Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 422 - Chương 422: Đào Thần Mới.

Chương 422: Đào Thần Mới. Chương 422: Đào Thần Mới.

Uyển Uyển đứng ở trên sườn núi, tò mò nhìn xuống dưới núi.

Lúc gặp phải ánh mắt của Ninh Đào Hoa, nàng vội vàng trốn ra sau lưng của Hà Tứ Hải rồi nhìn lén.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn Ninh Đào Hoa và Dương Hổ một cái liền dời ánh mắt, sau đó nhìn xuống sườn núi.

Toàn bộ trấn Đào Hoa lấy miếu Đào Hoa làm điểm bắt đầu, uốn lượn dần xuống dưới núi, hình thành một con phố dài.

Hai bên phố dài là từng tầng kiến trúc cổ xưa được quy hoạch có trật tự, khiến cho người ta thấy vô cùng vui tai vui mắt.

Sáng tinh mơ, sương mù còn chưa tản đi, trấn cổ này như ẩn như hiện bên trong sương mù của sáng tinh mơ, khiến cho người ta cảm thấy giống như xuyên qua thời gian.

"Không cần sợ hãi, em nhìn dưới núi xem, rất đẹp đúng không?"

Hà Tứ Hải lấy tay đặt ở trên đầu Uyển Uyển.

Uyển Uyển cọ cọ.

Bàn tay của ông chủ vừa lớn vừa ông áp, làm cho nàng có cảm giác an toàn.

Lúc này Ninh Đào Hoa và Dương Hổ đi lên.

"Hà tiên sinh." Một người một quỷ chào hỏi.

Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, đánh giá hai người.

Dáng vẻ của Dương Hổ đương nhiên là không có gì thay đổi.

Sự thay đổi của Ninh Đào Hoa lại có chút lớn.

Mái tóc dài của nàng được vén lên thật cao, còn dùng khăn tay cuốn lên.

Trên người mặc một chiếc áo ngắn, trên vạt áo có thêu hoa đào.

Bên dưới là quần suông màu trắng gạo, giúp cho đôi chân của nàng trông thon dài hơn.

Dưới chân là một đôi giày vải thêu hoa.

Lúc này Ninh Đào Hoa không còn sự thời thượng và dã tính lúc mới gặp lần đầu, mà là trần ngập cảm giác dịu dàng đặc trưng của con gái.

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng chỉ là tùy ý đánh giá một chút liền dời ánh mắt. Ánh mắt lại rơi xuống trên người Dương Hổ một lần nữa.

Dương Hổ tràn đầy chờ đợi mà nhìn về phía Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải đưa tay ra, đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay hắn.

(⊙? ⊙)

Uyển Uyển nhìn thấy trong tay Hà Tứ Hải đột nhiên xuất hiện đèn Dẫn Hồn thì hơi kinh ngạc.

Tay nhỏ móc móc cái túi ở trước ngực mình, móc ra một cái trống bỏi.

Nàng nhẹ nhàng lắc tùng tùng hai lần, giống như đang nói em cũng có.

m thanh truyền từ trên núi tới dưới núi, truyền khắp toàn bộ trấn Đào Hoa.

Người ở bên ngoài nghe tiếng thì đều ngẩng đầu, dồn dập nhìn về phía miếu Đào Hoa, tất cả người trong nhà đều tản ra ngoài, lòng sinh nghi hoặc.

Hà Tứ Hải chỉ tay một cái, đèn Dẫn Hồn liền sáng lên ánh đèn màu vỏ quýt.

Sương mù sáng tinh mơ giống như đều bị gạt bỏ.

Ninh Đào Hoa cho dù gặp qua mấy lần, đều cảm thấy rất thần kỳ.

Hà Tứ Hải đưa nó cho Dương Hổ.

Dương Hổ theo bản năng mà nhận lấy.

Sau đó phản ứng lại thì không khỏi sửng sốt.

Bởi vì hắn lại có cảm xúc.

