Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 421 - Chương 421: Trấn Đào Hoa.

Chương 421: Trấn Đào Hoa. Chương 421: Trấn Đào Hoa.

Trấn Đào Hoa là một trấn nhỏ rất cổ xưa.

Toàn bộ trấn nhỏ được xây dựa lưng vào núi, đi xuống từng tầng từng tầng, cao nhất chính là miếu Đào Hoa.

Thế nhưng trấn Đào Hoa rất nghèo, người trẻ tuổi cơ bản đều ra ngoài làm công hết rồi, chỉ còn lại một ít người già và trẻ nhỏ.

Sáng sớm Ninh Đào Hoa đã ra cửa miếu, theo thói quen liếc nhìn cây hoa đào cổ xưa đã khô héo trước mắt, sau đó đi xuống sườn núi.

Nàng chuẩn bị đi tìm bí thư chi bộ thôn, thương lượng chuyện sửa đường.

Muốn chế tạo trấn Đào Hoa thành trấn du lịch thì điều kiện chủ yếu chính là sửa đường.

Người không vào được thì tất cả đều uổng công.

Thực ra Trấn Đào Hoa cũng không thiếu thứ hay ho, ngoại trừ hoa đào.

Thì còn có các loại đào, đồ ăn liên quan đến hoa đào.

Bánh hoa đào, hoa đào mềm, mứt đào, đào lọ....

Thế nhưng không vận chuyển ra ngoài, tất cả đều rơi ở trong đất, nát ở trong ruộng.

Ninh Đào Hoa tin tưởng chỉ cần đường thông thì trấn Đào Hoa nhất định sẽ phát triển.

Nhưng vấn đề là, tiền sửa đường đến từ nơi nào?

Sửa một con đường từ trấn Đào Hoa đến tuyến đường chính, đại khái hai mươi km, mấu chốt nhất chính là có một ngọn núi ngăn ở phía trước.

Ở nông thôn trấn nhỏ thì đường đều không cần sửa quá tốt, nhưng cho dù như vậy, đường xi măng rộng 3.5 mét thì ít nhất cũng tốn từ ba đến bốn trăm ngàn cho một kilomet.

Đây vẫn chỉ là phép tính trên lý thuyết, trên thực tế nếu như thật sự xây dựng thì sẽ hơn xa số liệu này.

Vấn đề khác chính là núi, không quản là xây đường hầm hay là sửa đường cái quanh núi thì đều cần một nguồn tài chính khổng lồ.

Đây cũng là lý do vì sao nhiều năm như vậy mà đường của trấn Đào Ho vẫn không thể sửa chữa, trong huyện cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy.

Nhưng mà hiện tại được rồi, có người đồng ý đầu tư, tất cả đều không là vấn đề.

Hình thức hoạt động của La Hoan rất đơn giản, hắn có thể bỏ tiền sửa đường, thế nhưng trấn Đào Hoa phải ký một hợp đồng cho hắn nhận thầu với giá cả ưu đãi.

Hắn sẽ tiến hành quy hoạch thương mại ngôi làng một cách thống nhất.

Đương nhiên bản thân thôn dân vẫn có thể ở nơi này, đồng thời tiến hành một tiêu thụ một ít hàng hóa.

Đây cũng không phải tiền lệ, rất nhiều nơi đều làm như vậy.

Bởi vì La Hoan là đầu từ mà Ninh Đào Hoa đưa tới, cho nên Ninh Đào Hoa chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong chuyện này.

Mặt khác Ninh Đào Hoa là chủ nhân miếu Đào Hoa, ở trấn Đào Hoa cũng tương đối được mọi người tôn kính.

Trấn Đào Hoa xây dựa lưng vào núi, cho nên đường lên núi được phủ kín bằng những tảng đá xanh to lớn.

Những tảng đá xanh này cũng không biết là xây dựng vào năm nào, tràn ngập nét tang thương cổ xưa, có cảm giác nặng nề của lịch sử.

Trấn Đào Hoa thực ra không lớn, nói là thôn Đào Hoa đều được, gọi trấn là bởi vì có một cái chợ qua trấn Đào Hoa, rất nhiều thôn xóm lân cận đều sẽ tới trên trấn mua đồ.

Cộng với việc miếu Đào Hoa khá là linh nghiệm, trở thành địa điểm chúc mừng trong ngày lễ, có thể nói là vô cùng náo nhiệt vào các ngày lễ.

Cũng không biết trấn Đào Hoa lại sa sút xuống từ lúc nào, ngay cả khu chợ vốn rất huyên náo đều không có người, chỉ còn dư lại mấy cửa hàng vật dụng hàng ngày là còn mở cửa.

"Ồ, bà Chúc, sớm như vậy bà đã đi kiếm củi đốt rồi sao?" Trên nửa đường, Ninh Đào Hoa gặp phải một bà lão tóc trắng phơ.

Bà lão tóc trắng phơ, vóc người vừa thấp vừa gầy, cao nhất là một mét năm, đang cõng lấy một bó củi, cảm giác như nó sắp ép nàng ngã xuống.

Nàng chính là bà nội Dương Hổ, bởi vì họ Chúc cho nên mọi người đều gọi nàng là bà Chúc.

"Là Đào Hoa à, xuống núi sớm như vậy sao?" Bà Chúc ngẩng đầu lên cười hỏi.

Đừng nhìn bà Chúc vừa gầy lại thấp, thế nhưng tinh thần lại rất tốt.

"Không phải, cháu đi tìm bí thư chi bộ, cháu đến giúp bà." Ninh Đào Hoa đưa tay muốn tiếp nhận bó củi trên vai nàng.

Nhưng lại bị bà Chúc né tránh, "Không cần, cháu cứ bận việc của mình đi. Bà có nghe nói rồi, cháu tìm một ông chủ lớn đầu tư, giúp chúng ta sửa đường đây, cũng không thể làm lỡ chuyện chính của cháu được."

"Không làm lỡ, vẫn là để cháu vác cho." Ninh Đào Hoa trực tiếp cầm lấy bó củi trên vai nàng.

Bà Chúc nào có thể chống lại nàng được.

"Vậy thì cám ơn cháu." Bà Chúc đưa tay vỗ vỗ bả vai của mình.

"Bà Chúc, sáng sớm nước sương nặng, bà lại đi vào rừng nhặt củi sớm như vậy, coi chừng bị lạnh, phải chú ý thân thể." Ninh Đào Hoa cõng bó củi, vừa đi về phía nhà bà Chúc vừa nói.

"Bà mặc thêm mấy bộ quần áo rồi, không sao cả." Bà Chúc theo ở phía sau vừa cười vừa nói.

"Thân thể của bà Chúc thật là tốt."

"Ha ha, không xong rồi nha, hiện tại hơi đi chút thôi đã phải thở dốc rồi." Bà Chúc nói.

"Đúng rồi, đã lâu rồi tiểu Hổ còn không trở về. Cháu có số điện thoại của nó hay không, có thể gọi điện thoại cho nó giúp bà được không?" Bà Chúc bỗng nhiên nói.

"Cháu cũng không có số điện thoại của hắn." Ninh Đào Hoa liếc mắt nhìn Dương Hổ ở bên cạnh một cái.

Khắp gương mặt của Dương Hổ đều là vẻ mất mát và ảo não, đại khái là đang hối hận, tại sao khi còn sống lại không về thăm bà nội nhiều một chút.

"Bà có hỏi ba mẹ nó. Ba mẹ nó luôn nói nó bận rộn công việc, bảo bà không nên quấy rầy nó. Cũng đúng, tiểu Hổ chính là sinh viên đó, sinh viên khẳng định là rất bận..." Lời nói của bà Chúc càng ngày càng nhỏ, phảng phất như đang nói cho chính mình nghe.

Nhà của bà Chúc cách đó không xa, Ninh Đào Hoa đưa bó cửa đến nhà giúp nàng sau đó trực tiếp rời đi trong tiếng bắt chuyện nhiệt tình của bà lão.

"Tiếp dẫn đại nhân có nói lúc nào lại đây không?" Ninh Đào Hoa nhìn về phía Dương Hổ rồi hỏi.

Dương Hổ lắc lắc đầu, tiếp dẫn đại nhân chỉ là nhận tâm nguyện của hắn, nhưng cũng không có nói thời gian cụ thể.

"Nếu không, tôi giúp anh gọi điện thoại hỏi một chút?" Ninh Đào Hoa do dự một chút rồi nói.

"Cảm ơn." Dương Hổ nghe vậy thì tràn đầy cảm kích.

"Không cần, nhưng mà... quên đi..."

Ninh Đào Hoa lấy điện thoại di động ra. Nàng bình thường tuy rằng tùy tiện, nhưng lại không ngốc, không có mạo muội trực tiếp gọi điện thoại cho Hà Tứ Hải mà là bấm gọi cho La Hoan.

Nàng chung quy lại đều không dám gọi điện thoại cho Hà Tứ Hải.

"Ồ, cô hỏi Hà đại ca sao, tôi làm sao biết được." Lúc La Hoan nhận được điện thoại của Ninh Đào Hoa, hắn còn chưa có rời giường đây.

"Chính cô gọi điện thoại hỏi một chút không phải là được rồi sao?"

"Không dám?"

"Có cái gì mà không dám?"

"Con người của Hà đại ca rất tốt, sẽ không trách tội cô."

...

Ninh Đào Hoa nghĩ thầm tôi cũng không có da mặt dày như anh, cứ dùng sức dán lên như vậy. Phải biết rằng Hà Tứ Hải còn nhỏ hơn La Hoan mấy tuổi đó, nhưng hắn cứ một tiếng rồi lại một tiếng gọi Hà đại ca, gọi đến vô cùng tự nhiên.

"Thực sự là, cô ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, tôi có thể biết hành tung của hắn sao?" La Hoan tỉnh cả ngủ, ngồi dậy từ trên giường.

"Cũng đúng ha, anh nhìn đầu óc của tôi này. Đúng rồi, trên trấn đã đưa ra phương án rồi, anh lúc nào đến một chuyến..."

Đề tài bất tri bất giác chuyển sang chuyện liên quan với việc khai phái trấn Đào Hoa.

Chờ sau khi nói chuyện xong, La Hoan mới hiểu ra.

Vốn tưởng rằng người ngốc chính là Ninh Đào Hoa, không nghĩ tới người dại dột lại chính là hắn. Bởi vì trong ngoài lời nói của Ninh Đào Hoa đều chỉ có một nghĩa, đó là lúc nào tiền sẽ đến.

Nàng đâu muốn hỏi hành tung của Hà đại ca, vốn là mượn cớ.

Ai, phụ nữ nha.

...

Chờ sau khi nói chuyện điện thoại xong, khóe miệng Ninh Đào Hoa hiện lên nụ cười đắc ý, sau đó mới chuẩn bị gọi cho Hà Tứ Hải.

Nhưng không nghĩ tới Hà Tứ Hải lại gọi tới trước, điều này làm cho nàng có chút giật mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tứ Hải chủ động gọi điện thoại cho nàng. Nàng liền vội vàng nghe máy.

"Chụp tấm ảnh? Mang chút tính biểu tượng?"

Nghe xong yêu cầu của Hà Tứ Hải, trong lòng của Ninh Đào Hoa cảm thấy rất là nghi hoặc.

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Đào Hoa ngẩng đầu nhìn về phía miếu Đào Hoa và gốc cây đào khổng lồ trước miếu trên sườn núi, thế là giơ điện thoại lên chụp một tấm rồi gửi qua.

Sau đó...

Điện thoại di động của nàng còn chưa nhận được tin nhắn đáp lại.

Đã thấy Hà Tứ Hải dắt một cô bé xuất hiện ở dưới cây đào trước miếu, đứng ở trên sườn, nhìn về phía nàng.

Ninh Đào Hoa kinh ngạc há to miệng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment