"Đây là quán làm bánh ngọt ngon nhất trong trấn Đào Hoa chúng tôi, anh có thể nếm thử một chút." Ninh Đào Hoa tiếp nhận hai miếng bánh hoa đào từ trong tay của một người dân rồi cung kính mà đưa cho Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.
Dân trấn khoanh tay đứng ở bên cạnh, cúi đầu, vẻ mặt có vẻ tương đối kích động.
Mà Ninh Đào Hoa cũng đã trở về dáng dấp ban đầu, chỉ có điều tóc trên búi tóc có cắm thêm một cành hoa đào màu hồng nhạt, có vẻ khác với tất cả mọi người.
"A ô..." Uyển Uyển không chút khách sáo, nhận lấy rồi trực tiếp cắn một cái.
Ngày hôm nay đúng là hạnh phúc, sau khi xảy ra chuyện thần kỳ vào buổi sáng, đám dân trấn kích động cuối cùng cũng tản đi dưới sự yêu cầu của bà nội Ninh Đào Hoa.
Nhưng mà việc này cũng không tính là kết thúc, sau ba ngày, trấn Đào Hoa sẽ đem cử hành lễ hội Đào Hoa lớn nhất trăm năm qua. Việc này tạm thời không nhắc tới.
Mà Ninh Đào Hoa thì dẫn Hà Tứ Hải và Uyển Uyển bắt đầu đi tham quan toàn bộ trấn Đào Hoa.
Dân trấn tôn hắn là thần linh, mọi người đều lấy ra những món ngon nhất trong nhà ra để chiêu đãi bọn họ.
Uyển Uyển không ăn trưa, chỉ ăn mấy thức ăn ngon kia thôi mà đã no cái bụng.
"Quả thực không tệ." Hà Tứ Hải nhấp một miếng rồi gật gật đầu.
Không phải là không ngon, mà là thực sự ăn không nổi rồi.
"Chú Vu, gói cho cháu một ít." Ninh Đào Hoa nghe vậy thì quay đầu nói với dân trấn đang đứng sững ở bên cạnh.
"Ai, được." Dân trấn nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng.
Xoay người liền muốn đi đóng gói, Ninh Đào Hoa lại gọi hắn lại, "Chờ một chút."
Ninh Đào Hoa quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải hỏi: "Hai cân đủ không?"
"Một cân là được rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Được, Vu thúc, một cân thôi, không cần lấy quá nhiều." Ninh Đào Hoa lúc này mới quay đầu lại dặn đối phương lần nữa.
Tình cảnh như thế không biết đã xảy ra mấy lần.
Lúc mới bắt đầu, bởi vì không nói cụ thể bao nhiêu, có dân trấn dĩ nhiên chuẩn bị cả một bao tải mà đưa đến trong miếu.
Qua mấy lần, chỉ có thể nói ra số lượng cụ thể cho bọn họ.
Nhưng mà cho dù như vậy thì đồ vật cũng quá nhiều rồi.
Hà Tứ Hải đưa tay nhận bánh ngọt hoa đào mà Uyển Uyển đưa tới, kể cả miếng của mình, hắn đặt hết vào trong túi, thực sự ăn không vô nữa rồi.
Sau đó hắn vỗ tay một cái, nhìn mặt trời một chút.
"Thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta cũng nên về thôi."
"Phải trở về sao?" Ninh Đào Hoa nghe vậy thì có chút thất vọng.
"Hừm, lần sau có cơ hội lại đến đi." Hà Tứ Hải gật gật đầu.
Sau đó cúi đầu nói với Uyển Uyển đang ôm bình nước nhỏ: "Không có nước sao?"
Uyển Uyển gật gật đầu.
"Hừm, như vậy chúng ta quay về trong miếu một chuyến, rót nước cho em rồi chúng ta lại trở về."
"Được."
Uyển Uyển ăn no, người cũng mệt mỏi rồi, không muốn đi dạo nữa.
Hà Tứ Hải đưa tay ôm nàng lên.
Ninh Đào Hoa vội vàng đi trước dẫn đường.
"Những tảng đá trải đường này, có người nói là được chở từ Kỳ Bàn Sơn cách đây 500 trăm dặm từ trăm năm trước, cũng không biết người xưa đã làm như thế nào..."
Trên đường trở về, Ninh Đào Hoa tiếp tục giới thiệu về lịch sử của trấn Đào Hoa.
Trấn Đào Hoa rất cổ xưa, có vô số câu chuyện và truyền thuyết, Hà Tứ Hải và Uyển Uyển đều nghe đến mê mẩn.
"Trước đây, trấn Đào Hoa chúng tôi thành trấn phồn hoa nhất, hơn nữa còn có lễ hội Đào Hoa với quy mô lớn, là nơi đáng ngóng trông nhất trong Tứ Lý Bát Hương. Đáng tiếc..."
"Hà tiên sinh..." Đúng lúc này, Ninh Đào Hoa đi ở phía trước bỗng nhiên xoay người lại.
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
Ninh Đào Hoa cắn cắn môi, do dự một chút, sau đó như lấy hết dũng khí rồi nói: "Ba ngày sau là lễ hội Đào Hoa, tôi có thể mời anh tham gia không?"
Thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện, Ninh Đào Hoa lại vội vàng nói: "Lễ hội Đào Hoa rất thú vị, chẳng những có vũ đạo, biểu diễn dân gian, còn có rất nhiều món đồ thủ công dân gian và quà bánh đặc sắc..."
Ninh Đào Hoa còn chưa nói hết, Uyển Uyển được Hà Tứ Hải ôm vào trong ngực đã gật đầu đồng ý rồi: "Được nha."
" y..."
Uyển Uyển thấy mọi người đều nhìn nàng thì chớp chớp con mắt, ôm cổ Hà Tứ Hải, đặt cằm lên trên vai hắn rồi nhìn về phía sau, giả bộ như không xảy ra chuyện gì cả.
Hà Tứ Hải và Ninh Đào Hoa nhìn nhau nở nụ cười.
Sau đó Hà Tứ Hải gật đầu một cái: "Được."
Ninh Đào Hoa nghe vậy thì quay đầu đi về phía sườn núi, bước đi dường như đều trở nên nhẹ và hơn rất nhiều.
...
Hà Tứ Hải và Uyển Uyển về đến nhà, trong nhà không có bất kỳ ai.
Liếc nhìn thời gian, Đào Tử và Huyên Huyên hẳn là tan học rồi, còn chưa trở lại, hẳn là đang chơi ở bên ngoài.
Hà Tứ Hải đặt đồ xuống rồi nói với Uyển Uyển đang đúng ở bên cạnh: "Em ngày hôm nay cũng mệt rồi đúng không, về nhà sớm một chút đi."
Uyển Uyển nghe vậy gật gật đầu, ngày hôm nay đúng là rất mệt, nàng hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ thôi.
"Đúng rồi, hai ngày nay đều không có chuyện gì, em cứ ở nhà cùng ba mẹ của em đi, không cần lại đây đâu." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi lại nói với nàng.
Uyển Uyển: (. _.)
"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải nhìn dáng vẻ oan ức của nàng thì có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Em... em muốn tìm em Đào Tử và em Huyên Huyên để chơi đùa." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.
"Như vậy thì em cứ đến đi." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Được." Uyển Uyển nghe vậy thì lại vui vẻ rồi.
Uyển Uyển ngoại trừ ba mẹ thì chỉ có hai người bạn là Đào Tử và Huyên Huyên. Các bạn tốt trước đây của nàng đều đã lớn rồi, không thể làm bạn với nàng nữa, cũng không biết nàng, đương nhiên là không còn cùng chơi đùa với nàng nữa rồi.
Cho nên nhóc con cảm thấy rất cô đơn.
Uyển Uyển đang vui vẻ chuẩn bị về nhà.
"Chờ một chút." Hà Tứ Hải gọi nàng lại.
Sau đó chia một phần đồ ăn vặt kia cho cho nàng.
"Hi hi, cám ơn ông chú."
Uyển Uyển đeo túi, đần độn mà cười.
Sau đó về nhà tìm ba mẹ của nàng.
...
"Con trở về rồi."
Uyển Uyển về đến nhà, hưng phấn gọi một tiếng, túi trong tay lắc đi lắc lại, đều sắp bị nàng ném ra ngoài.
"Trở về rồi."
Lâm Kiến Xuân để quyển sách trên tay xuống, Chu Ngọc Quyên thả việc may vá trong tay xuống.
Mỗi lần Uyển Uyển đi ra ngoài "làm việc", hai vợ chồng luôn muốn để một người ở nhà chờ nàng trở lại.
Một đời trải qua quá nhiều gian khổ, bọn họ hiện tại rất hưởng thụ thời gian yên tĩnh như vậy.
Lâm Kiến Xuân đi tới rồi ôm nàng lên.
"Ai nha, còn mang theo đồ trở về sao? Là cái gì thế?"
"Đồ ăn ngon, cho ba mẹ." Uyển Uyển cao hứng nói.
"Có đúng không? Vậy cảm ơn con nha, còn nhớ đến ba mẹ." Lâm Kiến Xuân thuận tay nhận lấy, đưa cho Chu Ngọc Quyên bên cạnh.
Sau đó ôm nàng ngồi xuống ở trên ghế.
"Ngày hôm nay bận rộn công việc như thế nào? Có mệt hay không a?" Lâm Kiến Xuân hỏi.
ε=(′ο`*)))
Ai.
Uyển Uyển thở dài thật sâu, gật gật đầu: "Con mệt mỏi quá đi."
Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì không khỏi cảm thấy thương tiếc, đứa trẻ nhỏ như thế làm sao có thể mệt thành như vậy chứ? Nhưng lại không tiện nói cái gì.
"Có đúng không? Vậy con nói với ba ba, ngày hôm nay con bận những gì rồi?" Lâm Kiến Xuân hỏi.
(⊙? ⊙)
"Ăn đồ ăn..."
"Còn gì nữa không?"
"Uống..."
Lâm Kiến Xuân và Chu Ngọc Quyên: "..."
"Ai, bụng thật là trướng nha, buổi tối con không muốn ăn cơm nữa." Uyển Uyển nhướng mày, vừa xoa bụng nhỏ vừa nói.
Thì ra con đi làm, chính là mệt như thế này sao.
------
Dịch: MBMH Translate