Hắn cúi đầu sờ sờ ở trên người, hắn dĩ nhiên lại biến thành người.

Phản ứng của hắn đối với Hà Tứ Hải đã như chuyện thường ngày ở huyện, hầu như mỗi một quỷ khi biến thành người đều sẽ có phản ứng không khác vậy là bao.

"Đèn Dẫn Hồn, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, đi đi ~ "

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Dương Hổ khom người ngỏ ý cảm ơn.

Sau đó xoay người, chạy như bay về nhà.

"Muốn tôi đưa các người đi dạo không?" Ninh Đào Hoa cười nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, xoay người lại nhìn về phía cây hoa đào phía sau và miếu Đào Hoa.

Đừng xem Đào Thần chỉ là một vị thần nhỏ ở nông thôn, thế nhưng miếu Thần này chính là ngôi miếu lớn và cổ lão nhất mà Hà Tứ Hải từng gặp.

Quả nhiên thần vị to nhỏ không có quan hệ gì với đền miếu.

Trước cổ miếu tràn ngập tang thương, phủ kín đá xanh, cây đào to lớn cắm rễ khiến cho đỉnh đá nhô ra, làm mặt đường lồi lõm, cỏ nhỏ nhú lên từ trong khe hở. Nhưng mà bây giờ là cuối mùa thu, tất cả cỏ lá đều khô vàng.

Trên cây đào to lớn treo đầy lụa đỏ, tràn ngập tâm nguyện chúc phúc, có một cái còn nằm trên cành cây cao nhất, cũng không biết là làm thế nào để buộc lên.

Lụa đỏ bay phấp phới ở trong gió nhẹ, đáng tiếc cây đào hoàn toàn không có sức sống, nhìn có vẻ thoáng thê lương.

Ninh Đào Hoa cũng ngẩng đầu lên nhìn cổ thụ, vẻ mặt âm u.

Nàng nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy cây đào.

Nàng ngước cổ, nhìn cây hoa đào nở đầy cành, mặt đầy thán phục, bên dưới gió nhẹ, cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay của nàng, khiến cho lòng nàng rung động. Cho đến bây giờ nàng đều nhớ đến hình ảnh lúc trước.

Nhìn cây đào hoàn toàn không có sức sống trước mắt, trong lòng Hà Tứ Hải không hiểu sao lại cảm thấy run sợ một hồi.

Hắn móc sổ sách ra, hóa thân Đào Thần.

Lúc này, một bà cụ nghe thấy âm thanh đi ra từ trong miếu, vừa vặn thấy cảnh này.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên thân cây, thần lực uốn lượn theo thân cây.

Cây đào vốn không còn chút sức sống bỗng đong đưa ở trong gió, vô số chồi non nhú ra ở đầu cành, hoa đào hồng nhạt tỏa ra ở đầu cành cây.

Giống như đang tổ điểm một chút sắc thái cho toàn bộ thế giới.

Uyển Uyển hưng phấn lắc lắc trống bỏi trong tay.

m thanh tùng tùng tùng truyền khắp toàn bộ trấn Đào Hoa.

"Ai..."

Bà lão trước cửa miếu há miệng ngâm xướng tiếng ca cổ xưa.

Ninh Đào Hoa há miệng ngâm xướng theo.

Sau đó, vô số tiếng ca từ dưới sườn núi và trên trấn bắt đầu hô ứng theo.

Vô số bóng người đi ra từ trong nhà, hát tiếng ca, đi về phía miếu Đào Hoa.

Tất cả cây đào trên sườn núi và nửa đường đều lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà khoác lên lớp áo màu xanh biếc, cành lá ung dung, hoa đào nở rộ.

Toàn bộ trấn Đào Hoa được bao phủ ở trong biển hoa đào.

Tất cả người trong trấn Đào Hoa đều tới phía trước miếu Đào Hoa, hát khúc ca cổ xưa, nhảy điệu múa cổ, tế bái Đào Thần của bọn họ.

