Hà Tứ Hải đứng bình tĩnh ở trước kính chạm đất, nhìn mình trong kiếng.
Ngôi nhà này vốn là nhà của hồi môn của Lưu Vãn Chiếu, và cách trang trí thiên về hướng phù hợp với phụ nữ hơn.
Cho nên trong phòng có cái kính ngang chạm đất cũng không có gì lạ.
Đào Tử cũng thường đứng ở trước gương trang điểm tự sướng.
Nói mình là em bé dễ thương nhất trên thế giới.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Hà Tứ Hải kéo lên một nụ cười nhàn nhạt.
Trong gương hắn cũng đã lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại có một loại nhàn nhạt nhìn xuống chúng sinh, cảm giác lạnh lùng vô tình.
Dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới này, ngay cả khi hắn cười cũng khiến người ta có cảm giác xa lạ.
Bản thân Hà Tứ Hải cũng không ngạc nhiên.
Lưu Vãn Chiếu cảm giác là đúng, Hà Tứ Hải có thay đổi, loại sửa đổi này vốn tưởng rằng chỉ có mình hắn phát hiện, nhưng không nghĩ tới người quen thuộc với hắn, Lưu Vãn Chiếu cũng nhận ra được điều đó.
Hà Tứ Hải trong gương có lông mày rậm cùng với đôi mắt to, hắn mới vừa tắm xong, mái tóc đều bị hắn vén ra phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng.
Vầng trán đầy đặn và tròn trịa, điểm này là di truyền từ Trương Lục Quân.
Lúc còn trẻ Trương Lục Quân cũng là một người đàn ông lịch lãm.
Một đôi mắt xinh đẹp với một chiếc mũi thẳng, được di truyền từ mẹ, Dương Bội Lan.
Mà Hà Tứ Hải vốn có nước da ngăm đen và đường nét sâu, đầy nam tính.
Lúc này, đường nét đã trở nên mềm mại hơn, làn da trở nên trắng mịn nhẵn nhụi có sáng bóng, khí chất của cả người dường như trở nên nữ tính.
Đương nhiên loại thay đổi này cũng không quá rõ ràng, nhưng nó cũng đang phát triển theo chiều hướng này, Hà Tứ Hải sớm đã nhận ra từ lâu.
Ngoại trừ ngoại hình, tính cách cũng có nhiều thay đổi.
Những thay đổi này thực ra đều là do tác dụng phụ của việc sử dụng thần lực của hắn.
Tín ngưỡng có độc, Thần lực cũng tương tự có độc.
Tín ngưỡng vặn vẹo Thần linh, để Thần linh biến thành bộ dáng trong lòng của tín đồ.
Cho nên tín ngưỡng có độc.
Nhưng mà không có tín đồ, thì không có Thần linh.
Cho nên Thần linh biết rõ tín ngưỡng có độc, nhưng vẫn như cũ không thể không phát triển mạnh tín đồ của mình.
Tín ngưỡng không chỉ ô nhiễm các vị thần chấp chưởng quy tắc, thậm chí bắt đầu nhuộm dần các quy tắc.
Cho nên đạo không thể không Diệt Thần.
Mà thần lực và tín ngưỡng vốn là một người có hai bộ mặt.
Hà Tứ Hải mượn phân thân thần linh dùng, cũng sẽ bị thần lực của Thần linh tập kích, thậm chí có khả năng bị đồng hóa bởi thần lực của các thần linh đã mượn dùng.
Hiện nay Hà Tứ Hải mượn dùng Thần lực nhiều nhất là Đào Thần, cho nên hắn chịu ô nhiễm thần lực Đào Thần, chậm rãi đang chuyển hóa về hướng Đào Thần.
Hơn nữa Hà Tứ Hải cũng phát hiện ra tác dụng thực sự của "Giấc ngủ dưỡng sinh công", ngoại trừ có thể cường thân kiện thể, tác dụng lớn nhất chính là có thể mượn dùng Thần lực, chống đối thần lực tập kích.
Nếu như người bình thường mượn dùng Thần lực, cũng sử dụng Thần lực, sợ là đã sớm bị Thần lực đồng hóa, sau đó sẽ biến thành Thần linh trong lòng tín đồ.
Nhưng mà, thời gian luyện tập của Hà Tứ Hải quá ngắn, thêm vào khoảng thời gian này thấy nhiều bi hoan ly hợp, tâm thái dần dần cũng xuất hiện một số vấn đề, điều này mới đưa đến Thần lực bị ô nhiễm.
Khi thân thể bị thần lực xâm nhiễm, Hà Tứ Hải có thể tăng cường luyện tập "Giấc ngủ dưỡng sinh công", thế nhưng tâm linh bị xâm nhiễm, trong lúc nhất thời Hà Tứ Hải cũng nghĩ không ra biện pháp nào, dù sao tâm linh là nơi bí ẩn nhất của con người.
Đứng ở trước tấm kính toàn thân, Hà Tứ Hải chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Khoảng thời gian này tất cả chuyện đã xảy ra, chậm rãi ở trong đầu của hắn chảy xuôi.
Đào Tử ngồi ở trước cửa ăn khoai lang.
Ban đêm rửa chân cho bà.
Bà nội được mai táng ở trên núi, quay đầu nhìn lại chính mình.
Đào Tử đuổi theo hắn gào khóc sáng sớm.
Đào Tử cười thích thú khi ngồi trên chiếc xe chạy pin mới vừa mua.
Mái tóc ướt đẫm của Đào Tử ngồi ở trong lều đợi hắn tan tầm.
Lần đầu tiên tâm trạng thấp thỏm bày sạp bán.
......
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Bỗng nhiên có một đôi tay ngọc bích từ sau lưng Hà Tứ Hải ôm hắn.
Cảm giác được thân thể lửa nóng phía sau kề sát mình, Hà Tứ Hải mở mắt ra.
"Hai ngày nữa anh muốn đi bày sạp, em có muốn đi cùng không?" Hà Tứ Hải nhìn trong gương, Lưu Vãn Chiếu phía sau mình phản chiếu trên gương bộ dáng lười biếng.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy sửng sốt một chút.
Thế nhưng rất nhanh đã cười tủm tỉm nói: "Được!"
Cô không truy hỏi Hà Tứ Hải tại sao?
Hà Tứ Hải làm như vậy khẳng định là có lý do.
Hơn nữa, nếu Hà Tứ Hải muốn nói cho cô, nhất định sẽ nói cho cô biết, cô tin tưởng Hà Tứ Hải.
Cái này cũng là một trong những điểm mà Hà Tứ Hải thích ở Lưu Vãn Chiếu, từ không biết đánh phá nồi đất hỏi đến tột cùng.
"Nhưng mà phải chờ anh giải quyết một số việc còn trong tay đã." Hà Tứ Hải tiếp tục nói.
"Bao gồm cả chuyện bây giờ sao?"
Lưu Vãn Chiếu dời cánh tay của mình xuống, lập tức liền tóm lấy được vấn đề trọng điểm.
"Nhẹ chút." Hà Tứ Hải thở nhẹ một tiếng, không thể không giải quyết vấn đề trước mắt được.
......
"Cảm ơn mẹ."
"Cảm ơn bà." ×2
Ba đứa nhỏ ngồi cạnh nhau ở trước bàn ăn, như ba chú heo con vậy, từng người hướng về Tôn Nhạc Dao nói cám ơn.
Uyển Uyển cũng không biết là cảm thấy mì vằn thắn hải sản rất ngon, hay là chỉ cần cùng ăn với bạn học nhỏ sẽ ngon hơn, sáng sớm Hà Tứ Hải mới vừa rời giường liền chạy tới.
Cho tới mẹ của cô Chu Ngọc Quyên cũng bắt đầu tự hoài nghi là không phải là mình làm bữa sáng quá khó ăn đấy chứ.
Hà Tứ Hải tổng cộng mua mười phần, đầy đủ cho tất cả mọi người ăn.
"Hôm nay cậu có bận không?" Lưu Trung Mưu hỏi.
"Ừm, còn có một khách hàng cần tôi đi một chuyến." Hà Tứ Hải thuận miệng đáp.
Lưu Trung Mưu đương nhiên sẽ không ngu đến mức hỏi hắn khách hàng nào.
Nhưng mà Uyển Uyển với Huyên Huyên bên cạnh nghe vậy ánh mắt lại phát sáng lên.
"Ông chủ, chúng ta đi làm việc nhé?" Uyển Uyển hưng phấn hỏi.
Cô yêu thích làm việc, cô là một chú ong nhỏ chăm chỉ tìm mật.
Cô cảm thấy cùng với ông chủ chạy tới chạy lui khắp nơi rất thú vị, có thể thấy được rất nhiều mỹ cảnh chưa từng thấy, ăn được rất nhiều món chưa từng ăn, còn có rất nhiều người chưa từng thấy. Mặc dù điểm này cô không thích cho lắm, thế nhưng cùng với ông chủ thì không sao, cô không còn sợ nữa.
Hà Tứ Hải gật đầu.
Huyên Huyên lập tức nói: "Em muốn mang đồ ăn ngon về!"
Đào Tử đang vùi đầu vào ăn nghe vậy lập tức ngẩng đầu lên, "Ăn ngon? Đi ở đâu? Đi chỗ nào ăn?"
"Được rồi, mau ăn đi, đừng ăn trong bát, nhìn trong nồi." Hà Tứ Hải nói.
"Là ở trong nồi sao?" Đào Tử hưng phấn nói.
"Haizz..."
Đám người cười rộ lên.
Đào Tử hoàn toàn không hiểu nổi người lớn đang cười cái gì.
Mà quay đầu qua Tôn Nhạc Dao nói: "Bà Tôn, không nên ăn hết thức ăn trong nồi, phải giữ lại cho cháy một chút nha!"
"Không phải, không phải, ý chị nói là ông chủ đi ăn đồ ngon!" Huyên Huyên ở bên cạnh vội la lên.
Em gái Đào Tử này có lúc thật làm cho cô thấy sốt ruột!
Đào Tử nghe vậy, lập tức quay sang nhìn Hà Tứ Hải.
(-`′ - )
"Không thể nào, ba là có chuyện đi làm việc!" Hà Tứ Hải nói.
"Con giúp ba làm việc, con rất lợi hại!" Đào Tử giơ cánh tay nhỏ cầm thìa ra dấu một cái.
Sau đó mì vằn thắn trong thìa của cô đùng một cái đã rơi trên bàn.
Hà Tứ Hải còn chưa kịp nói, Đào Tử lập tức đưa tay tóm lấy!
"Vậy không thể ..." Hà Tứ Hải vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Chỉ thấy Đào Tử đưa tay đem mì vằn thắn thả lại trên thìa của mình, sau đó đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.
"Ba ba ăn!"
Vẻ mặt Hà Tứ Hải ngượng ngùng.
"Tại sao con không tự ăn đi?"
"Cô giáo nói đồ ăn rơi ở trên bàn không thể ăn, trẻ con ăn sẽ bị đau bụng."
"Vậy con còn đưa cho ba ăn sao?"
"Ba là người lớn nha, cô giáo nói trẻ con sẽ đau bụng, nhưng lại không có nói người lớn sẽ bị đau bụng." Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải với ánh mắt ngây thơ.
Hà Tứ Hải dở khóc dở cười, "Vậy ba còn phải cám ơn con rồi?"
"Ừm, không cần khách khí!" Đào Tử vẻ mặt thành thật nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy tràn đầy bất đắc dĩ.
Đám người lần nữa nhịn không được bật cười.
Thực sự là một buổi sáng vui vẻ.
------
Dịch: MBMH Translate