Lý do Hà Tứ Hải phong Đào Hoa là Đào Thần mới.
Hoàn toàn không phải do tâm huyết dâng trào, mà tất cả đều giống như đang thuận theo tự nhiên.
Thế nhưng nó còn giải quyết mầm họa trên người Hà Tứ Hải.
Thần lực có độc, loại độc chất này vô hình vô chất, sẽ thay đổi vẻ bên ngoài và tính cách của một cách vô tri vô giác.
Độc của thần lực đến từ tín ngưỡng, sau khi đối tượng tín ngưỡng dời đi thì loại độc chất này cũng sẽ dời đi theo.
Thế nhưng loại độc chất này lại không có tác dụng bao nhiêu đối với Ninh Đào Hoa.
Bởi vì thôn dân trấn Đào Hoa đều đã vô cùng quen thuộc đối với dáng vẻ và tính cách của Ninh Đào Hoa, đã có hình tượng cố định.
Cho nên cho dù nàng trở thành Đào Thần thì vẫn sẽ là Ninh Đào Hoa trong lòng của mọi người.
Hà Tứ Hải lật sổ sách đến trang thứ bảy mươi bảy, chính là trang về Đào Thần.
Phía trên vẫn là dáng vẻ của Đào Nữ, chỉ có điều lại không thấy cành đào trên đầu nàng.
Tuy Hà Tứ Hải nói bắt đầu từ hôm nay, Ninh Đào Hoa chính là Đào Thần.
Nhưng không thể một lần là xong, Ninh Đào Hoa được thần lực nhuộm dần, một ngày nào đó có thể trở thành Đào Thần chân chính, nhưng tuyệt đối không phải là hiện tại.
Về phần có được thiên đạo thừa nhận hay không thì hắn cũng không biết.
Hà Tứ Hải còn phát hiện, hiện tại hắn có thể mượn dùng sức mạnh của Đào Thần bất cứ lúc nào, không cần biến thân, cũng không cần lo lắng bị thần lực xâm nhiễm.
...
Bà Chúc cũng nghe thấy trống bỏi tùng tùng tùng. Bàng đang sắp xếp củi đốt cũng chuẩn bị đi ra ngoài nhìn một cái.
Sau đó liền thấy Dương Hổ cầm một cái đèn lồng màu đỏ đứng ở cửa.
"Hổ Tử?" Trên gương mặt già nua của bà Chúc lộ ra một nụ cười vui vẻ.
"Nhanh lên đi vào một chút, đến lúc nào vậy? Bà mới vừa rồi còn định nhờ Đào Hoa gọi điện thoại cho cháu đây, nhưng mà nàng không có số của cháu. Ba mẹ cháu nói cháu bận rộn công việc, hiện tại còn bận sao? Bản thân ở bên ngoài phải chú ý thân thể..."
Bà Chúc nắm tay Dương Hổ, đi về phía trong phòng, trong miệng thao thao bất tuyệt, không ngừng nói chuyện.
"Bà nội." Dương Hổ gọi một tiếng.
"Làm sao thế?" Bà Chúc quay đầu lại, nghi hoặc hỏi.
"Con rất nhớ bà." Trên mặt Dương Hổ lộ ra một nụ cười.
"Bà nội cũng nhớ cháu, nhưng mà già rồi, nếu không bà nội đã qua đó thăm cháu rồi." Bà Chúc nghe vậy thì rất cao hứng.
"Hừm, bà nội ở một mình, phải chú ý thân thể nhiều hơn." Dương Hổ nói mà có chút nức nở.
"Cháu đây là làm sao? Đang rất tốt, buồn rầu cái gì?" Bà Chúc nghi ngờ nói.
"Không có gì, chính là nhìn thấy bà nội liền cảm thấy vui." Dương Hổ nói.
"Vậy sau này nhớ về thăm bà nội nhiều một chút." Bà Chúc nghe vậy thì cười ha hả.
"Được." Dương Hổ gật gật đầu, nhưng cũng không dám nhìn bà Chúc.
Bà Chúc không cảm giác được chút nào, kéo Dương Hổ đến trong nhà, để hắn ngồi xuống, còn rót cho hắn chén nước.
"Đường xa như thế, sao lại trở về sớm như vậy chứ? Đã ăn cơm sáng chưa, cháu uống nước nghỉ ngơi một chút, bà nội đi nấu cơm cho cháu."
"Ngày hôm qua bà mua chút thịt ở trên chợ, buổi trưa hôm nay bà sẽ làm cho cháu món thịt kho tàu. Hơn nữa bà còn biết cháu thích ăn lạp xưởng, bà đặc biệt dặn người ta một ít, đáng tiếc còn chưa hong khô..." Bà Chúc chỉ vào lạp xưởng đang được phơi nắng ở trong sân.
"Cảm ơn bà nội." Dương Hổ nói.
"Nói cảm ơn với bà nội gì chứ?" Bà Chúc đưa tay vỗ nhẹ hắn một hồi.
Sau đó nói: "Đều cất lại cho cháu, tết năm nay cháu trở về, bà sẽ chưng cho cháu ăn."
Sau đó giống như nhớ tới cái gì, nàng hỏi: "Cháu năm nay sẽ trở về ăn tết sao?"
Dương Hổ nghe vậy thì im lặng một hồi, hắn có thể nói thế nào? Rất hiển nhiên là không thể.
Thấy Dương Hổ im lặng không nói lời nào, vẻ mặt vốn đang vui vẻ của bà Chúc lập tức trở nên ảm đạm.
Thế nhưng nàng lại lập tức nở nụ cười.
"Không trở lại cũng không sao cả, cháu bận rộn công việc cũng hết cách rồi. Người có bản lĩnh thì đều rất bận, cháu phải làm việc cho tốt." Bà Chúc như là đang nói với Dương Hổ, lại giống như là đang nói với mình.
"Bà nội." Dương Hổ nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Không có chuyện gì đây, bà nội nấu cơm cho cháu." Bà Chúc nói xong liền muốn đi vào nhà bếp.
"Bà nội, để cháu giúp bà." Dương Hổ vội vàng đứng lên rồi nói.
"Được." Bà Chúc không có từ chối.
Hai người đi tới nhà bếp, bà nội chuẩn bị cho Dương Hổ một tô mì.
Dương Hổ giúp đỡ nhóm lửa.
Ở dưới ánh đèn Dẫn Hồn, tiếng thùng thùng truyền đến từ bên ngoài dường như cũng không có ảnh hưởng đến bọn họ.
...
"Ăn ngon không?" Nhìn Dương Hổ vùi đầu ăn mì trứng gà, bà Chúc ngồi ở bên cạnh vừa cười ha hả vừa hỏi.
"Hừm, ngon." Dương Hổ gật gật đầu.
Bà Chúc nghe vậy thì nở nụ cười, nàng liếc mắt nhìn đèn Dẫn Hồn ở bên cạnh, hơi nghi hoặc một chút, nhưng không lên tiếng hỏi.
"Bà nội, bà cũng ăn đi." Dương Hổ ngẩng đầu lên nói.
"Không cần, bà nội đã ăn sáng rồi, cháu ăn nhiều một chút."
"Bà nội, bà ở nhà một mình nhớ chú ý thân thể nhiều hơn."
"Bà nội biết, thân thể của bà nội rất tốt."
"Tốt ở chỗ nào, hai ngày trước bà còn khụ..."
"Cái gì?"
"Không có chuyện gì, nói chung bà nên chú ý thân thể nhiều hơn, không được không nỡ tiêu tiền. Đúng rồi, ba mẹ cháu mỗi tháng có đưa tiền sinh hoạt cho bà không?"
"Có, có, mỗi tháng đều đưa, gửi tới trong thẻ, rất là thuận tiện." Bà Chúc cười híp mắt rồi nói.
"Đừng giữ làm gì, lấy ra mua cho mình chút thứ tốt, không nên cả ngày ăn dưa muối, không nỡ tiêu, ăn mặn nhiều sẽ dễ bị cao huyết áp..."
"Bà nội biết mà, biết làm sao để chăm sóc chính mình. Cháu cũng phải chăm sóc kỹ cho mình đó." Bà Chúc vừa nhìn hắn vừa nói.
Dương Hổ nghe vậy thì có chút không tự nhiên mà quay mặt sang rồi gật gật đầu.
Bà Chúc thấy vậy thì hơi sững sờ một chút, sau đó cười hỏi: "Cháu lần này trở về qua mấy ngày vậy?"
"Hết ngày hôm nay liền đi." Dương Hổ nói.
"Thật vậy sao? Đi gấp như thế." Bà Chúc nói.
"Hừm, bởi vì nhớ bà nội cho nên tạm thời chạy về. Chuyện của công ty đều còn xử lý xong, không trở về ông chủ sẽ trừ tiền lương của cháu." Dương Hổ xoa xoa mắt phải, cố bày ra dáng vẻ thản nhiên.
Nhưng khi ánh mắt rơi xuống trên người bà nội thì phát hiện bà nội đang nhìn thẳng vào hắn, cũng không nói chuyện.
"Bà nội, làm sao thế?" Dương Hổ có chút chột dạ hỏi.
Bà Chúc dường như phản ứng lại, nhìn Dương Hổ rồi nói: "Vậy cháu nhớ phải cố gắng làm, chăm chỉ làm việc."
Ở trong lòng thế hệ trước, công việc là vô cùng thần thánh, nếu như đã làm thì phải cố làm hết chức trách.
Nào giống người hiện tại, chỉ cần làm việc thì phần lớn người đầu tiên đều là nghĩ đến làm sao mới có thể lười biếng.
"Cháu biết rồi bà nội." Dương Hổ nói.
Bà nội nói rất nhiều với Dương Hổ, nói tới rất nhiều chuyện khi còn nhỏ.
Nói tới lần đái dầm đầu tiên của hắn.
Nói tới lần đầu tiên hắn đi nhặt củi cùng với ông nội.
Nói tới lần thứ nhất hắn đánh nhau với đám trẻ trong thôn.
...
Dương Hổ đã quên rất nhiều chuyện rồi, thế nhưng bà nội đều nhớ rất kỹ.
"Khi đó cháu còn nhỏ, đương nhiên là không nhớ được." Bà nội cười híp mắt rồi nói.
Buổi trưa, bà nội rửa rau nấu cơm, Dương Hổ làm trợ thủ.
Cuối cùng cũng được ăn món thịt kho tàu mà bà nội làm.
"Tiểu Hổ, ăn ngon không?"
"Ăn ngon." Dương Hổ gật gật đầu.
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Bà Chúc đổi vị trí các món ăn trên bàn một hồi, đặt đĩa thịt đỏ ở trước mặt Dương Hổ.
Sau đó lại lơ đãng liếc mắt nhìn đèn Dẫn Hồn bên cạnh một cái.
"Bà nội, bà cũng ăn."
Dương Hổ gắp cho bà nội một miếng, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên, lúc này trong ánh mắt của hắn đã chứa đầy nước mắt.
Thì ra hắn không phải là không có gì luyến tiếc đối với cái thế giới này.
Bữa cơm này ăn rất chậm.
Sau khi ăn xong, Dương Hổ giúp bà nội rửa sạch bát, lại giúp nàng sắp xếp căn nhà một hồi.
Chỉ lát nữa là tối rồi, Dương Hổ cuối cùng phải rời đi rồi.
"Bà tiễn cháu." Bà Chúc nói.
"Không cần, bà nội, bà trở về đi, một mình cháu đi rất nhanh thôi." Dương Hổ lắc đầu từ chối.
Bà Chúc nghe vậy thì liếc mắt nhìn đèn lồng màu đỏ trên tay hắn, sau đó gật gật đầu.
"Vậy cháu trên đường nhớ chậm một chút." Bà Chúc nói.
"Cháu biết rồi. " Dương Hổ làm bộ không nhịn được mà quay đầu lại, bước lớn rời đi.
"Tiểu Hổ."
Bỗng nhiên bà nội gọi hắn từ phía sau.
Dương Hổ dừng lại, thế nhưng không dám xoay người lại, bởi vì cả gương mặt của hắn đều là nước mắt.
"Cháu... Còn có thể trở về không?" Bà Chúc ở phía sau run rẩy hỏi.
Dương Hổ không trả lời vấn đề này của nàng mà quay lưng lớn tiếng nói với nàng: "Chăm sóc tốt cho chính mình, nếu như có chuyện gì thì đi tìm Đào Hoa."
Sau đó bước lớn rời đi.
Bà Chúc đứng ở trước cửa, đứng một hồi lâu, mãi đến tận khi không còn thấy bóng dáng của Dương Hổ nữa, nàng mới tập tễnh bước đi, đi ra khỏi cửa, bò lên trên sườn núi, đi tới trước miếu Đào Hoa.
Sau đó nhìn thấy cây hoa đào nở đầy hoa, nàng chậm rãi quỳ xuống.
"Đào Thần, phù hộ cho cháu tôi..."
------
Dịch: MBMH Translate