Cây đào to lớn đung đưa trong gió, cánh hoa đào rơi xuống phủ kín mặt đất bằng màu phấn hồng.

Bà lão trước miếu đi vào trong miếu rồi mặc một quần áo diễm lệ sau đó đi ra.

Nàng quỳ rạp xuống trước mắt Hà Tứ Hải.

"Cung nghênh Đào Thần ~ "

Tất cả thôn dân trấn Đào Hoa đều quỳ xuống.

Đào Thần là tín ngưỡng trong lòng bọn họ.

Lúc này bọn họ dĩ nhiên không cảm thấy kinh ngạc một chút nào, giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên.

Đây là một loại tín ngưỡng đã thâm nhập vào trong máu của bọn họ.

Ninh Đào Hoa cũng quỳ gối trước mặt Hà Tứ Hải.

Nhìn bóng người quỳ từ trên núi xuống dưới núi, một nguồn sức mạnh vô hình hội tụ lại rồi quấn quanh người hắn.

Uyển Uyển phảng phất phát hiện ra, vội vàng lắc trống bỏi trong tay mấy lần, đánh tan nguồn sức mạnh này, Hà Tứ Hải có chút ngoài ý muốn mà nhìn nàng một cái.

Uyển Uyển quăng tới một ánh mắt nghi hoặc, nàng cũng không biết, đây chỉ là hành vi theo bản năng.

Hà Tứ Hải tiến lên một bước, đi tới phía trước Ninh Đào Hoa đang quỳ trước mặt mình.

Bà lão bên cạnh len lén nhìn lại, hơi nghi hoặc mà đánh giá hai người một chút.

"Cô thích nơi này sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Ninh Đào Hoa quỳ trên mặt đất ngước cổ nhìn về phía hắn.

Nhìn về phía Hà Tứ Hải lúc này đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ.

"Cô thích nơi này sao?" Hà Tứ Hải hỏi lần nữa.

Ninh Đào Hoa ngơ ngác mà gật gật đầu, sau đó nói: "Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nơi này là quê hương của tôi, tôi yêu quê hương của tôi."

"Vậy cô đồng ý bảo vệ mảnh đất này không?" Hà Tứ Hải hỏi lần nữa.

Ninh Đào Hoa nghe vậy thì nở nụ cười, giống như là hoa đào.

"Đương nhiên là đồng ý."

Hà Tứ Hải cũng nở nụ cười.

"Như vậy, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là Đào Thần."

Hà Tứ Hải nói xong, rút trâm búi tóc cành đào trên đầu mình ra rồi cắm ở trên tóc của nàng.

Sau đó đỡ nàng đứng lên.

Thần lực từ cành đào cuồn cuộn mà xuống, gột rửa toàn thân của nàng, kết hợp với thần lực vốn đã bị ăn mòn trong người nàng, càng ngày càng lớn, cuối cùng nàng đã hóa thành Đào Thần mới.

Thân khoát đào y hồng nhạt, đầu cắm cành hoa đào.

Mà tất cả thần lực trên người Hà Tứ Hải đều thối lui, khôi phục dáng vẻ vốn có.

"Bái kiến Đào Thần."

Bà lão bên cạnh lập tức quỳ gối với Ninh Đào Hoa.

"Bái kiến Đào Thần."

"Bái kiến Đào Thần."

...

Theo vô số tiếng hô, sức mạnh vốn đã bị đánh tan lại tụ tập ở trên không trung một lần nữa.

Mà Hà Tứ Hải cũng cảm thấy một cỗ sức mạnh đặc thù trong thân thể bị hút ra ngoài, tụ hợp với sức mạnh trên không trung, sau đó rơi xuống trên người Ninh Đào Hoa .

Hà Tứ Hải thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mà cành đào trên đầu Ninh Đào Hoa lập tức phóng ra càng nhiều hoa đào hơn.

Hà Tứ Hải lại móc sổ sách ra một lần nữa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment