

"Cái này cho em, nhân lúc còn nóng ăn đi, cẩn thận bỏng." Hà Tứ Hải đưa một khối bánh quế tử cho Uyển Uyển nói.

Cái này gọi là bánh quế tử, chẳng qua là cách gọi ở địa phương, trên thực tế phải gọi là bánh xốp Tử Đồng, là một loại đồ ăn vặt truyền thống ở huyện Tử Đồng, Bồi Thành.

Thế nhưng Uyển Uyển cũng không hề ăn ngay, mà là cần ở trên tay.

"Ồ, sao em không ăn? Quá nóng à?" Hà Tứ Hải hỏi.

Uyển Uyển lắc đầu.

"Để dành cho Đào Tử với em gái Huyên Huyên ăn." Uyển Uyển ngước cổ nói.

"Thật là ngoan, nhưng mà không cần, anh mua các khác cho bọn họ."

Hà Tứ Hải nói xong, thuận tay nhận lấy túi bánh chứa bánh quế tử từ ông chủ.

"Em xem, còn có rất nhiều."

Hà Tứ Hải đưa túi trong tay cho cô xem.

Uyển Uyển nghe vậy nhìn túi trong tay Hà Tứ Hải, lại nhìn bánh xốp trên tay mình, sau đó ô cắn một cái.

"Cẩn thận bỏng."

"hiahia ..."

"Nha đầu ngốc."

Hà Tứ Hải sờ đầu nhỏ của cô.

"Ăn có ngon không?"

"Ừm ~ Ừm ~ "

"Đi thôi, chúng ta đi lên trước xem thử." Hà Tứ Hải lôi kéo cô đi về phía trước.

Những gì hôm qua ăn rồi, hôm nay sẽ không ăn nữa, chỉ ăn những món mà ngày hôm qua vẫn chưa ăn.

"Nhưng mà tất cả đều là đồ chiên, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, ba mẹ của em biết được có thể trách anh hay không?" Nhìn Uyển Uyển ăn ngon lành, Hà Tứ Hải nói.

"Ồ ~ Ồ ~, nhưng mà ăn rất ngon." Uyển Uyển nói ra.

"Ha ha, đúng, ăn rất ngon, mặc kệ, đi, chúng ta lại đi ăn những thứ khác."

"Được."

Uyển Uyển vui vẻ vừa đi vừa nhún nhảy.

Đi đến trung tâm của phố ẩm thực, Hà Tứ Hải theo bản năng mà liếc mắt nhìn về phía quầy hàng của Mã Mỹ Ngọc.

Quả nhiên Mã Mỹ Ngọc vẫn như cũ bày sạp bán tôm hùm nướng tỏi của cô, nhưng mà không còn ngây ngốc nữa, mà là vẻ mặt tươi cười chào khách.

Hà Tứ Hải đặc biệt đi một chuyến đến quầy hàng vằn thắn ngày hôm qua hắn ăn, mua mười phần mì vằn thắn, làm cho ông chủ sướng đến phát rồ.

"A ~ "

Uyển Uyển đem tuyết Ma dụ còn dư lại trong tay đưa cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải thuận tay nhận lấy hỏi: "Ăn no chưa?"

Uyển Uyển gật đầu, sau đó vỗ bụng nhỏ của mình, theo bản năng mà mò hướng về bên hông của mình, mới nhớ tới cái bình ếch nhỏ của cô đang ở nhà.

Trên thực tế Uyển Uyển ăn cũng không nhiều, chủ yếu đồ ở chỗ này đều rất cay, đồ ăn gì ở đây đều rắc ớt lên.

Không có nhiều đồ ăn phù hợp với cô, hơn nữa những cái này phần lớn cũng không phải là đặc sản của Bồi Thành.

"Nếu như vậy, chúng ta trở về thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Được ạ."

Uyển Uyển duỗi ra tay nhỏ kéo Hà Tứ Hải.

...

"Em xác định không đi về?" Ở cổng nhà trẻ, Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống hỏi Uyển Uyển dưới chân hắn.

Uyển Uyển gật đầu, cầm trong tay một cành cây nhỏ, trên đất vẽ vài vòng.

"Em muốn chơi cùng với em gái Đào Tử với em gái Huyên Huyên."

"Được, vậy để anh gọi điện thoại cho ba mẹ của em." Cô không muốn trở về, Hà Tứ Hải cũng không có biện pháp gì.

"Nhưng mà, em hôm nay sao lại rảnh như vậy?" Hà Tứ Hải hướng về Lưu Vãn Chiếu đứng ở bên cạnh hỏi.

"Thầy Vu ngày kia có việc, cho nên đã cùng với em điều chỉnh một khóa học, buổi chiều không có chuyện gì, em liền về sớm." Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía gò má Hà Tứ Hải nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy coi như đã hiểu.

Thế nhưng Lưu Vãn Chiếu cũng không hề quay đầu đi, mà là tiếp tục nhìn Hà Tứ Hải.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút hỏi.

"Anh ... Có chút không giống." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không giống nhau? Chỗ nào không giống nhau?" Hà Tứ Hải giang hai cánh tay, tự nhìn mình, không nhận ra được có thay đổi gì.

"Em cũng không nói ra được, nói chung, cảm giác anh đã trở nên khác một chút so với trước, cụ thể chỗ nào không giống nhau, em nói không được." Bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng rất khó hiểu.

"Được rồi, mặc kệ anh biến thành cái dạng gì, anh vẫn là anh, anh như vậy em liền không thích sao?" Hà Tứ Hải đưa tay xoa tóc cô, làm tóc cô rối một nùi.

"Xấu lắm." Lưu Vãn Chiếu đập nhẹ hắn một cái, sau đó vuốt lại mái tóc.

Hà Tứ Hải nhìn mái tóc dài của cô, hơi xúc động nói: "Chúng ta lúc lần đầu tiên gặp mặt, em vẫn là tóc ngắn, hiện tại mái tóc cũng đã dài như vậy rồi."

"Thật sao? Em như vậy, anh không thích sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi ngược lại.

Sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười, tất cả đều không nói được.

Uyển Uyển ngồi xổm ở bên chân Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút ngẩng đầu lên, nhìn Hà Tứ Hải, lại nhìn Lưu Vãn Chiếu, không hiểu nổi bọn họ đột nhiên cười cái gì.

Đúng lúc này, trong nhà trẻ vang lên tiếng chuông tan học, bọn nhỏ ùa ra như heo con xuất chuồng vậy, ồn ào.

Thế giới yên tĩnh ban đầu dường như cũng trở nên huyên nháo lên.

Uyển Uyển vội vàng ném mất cành cây nhỏ trong tay đứng lên, nắm lấy vạt áo của Hà Tứ Hải, trốn ở sau người hắn, nhìn lén các bạn học nhỏ nhà trẻ.

Đào Tử với Huyên Huyên rất nhanh cũng đã chạy ra.

Có lẽ thời tiết hơi nóng, nên Huyên Huyên đã cởi chiếc áo khoác buổi sáng cô mặc ra, sau đó một đường kéo chạy.

Hà Tứ Hải nhìn thấy bắt đầu cười ha hả, Lưu Vãn Chiếu thì bưng kín mặt, nhìn bộ dạng lếch thếch của đứa nhỏ, thật sự là ...

"Ba ba ..."

"Chị ..."

Hai đứa nhỏ phát hiện bọn họ, vui vẻ vẫy tay.

Uyển Uyển trốn ở sau lưng Hà Tứ Hải lặng lẽ duỗi đầu nhỏ ra, hướng về các cô phất tay ra hiệu.

Cũng mặc kệ Đào Tử với Huyên Huyên có thấy hay không.

Chính mình lại không nhịn được phát ra âm thanh vui vẻ "hiahia ..." như trước.

Nhưng rõ ràng, Đào Tử với Huyên Huyên cũng không hề phát hiện đứa bé trốn ở sau lưng Hà Tứ Hải.

Cổng trường nhanh chóng được bảo vệ mở ra khi lũ trẻ chạy ra sân chơi.

Mặc dù ồn ào, nhưng bọn nhỏ cũng đều rất là giữ quy củ, đều xếp thành hàng đi ra, sau đó tìm được phụ huynh của mình.

Hà Tứ Hải cũng nhìn thấy bà của Thẩm Di Nhiên bên cạnh, bà mỉm cười hướng về hai người gật đầu, coi như là chào hỏi.

"Ba ba ~" Đào Tử vừa ra cửa trường, liền hướng về Hà Tứ Hải gọi.

Hà Tứ Hải đem cô bế lên.

"Nóng không? Con có muốn uống nước không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Thế nhưng Đào Tử không có trả lời hắn ngay.

Mà là đưa tay mở miệng của hắn ra, nhìn vào bên trong, đồng thời mũi nhỏ còn ngửi một cái.

Sau đó rất bất mãn nói: "Ba lại đi ăn đồ ngon rồi đúng không?"

"Ha ha, không có ..."

Hà Tứ Hải lời còn chưa nói hết.

Tiểu ngốc nghếch trốn sau lưng cầm vạt áo hắn liền giành nói: "Ăn nhiều đồ ăn ngon lắm."

Đào Tử: ㄠ canh

"Con muốn ăn thịt ba."

Đào Tử nhếch to miệng gào gào kêu.

Cô bây giờ là một con Ác Long đang tức giận.

Cô muốn ăn thịt người lớn.

Người lớn đã ăn nhiều đồ ngon, cho nên nhất định cũng ăn rất ngon.

( < )☆

"Gào gừ, gào gừ ..."

Đào Tử ôm đầu Hà Tứ Hải liền gặm.

"Đừng ăn ba, đừng ăn ba, thịt ba ăn không ngon chút nào đâu." Hà Tứ Hải lớn tiếng cầu xin tha.

"Hừ hừ, sợ chưa?" Đào Tử dương dương đắc ý nói.

"Sợ, sợ, con lợi hại nhất."

Hà Tứ Hải nhìn Đào Tử vui vẻ như vậy, tâm tình vô cùng thoải mái.

Không còn phải chờ đợi một mình.

Không còn mê man bất lực.

Không còn lo lắng vì bữa ăn trước sau.

...

Lúc này Đào Tử, mới là bộ dáng đúng tuổi của một đứa nhỏ.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải xoay người lại, đem Uyển Uyển sau lưng bế lên, để hai người ngồi trên vai, sải bước đi về nhà.

"Đã mua đồ ăn ngon cho các con rồi, đều ở nhà." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử một trận hoan hô.

Huyên Huyên phía sau nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu .

"Khặc khục... , ai nha, eo của chị không được thoải mái lắm." Lưu Vãn Chiếu đấm nhẹ lưng nói.

"Hừ ~" Huyên Huyên bất mãn mà khinh một tiếng.

Sau đó chân ngắn đuổi theo.

"Chờ em với."

Người ở sau lưng kéo quần của Hà Tứ Hải lại, trèo lên trên.

"Ai nha, chờ một chút, chờ một chút ..."

Hà Tứ Hải hoảng sợ, vội vàng đem Đào Tử với Uyển Uyển để xuống, kéo quần.

Khá lắm ...

Trên đường tan học vang lên những tiếng cười vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment