Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 425 - Chương 425: Buổi Sáng.

Chương 425: Buổi Sáng. Chương 425: Buổi Sáng.

Đào Tử có thói quen đá chân trong chăn.

Không cẩn thận đá ra bên ngoài, lập tức cảm nhận được ý lạnh, vội vàng rụt trở về.

Chân nhỏ sượt sượt trong chăn, dường như lại cảm nhận được một tia nóng.

Thời tiết dần lạnh, nàng không thể tiếp tục giống như mấy ngàu trước đó nữa, trở mình một cái rồi bò lên.

Đào Tử nhắm mắt lại, sờ sờ bên cạnh, trống không.

Lúc này mới mở mắt ra, nhìn bốn phía một chút.

Ba ba dậy rồi nha.

Nàng hơi co đầu lại vào bên trong chăn mỏng, nhìn thấy quần áo bày ra bên giường bày.

Nàng rì rà rì rầm một hồi, cuối cùng vẫn là ngồi dậy từ trên giường.

"Mình là một bảo bảo cần cù."

"Mình là một bảo bảo vui vẻ."

"Mình là một bảo bảo đáng yêu."

...

Hà Tứ Hải ở trong phòng bếp nghe thấy tiếng hát của Đào Tử thì không khỏi mỉm cười.

Hà Tứ Hải chuẩn bị cho Đào Tử một cái áo nỉ dài và một cái quần màu lam.

Phía trước áo nỉ còn một con mèo con trong phim hoạt hình.

Trên hai đầu gối của quần màu lam còn có một con gấu nhỏ.

Đào Tử thay xong quần áo, nhảy nhót mấy lần ở trên giường, sau đó lại lăn lộn mấy vòng, lúc này mới kết thúc việc rèn luyện của nàng.

Sau đó nàng đi xuống giường, đứng ở trước gương, uốn éo cái mông nhỏ, duỗi duỗi cánh tay, đá đá bàn chân nhỏ.

Quả nhiên, mình là đáng yêu nhất.

Tiếp theo lại nở nụ cười khanh khách.

Lúc này nàng mới mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.

"Ngày hôm nay dậy sớm như vậy sao?" Nhìn thấy Đào Tử đi ra, Hà Tứ Hải cười nói.

"Bởi vì con là bảo bảo cần cù, con phải đi nhà trẻ nha."

Đào Tử chống nạnh, tràn đầy kiêu ngạo, giống như đi nhà trẻ là một chuyện kiêu ngạo không gì sánh được.

"Nhưng mà, ngày hôm nay là thứ bảy mà." Hà Tứ Hải cười nói.

Đào Tử: (⊙? ⊙)

Đào Tử sững sờ rồi xoay người chạy ngược về.

"Con làm gì thế?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Con còn muốn ngủ." Đào Tử vọt vào trong phòng, rồi ném mình lên trên giường.

Sau đó...

Lại không có một chút buồn ngủ nào.

Vừa nãy dằn vặt quá lợi hại rồi, ai...

"Thực sự là một ngày không 'Lưu loát' chút nào."

"Là không thuận lợi." Hà Tứ Hải đi tới cửa phòng nghe vậy thì lập tức sửa lại.

Sau đó "Bắt" nàng xuống từ trên giường.

"Ngày hôm nay thứ bảy, vừa lúc rảnh rỗi, ba dẫn con đến nhà bà cố." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, nhà bà cố sao?" Đào Tử nghe vậy thì lập tức vui vẻ.

Nàng vẫn còn nhớ cái chợ cạnh nhà bà cố, đương nhiên còn có rất nhiều đồ ăn ngon trên chợ.

Nàng chính là một cô chủ bán đồ rất giỏi, có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nàng cũng không buồn ngủ nữa, người cũng tinh thần rồi.

Nàng ồn ào bảo ba ba buộc tóc giúp nàng nhanh một chút, rồi đến nhà bà cố sớm một chút, ngay cả bữa sáng đều không muốn ăn.

"Đừng gấp như vậy, Uyển Uyển còn chưa tới đây."

"Chị Uyển Uyển cũng đi cùng sao?" Đào Tử tò mò hỏi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, nếu như không có Uyển Uyển thì về Giang Hữu hai ngày sẽ quá gấp gáp, thời gian cơ bản là tiêu tốn ở trên đường.

"Vậy chị Huyên Huyên đâu?" Đào Tử hỏi.

"Nàng không đi." Hà Tứ Hải nói.

Không cần thiết phải mang theo Huyên Huyên, ngày nghỉ để cho cả nhà bọn họ cùng đi ra ngoài chơi đùa cũng là chuyện cực tốt đẹp.

Nhưng mà Đào Tử nghe vậy thì trực tiếp xông ra ngoài.

"Coni đi đâu đó?"

"Con đi tìm chị Huyên Huyên cùng đi." Đào Tử lớn tiếng nói.

Người đã nhảy ra đến ngoài cửa, đi tới nhà Lưu Trung Mưu, gõ cửa vang ầm ầm.

"Đào Tử." Huyên Huyên nghe thấy tiếng thì mở cửa ra.

"Chị Huyên Huyên, ngày hôm nay em sẽ đến nhà bà cố, chị có muốn đi cùng bọn em không?" Đào Tử lập tức hỏi.

"Bà cố?" Huyên Huyên nhất thời còn không phản ứng lại được.

Nàng xoay người nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu cách đó không xa.

"Con và ba ba về Giang Hữu sao?" Lưu Vãn Chiếu đi tới hỏi.

Đào Tử: @ _ @ a

Lúc này Hà Tứ Hải đi lên từ phía sau.

"Ngày hôm nay các người chuẩn bị đi Giang Hữu sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi hắn.

"Đúng, quyết định tạm thời." Hà Tứ Hải nói.

"Tại sao anh lại không nói cho em, có phải là không muốn mang em đi hay không?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Không..."

Nhưng mà Hà Tứ Hải còn chưa nói hết, thì bảo bảo Đào Tử thông minh nhất thiên hạ đã cướp lời rồi.

"Đúng, ba ba nói chị Huyên Huyên không đi, chỉ có em và ba ba, còn có chị Uyển Uyển cùng đi." Đào Tử nói.

(* ̄︿ ̄)

"Vì sao không mang em đi cùng?" Lưu Vãn Chiếu tức giận hỏi.

"Không có, một mặt là quyết định tạm thời, ở một phương diện khác, hai ngày nghỉ, anh nghĩ một nhà các em có thể sẽ cùng nhau đi đâu đó. Chú dì cũng đã lâu không đi ra ngoài riêng với các em rồi."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì im lặng.

Nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Trung Mưu ngồi ở trên ghế sô pha đọc báo, rồi lại liếc nhìn Tôn Nhạc Dao đang đi ra từ trong phòng bếp.

"Tứ Hải và Đào Tử đến rồi, nhanh đi vào rồi cùng ăn sáng luốn." Tôn Nhạc Dao quen thuộc bắt chuyện một tiếng.

"Không cần đâu, cháu cũng chuẩn bị xong bữa sáng rồi."

"Cảm ơn." Lưu Vãn Chiếu xoay đầu lại thấp giọng nói.

"Chuyện này thì có gì mà cảm ơn. Một nhà các người cứ đi ra ngoài chơi cho thật tốt, lần sau anh lại mang em về thăm mấy người bà nội." Hà Tứ Hải nói.

"Hừm, vậy anh thay em hỏi thăm bà nội và chú dì một chút." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Biết rồi."

"Nhất định phải nói rõ ràng." Lưu Vãn Chiếu không yên tâm nói.

"Biết, biết."

Đào Tử gãi đầu một cái, sau đó lôi kéo Huyên Huyên rồi đi về phía nhà mình.

"Làm gì?" Hà Tứ Hải ngăn ở phía trước nàng.

"Chị Huyên Huyên cùng đi thăm bà cố." Đào Tử nói.

"Không được, bình thường Huyên Huyên đều là chơi đùa cùng con. Mấy ngày nghỉ, nàng cũng nên ở cùng ba mẹ của mình chứ." Hà Tứ Hải cúi người xuống nói.

Đào Tử ngẩng đầu chớp chớp mắt to rồi chậm rãi thả Huyên Huyên ra.

Sau đó xoay người nói với Huyên Huyên: "Chị phải chơi thật là vui cùng với ba mẹ, phải thật là vui vẻ đó nha."

Huyên Huyên ngây ngốc gật gật đầu, em Đào Tử như vậy có điểm lạ.

Đào Tử nói xong liền xoay người chậm rãi trở lại.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu liếc nhau một cái.

Hai bên đều rõ ràng ý của đối phương.

Đào Tử đại khái là muốn có ba mẹ thật sự rồi rồi.

"Anh đi về trước đây." Hà Tứ Hải nhỏ giọng ra hiệu cho Lưu Vãn Chiếu.

Sau đó xoay người đuổi theo Đào Tử.

Lưu Vãn Chiếu đưa tay kéo Huyên Huyên còn đang sững sờ trở lại.

"Chị, chúng ta ngày hôm nay không đi chơi cùng ông chủ sao?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.

Bình thường chị gái vô cùng thích đi ra ngoài chơi cùng ông chủ nha.

"Không cần, ngày hôm nay chúng ta đi chơi cùng ba mẹ." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó quay đầu nói: "Ba, mẹ, ngày hôm nay một nhà chúng ta ra ngoài đi dạo không?"

"Ra ngoài đi dạo sao?" Lưu Trung Mưu thả báo xuống, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.

"Đúng vậy, nhà chúng ta cũng đã lâu rồi không cùng nhau đi ra ngoài chơi một chút, ừm ~, cũng không đi xa, chỉ đi xung quanh núi Đại Hùng, vừa vặn có thể mang Huyên Huyên cùng đi xem một chút..." Lưu Vãn Chiếu ôm vai Huyên Huyên, nói.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt chuyển từ người Lưu Vãn Chiếu qua người Huyên Huyên, gật đầu cười: "Được."

...

"Quả nhiên, Đào Tử nhà chúng ta là đáng yêu nhất."

Hà Tứ Hải giúp Đào Tử buộc bím tóc, nhìn trong gương rồi nói.

Đào Tử nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải trong người.

Sau đó mở miệng gọi một tiếng, "Ba ba."

"Làm sao thế?"

"Con chỉ muốn gọi ba một chút."

"Có đúng không?"

Hà Tứ Hải đặt bàn tay lên trên gương mặt non mềm của nàng.

Đào Tử híp mắt, cọ cọ giống như mèo con, trên mặt nở nụ cười.

Giống như tất cả không vui vừa nãy đều đã không cánh mà bay.

"Ông chủ." Trong phòng khách truyền đến tiếng gọi nghi hoặc của Uyển Uyển.

Đào Tử hưng phấn xông ra ngoài.

"Đừng chạy, còn không đánh răng."

Nhưng mà Đào Tử lúc này nào còn nghe thấy.

"Ha ha, chị Uyển Uyển."

"Hi hi, em Đào Tử."

Nghe tiếng cười của hai đứa nhóc trong phòng khách, Hà Tứ Hải cũng lộ ra nụ cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment